Chương 125: Thiên Mệnh Chi Tử là ta!

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 125: Thiên Mệnh Chi Tử là ta!

Chương 125: Thiên Mệnh Chi Tử là ta!

Sau khi ra chiêu áp đảo lấy Mạnh Hòa, Thiên Kiều liền vội vã đi đến trước mặt Trường An mà đỡ hắn lên, vội vàng lấy ra một chiếc túi vải, sau đó dốc ngược xuống.

Hàng chục viên đan dược tỏa ra đủ loại ánh sáng rơi xuống trên mặt đất, mỗi một viên đều có giá trị lớn cực kỳ, chỉ nhìn thôi cũng biết giá trị phi phàm của nó.

Và cái đống đan dược quý giá này bị Thiên Kiều lấy lên, sau đó nhét thẳng vào miệng của hắn!!!

"Chủ quán! Ngài đang bị thương nặng, đừng cử động mạnh!"

Trường An:???

"Ưm ưm! Đừng… Ưm!"

Cảm nhận được vô số dược lực đang chảy xuôi trong cơ thể, từng viên, từng viên đan dược giá trị liên thành đều được Thiên Kiều đem ra sử dụng.

Con mẹ nó, không phải ai cũng có thể bật hack để sử dụng đan dược như thế đâu chị gái!

Thiên Kiều có Chân Long Huyết Mạch, nàng không cần tìm cách bài trừ tạp chất trong đan dược, cũng như tốn thời gian để luyện hóa chúng.

Trường An cũng có Chân Long Huyết Mạch, nhưng thân thể hắn là phàm nhân, lại không khôi phục trọn vẹn, cho nên đan dược sử dụng lên người Trường An cũng sẽ chẳng có tác dụng gì.

Hai bên không ai hiểu ai, khiến cho cảnh tượng dở khóc dở cười như vậy diễn ra.

Bạo lực nhét chồng chất đan dược vào miệng Trường An, sau đó nàng liền thu tay lại, khuôn mặt lạnh nhạt hướng về kẻ địch.

Mạnh Hòa không hề hấn gì với đòn tấn công vừa rồi cả, hắn chỉ đưa tay bóp nát Long Trảo, khuôn mặt mỉm cười nhìn về phía nàng.

Một đôi mắt tràn ngập vẻ hứng thú.

"Nhân vật chính?"

Nhưng Thiên Kiều không nói gì nhiều, mày ngọc khẽ cau lại, dường như không hề có ý định đàm đạo với đối phương mà chỉ bước tới, sau đó nắm chặt hai tay lại và ra thế.

Thiên Kiều không sử dụng một món pháp khí cố định nào, nàng chưa tìm ra thứ sẽ phù hợp với bản thân.

Chỉ thấy Long Lực chợt tỏa ra từ khắp thân thể của nàng, tạo ra một cỗ khí thế bá đạo, cực kỳ mãnh liệt, dường như có tiếng rồng ngâm! Kim quang bao phủ, cuối cùng bao bọc quanh thân thể của nàng, mang đến áp bức cực kỳ dữ dội.

Rồi, nàng ra chiêu!

Thiên Kiều bóp tay, rồi trước mặt nàng chợt hình thành một cái Long Trảo to lớn hình thành, trực tiếp bay thẳng về phía Mạnh Hòa, như thể muốn bóp nát hắn.

Đối phương thoáng ngạc nhiên trước thực lực mà nàng thể hiện ra, liền không nhịn được mà lẩm bẩm:

"Long Lực tinh thuần đến thế, chẳng lẽ là Long Tộc?"

Cũng mạnh đấy, nhưng mà Mạnh Hòa đã chứng kiến cảnh này vô số lần, khiến hắn cảm thấy nhàm chán rồi.

A là nhân vật chính, người thân của A là B bị tấn công, A liền trả thù một cách bá đạo, đại loại là vậy.

Chính vì thế, cho nên thân thể của Mạnh Hòa nhanh chóng biến mất, đôi mắt Thiên Kiều chợt co rút lại, cảm nhận được nguy liền hình thành Long Lực bao phủ xung quanh thân thể nàng.

Ầm!

Đột ngột, một vết nứt xuyên phá hàng phòng ngự của Thiên Kiều, Kim Quang Thuẫn nát bấy như mảnh thủy tinh, nhưng cú đá của Mạnh Hòa không hề ngừng lại mà lạnh lùng nện thẳng vào ngực nàng.

Phốc! Cảm giác tựa như xương thịt muốn tan nát ra, thân thể Thiên Kiều lùi lại một quãng dài, khuôn mặt nàng tái nhợt.

"Hự!"

"Kinh nghiêm chiến đấu quá non kém"

Mạnh Hòa nhún vai và tiếc rẻ tặc lưỡi, mắt vẫn lộ ra ý cười mà bước tới, tung quyền vào bụng Thiên Kiều.

