Chương 124: Long Ngạo Thiên ra sân!

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 124: Long Ngạo Thiên ra sân!

Chương 124: Long Ngạo Thiên ra sân!

[Chủ thể, Hệ Thống phát hiện một nguồn năng lượng rất lớn, dường như cực kỳ có ích cho tình trạng của ngài bây giờ]

m thanh chợt vang lên trong đầu Trường An khiến hắn thoáng ngạc nhiên mà hỏi lại Hệ Thống với giọng nghi ngờ:

"Cái gì? Ngươi nói thật ư?"

Hiện tại, hắn và Mạnh Hòa đang đi sâu vào bên dưới lòng đất. Bởi vì Trường An không có cách nào leo lên mặt đất cách đây hai cây số nổi, và cái tên võ giả đần độn từ đâu chui ra này vừa kéo chân Trường An một phen nữa!

May mắn là Hệ Thống đã mang đến một tin vui, chỉ thấy nó tiếp tục trả lời:

[Đúng vậy, chỉ ở gần đây thôi]

"Vậy thì tốt qua, nhanh chỉ cho ta vị trí đi"

Trường An nghe vậy liền hồ hởi nói, rồi trước mặt hắn chợt hiện ra một màn hình xanh thể hiện địa đồ ở nơi đây, kèm theo kinh độ, tọa độ, vĩ độ. Kèm theo đó là thông tin về đất đai khoáng sản ở xung quanh, đồng thời vô số thứ khác.

Khuôn mặt hắn chợt cứng lại, ánh mắt đầy hoang mang.

Mấy cái thứ này là gì nhỉ?

Hình như trước khi xuyên việt, ở trường đã có dạy về kiến thức này trong môn địa lý, nhưng Trường An đã nhiệt tình trả hết lại cho thầy cô rồi còn đâu? Cho nên bây giờ hắn chẳng hiểu tấm địa đồ này nói gì cả.

"Hệ Thống, ta không hiểu…"

[... Thực sự xin lỗi chủ thể, Hệ Thống đã quá đề cao trí thông minh của ngài]

Hệ Thống chân thành xin lỗi, nhưng Trường An chợt cảm thấy trong lòng nhói đau, khuôn mặt phức tạp, không từ nào có thể miêu tả nỗi.

Tại sao nghe ngươi xin lỗi, lòng của ta càng đau nhói hơn thế này?

Cũng không để chủ nhân của mình phải chờ lâu, giao diện màu lam nhạt tức khắc thay đổi, cuối cùng chỉ còn lại vỏn vẹn một dòng chữ:

[Tiến về phía trước 300m, sau đó đi xuống dốc đá (nguy hiểm), tiếp tục…]

Cực kỳ ngắn gọn, cực kỳ dễ hiểu, thậm chí ngay cả Trường An cũng có thể biết được Hệ Thống đang nói đến điều gì.

Hệ Thống, thực ra ta chỉ cần ngươi chuyển thành dạng bản đồ như trong các game RPG thôi, đâu cần đơn giản hóa đến mức này cơ chứ?

Cứ như trí thông minh của hắn lại bị làm nhục thêm một lần nữa vậy!

Trường An giật nhẹ khóe miệng, cuối cùng hắn liền hít một hơi và tiếp tục bước đi theo hướng của Hệ Thống. Mặc dù càng đi sâu càng tối, nhưng chỉ ít Trường An vẫn có thể sử dụng Thánh Thế Kiếm như một cây gậy dò đường.

Mạnh Hòa tò mò nhìn nó, cuối cùng mới thán phục kêu lên:

"An Huynh, thanh kiếm này không tầm thường nhỉ?"

"Đúng vậy"

Trường An uể oải đáp, hắn từ từ dẫn hai người đi đến một nơi nào đó, và kỳ lạ thay, Mạnh Hòa không hề thắc mắc một lời.

Chính vào lúc này, Trường An như hiểu ra điều gì, sau đó ánh mắt thoáng nhíu lại.

Phải chăng Đại Địa Bạch Thủy mà tên đần này tìm kiếm cũng chính là thứ mà Hệ Thống đang đề cập tới?

Nếu vậy…

Trường An gật gù, chợt một cảm giác sát ý truyền đến sau lưng của cả hai người, chỉ thấy mặt đất rung chuyển!

"Cái gì vậy?"

Trường An ngạc nhiên la lên, hắn đề phòng nắm chặt Thánh Thế Kiếm trên tay, chợt ánh mắt ngưng tụ.

Chỉ thấy những tảng đá lớn đột ngột di chuyển, chúng giống như có linh tính mà tìm đến nhau, dần dần ghép lại và trở thành một gã người đá khổng lồ, cao đến ba mét!

Đây là hai cây số dưới lòng đất, những tảng đá này đều cực kỳ cứng cáp, mà tên người đá này lại trông rất nguy hiểm, chỉ cần một cú vung tay của hắn là có thể đánh bay cả Kết Thủy Cảnh trở xuống!

Trường An chợt giữ chặt Thánh Thế Kiếm trên tay, sau đó kêu lên:

"Tình huống nguy hiểm rồi, chúng ta…"

Ầm!

Mạnh Hòa tung cước, đá nát gã người đá khổng lồ, đá bay tứ tung khắp cả hang động mà khiến nó rung chuyển.

"Hả? Cái gì cơ?"

Một cước chết luôn, không lằng nhằng.

Trường An: "..."

Con mẹ nó! Loại võ giả Luyện Thể nào mà một đá chết luôn cái thứ đó hả?

Khoan đã, hay là hắn ta trông có vẻ ổn, nhưng thực ra chiêu thức vừa rồi đã phải trả một cái giá rất lớn?