"Trong trường hợp không theo kịp tốc độ của đối phương, ngươi nên tập trung bảo vệ vào các bộ vị quan trọng trên cơ thể"

Thiên Kiều chật vật lãnh đòn, nhưng Mạnh Hòa không kiêng nể gì mà tiếp tục tấn công dồn dập, sau đó mới nói, giọng bâng quơ:

"Mà, ta nghe nói nhân vật chính khi đối diện với cái chết thường sẽ bộc lộ ra sức mạnh siêu phàm, đúng không?"

Hắn đang nói cái gì vậy?

Ý nghĩ chỉ vừa thoáng qua trong đầu của Thiên Kiều, chợt bàn tay bóp chặt cổ nàng mà nhấc bổng hẵng lên, Mạnh Hòa tươi cười và chợt bóp mạnh tay.

Long Lực bắt đầu trở nên hỗn loạn, cảnh tượng giống như một đầu rồng bị vây vào trong lưới, không ngừng vùng vẫy khiến cho hang đá cũng bắt đầu rung chuyển, còn Trường An thấy cảnh này, hắn liền rút Thánh Thế Kiếm ra.

Nghiến răng nôn những viên đan dược mà Thiên Kiều nhét vào mồm, Trường An nắm chặt Thánh Thế Kiếm, nghĩ ngợi cách giúp đỡ nàng.

Đánh chính diện? Trăm phần trăm là không ăn lại đối phương rồi.

Công pháp? Không thể sử dụng, hắn chỉ biết dùng Thánh Thế Kiếm để thi triển kiếm kỹ, tất nhiên khó mà đọ lại với sức mạnh của tên này.

Nếu không thể thì chiêu này thì sao?

Ý nghĩ chợt xuất hiện trong lòng Trường An, chợt một đôi mắt nhìn sang phía hắn.

Dẫu cho bị bóp cổ đến khó thở và vào thế bị động, nhưng Thiên Kiều chỉ liếc mắt nhìn Trường An, một đôi mắt chứa đầy ngạo khí, lẫn sự tự tin.

Tựa như nàng không muốn hắn ra tay cứu giúp, cũng như… Bản thân không muốn nợ ai.

Điên rồi? Cho dù nàng là Thiên Mệnh Chi Tử, nhưng sức mạnh của kẻ địch chính là điều nằm ngoài hiểu biết của thế gian này, một sức mạnh đến vô lý. Tại sao phải ngoan cố từ chối sự trợ giúp của mình cơ chứ?

Luyện Thể? Võ giả nào luyện thể đến mức độ này cơ chứ?

Cuối cùng, Trường An mở thở dài, quyết định từ bỏ mà uể oải nói:

"Được rồi, cứ lấy Đại Địa Bạch Thủy đi…"

"Hả? Ta không cần nó"

Nào ngờ, Mạnh Hòa tươi cười và lắc đầu, hắn ra sức bóp chặt lấy cổ của Thiên Kiều hơn, trong khi lấy ra Đại Địa Bạch Thủy giữ trong tay.

Đại Địa Bạch Thủy là một khối cầu hình tròn mang màu trắng ngọc, nó giống như một giọt nước tuyệt đẹp, cho dù có thả ra vẫn có thể duy trì hình dáng tròn trịa như thế.

"Thứ này quý thì rất quý, nghe nói uống vào còn có thể trường sinh bất tử… nhưng ta cóc quan tâm"

"Ta lấy thứ này cũng chỉ để có cơ hội đánh một trận với Đại Vị Vương mà thôi"

Lại nói, trong khi siết chặt cổ Thiên Kiều hơn, chợt Mạnh Hòa mở mắt ra, để lộ hai nhãn đồng tựa như một con mãnh thú, chiến ý cũng át hẳn hoàn toàn Long Lực, bao phủ khắp chốn này.

Một loại khí thế muốn chiến đấu, truy cầu hai từ vô địch.

Một linh hồn cầu mong được giải khát bởi dòng máu đổ xuống trên chiến trường.

Trường An chợt nhíu mày, cuối cùng hắn giơ ngón tay lên, linh khí ở nơi này tức khắc xảy ra chấn động liên hồi.

Hắn muốn thi triển một chiêu thức tương tự như thần thông đã tạo ra thân xác của lão Nhược, chỉ có điều hoàn cảnh nơi này không giống như vực thẳm đã phong ấn Nhược Trần.

Linh khí ở đây có nồng độ gấp chín, mười lần với bên ngoài, nhưng chỉ thế thôi. Trong khi nơi phong ấn lão Nhược có vô số trận pháp, tài liệu trận quý, cho nên hắn mới dễ dàng sử dụng.

Hậu quả là khe vực đó đã trở thành một nơi khô cằn không chút linh khí, là tử địa cho bất cứ người tu luyện nào.

Lần này thi triển… Chắc chắn tỉ lệ thất bại cực kỳ cao. Nhưng cứ đánh cược một lần xem sao?

Hắn nghĩ thầm, nhưng chợt cảm giác đau nhói xuất hiện, Long Lực giữ chặt lấy cánh tay của Trường An, nhất quyết không cho hắn thi triển gì cả.

Thiên Kiều dùng Long Lực ngăn cản Trường An, chợt nàng cất tiếng, giọng nói có vẻ lạnh nhạt:

"Tuy không biết rõ, nhưng ta không phải là loại người ngươi nói đến"

"Ừm"


Chợt, Mạnh Hòa nhướng mày, có vẻ hứng thú mà nhìn về phía nàng. Không chỉ có hắn bất ngờ, mà đến cả Trường An cũng vậy.

Ngoại hình nổi bật, khí chất siêu phàm vương giả, có Long Lực trong người, thiên tư cao ngất ngưỡng, cơ duyên đầy mình còn không phải nhân vật chính?

Trường An cố gắng di chuyển hai bàn tay, nhưng Long Lực của Thiên Kiều khiến hắn không thể cử động, và nàng cười:

"Ta không chờ đợi cho cơ duyên, cho may mắn hay khí vận đến một cách thụ động"

Chợt, hệ thống xuất hiện cảnh báo liên tục, giao diện xuất hiện trước mắt Trường An.

[Cảnh báo! Cảnh báo! Đạo Khí Chân Long Ngự Bào cảm nhận được Chân Long Huyết Mạch mạnh mẽ ở phụ cận, chủ thể có muốn tạm thời chia sẻ quyền sử dụng?]

Hả? Chân Long Ngự Bào bắt đầu tự phản ứng?

Trường An ngạc nhiên, sau đó hắn như nghĩ ra điều gì mà nhìn về Thiên Kiều.

Là do Huyết Mạch Chân Long đang chảy xuôi trong thân thể của nàng đã hấp dẫn nó ư?

Nghĩ lại thì… Chân Long đại nhân đã dặn trước lời này cho hắn, vào cái ngày mà ngài tặng nó cho Trường An.



"Trường An, món Đạo Khí này chỉ cần có huyết mạch Chân Long là sử dụng được, nên nó coi như là của ngươi"

Ngày đó, đối phương đã trao lại miếng vảy của mình cho hắn, vừa cười vừa dặn dò Trường An.

Sau đó, hắn thắc mắc:

"Vậy sau này hậu đại của ngài xuất hiện thì sao?"

"Hậu đại của ta cũng có thể sử dụng, đến lúc đó… hi vọng ngươi sẽ chiếu cố nó như con của mình nhé?"



Thời gian trôi qua nhanh thật…

Trường An ngẩn ngơ, cuối cùng hắn chợt bật cười, bất đắc dĩ nhìn Thiên Kiều.

Giờ thì hiểu vì sao mà nàng tự tin như thế rồi, bởi vì có đôi khi… May mắn cũng là một loại thực lực.

Ầm!

Chỉ thấy hang động đột ngột bị chẻ làm đôi, một thân ảnh bay xuống với tốc độ chóng mặt, áp lực kinh hoàng tức khắc san bằng cả khu vực xung quanh.

Mạnh Hòa cũng vì thế mà giật mình, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cuối cùng mới nhận ra có một bóng người đang bắn vọt về phía hắn với một tốc độ không tưởng.

Thế gian này, Thiên Mệnh Chi Tử là một điều gì đó đặc biệt, khi mà khí vận của cả trời và đất đầu giao thoa giữa kẻ đó.

Thiên Kiều cũng thế, nhưng nàng không chỉ đơn thuần là "may mắn" hơn người.

May mắn cũng là sức mạnh của nàng.

Ầm!

Hang động bị xuyên thủng thành một cái hố lớn, Trường An lập tức bị thổi bay ra xa với xung kích mạnh mẽ, nói gì đến kẻ lãnh đòn trực diện là Mạnh Hòa.

Bóng người từ trên không trung lập tức lao thẳng xuống Mạnh Hòa, để lộ thân hình của một người phụ nữ mang áo sơ mi váy đen, với đôi tai thỏ.

Trùng hợp thay, Nhã Phong Thư đã từ hành tinh bên kia mà phi thẳng xuống nơi này, tình cờ lao thẳng xuống thân thể Mạnh Hòa,

Tất cả, chỉ là tình cờ.

Sau đó, Thiên Kiều chợt mở bàn tay ra, chỉ thấy hư ảnh của một món binh khí dần dần hình thành, nàng bình thản đáp:

"Ta may mắn, và ta biết điều đó"

Trường An ngẩn người nhìn cảnh này, cuối cùng hắn nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó mới nói với hệ thống:

"Chia sẻ đi"

May mắn đến điên rồ, đúng chuẩn nhân vật Long Ngạo Thiên rồi đấy.

Kim quang tỏa sáng, cuối cùng chói lọi, khiến cho không ai có thể thấy gì!