Chợt, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Trường An, rồi hắn có vẻ nhíu mày xoa cằm, ánh mắt thăm dò nhìn xem Mạnh Hòa.

"Chà, nguy hiểm thật đấy"

Chỉ thấy người sau thu chân lại và nở một nụ cười, sau đó hướng ánh mắt về phía Trường An, lại nói:

"Vậy, ta đi chứ?"

"À, đi thôi"

Trường An gật đầu, hắn chỉ lặng lẽ nhìn đối phương rồi mới bước đi theo chỉ dẫn của Hệ Thống.

Mà từ khi nào, Thánh Thế Kiếm đã bớt đi một chút rỉ sét, cán kiếm dần dần khôi phục vẻ xa hoa, tinh xảo như ban đầu.

Hai người bước đi một hồi lâu, chợt mặt đất lại rung chuyển, sau đó vô số xác sống từ từ trồi lên ở bên dưới các khe nứt đá, những cánh tay thối rữa bắt đầu di chuyển ra bên ngoài.

Đôi mắt Trường An chợt ro rút lại, hắn nắm chặt Thánh Thế Kiếm mà cắn răng.

"Là xác chết của những kẻ từng bỏ mạng nơi đây, chúng thối nát ra và hình thành cương thi ở giữa các khe hở…"

Chết tiệt, xem ra muốn lấy được thứ này, phải trải qua một trận khổ chiến rồi!

Ầm!

Chợt, Mạnh Hòa tiện chân dẫm một phát, khiến cho mặt đất sụp xuống mà đè nát xác chết ở bên dưới, chỉ còn lại vài cánh tay bị đứt ra khi khe nứt khép lại, chúng giãy dụa như những con giun trước khi bốc hơi dưới không khí mà biến mất.

"Bọn này ồn ào thật"

Trường An: "..."

Thực ra… cũng không hẳn là khổ chiến cho lắm? Xem ra hắn đánh giá thấp sức mạnh của kẻ này mất rồi.

Đi được một đoạn, chợt chân của Mạnh Hòa dẫm lấy một khối đá, khiến cho một lớp kết giới hình thành, sát ý bao phủ lấy khắp nơi.

Trường An không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở, vội vã tìm cách phá trận:

"Không được! Đây là sát trận, đừng manh động đấy!"

Ầm!

Và một lần nữa, âm thanh đổ nát vang lên, Mạnh Hòa vung tay đấm xuyên qua kết giới và khiến nó vỡ tan tành, mỉm cười vuốt áo đi ra ngoài.

"An Huynh, huynh nói gì vậy?"

"Không có gì…"

Quả nhiên càng đi về phía trước, bọn họ càng gặp nhiều nguy hiểm, khi mà tầng tầng lớp lớp những chiếc bẩy hiểm hóc, các loại quái vật nguy hiểm tiềm ẩn trong các hang đá, những câu hỏi hóc búa liên tục ập đến bất ngờ, mỗi một cái đều cửu tử nhất sinh!

Và đều bị Mạnh Hòa một đấm phá nát.

Cuối cùng, bọn họ đến trước một cánh cửa đá to lớn, mà Hệ Thống tận tình giải thích:

[Chủ Thể, đằng sau cánh cửa này là nơi phát tán ra nguồn năng lượng mạnh mẽ, nó sẽ có ích cho ngài!]

Ầm!

"Con mẹ nó, chỉ cần đẩy cửa là được rồi"

Nhìn thấy Mạnh Hòa không nể tình gì mà tung quyền đấm nát cửa đá, Trường An không nhịn được mà gào thét lên, trán nổi gân xanh.

Tên này là tên nào? Bật hack cũng có mức độ thôi chứ?

Quái vật? Một đấm.

Kết giới? Một đấm.

Bẫy? Một đấm.

Đấm đấm đấm, đấm đến điên rồi hả? Cái tên này?

Mà Mạnh Hòa cũng có vẻ bất ngờ, hắn ta thu tay lại mà nheo mắt, ngạc nhiên nhìn ra sau cánh cửa mà cảm thán:

"Ái chà, đây chẳng phải là…"

Lời của hắn nói khiến cho Trường An bừng tỉnh mà đưa mắt nhìn theo, sau đó như nhớ lại điều gì mà thất thần.

Giữa hang động to lớn, tưởng chừng như có thể nhét đầy cả một thị trấn nhỏ vào sinh sống ở trong này, lại có một hồ nước tỏa màu xanh lam. Từng luồng linh lực nhè nhẹ phát tán trong không khí.

Hàm lượng của linh khí ở nơi này cực kỳ dày đặc, thậm chí vượt trội hơn cả các thánh địa như Thánh Tiên Tông nữa! Nếu theo ước tính của Trường An, có lẽ là gấp mười lần?

Một phúc địa chưa được ai biết đến, thậm chí nếu các tông môn biết tin, chắc chắn sẽ ráo riết tìm cách chiếm lĩnh lấy nơi này.

Tuy nhiên, ánh mắt của Trường An chợt nhìn xuống đáy hồ, sau đó hắn ngưng tụ lại, cảm thấy như một viên ngọc lớn, to bằng đầu người ở dưới đó, phát ra ánh sáng kỳ ảo.

[Đại Địa Bạch Thủy, đó chính là thứ có thể giúp ngài khôi phục thương thế, Hệ Thống cần chủ thể tiếp cận nó để thu thập]

Chính là nó rồi? Thứ có thể giúp hắn trong tình huống này?

Trường An khẽ nở một nụ cười nhẹ, sau đó hắn chợt vung Thánh Thế Kiếm về phía sau vai, lưỡi kiếm chọc thẳng.

Vù!

Gió thổi lồng lộng, nắm đấm chỉ cách một ly đã chạm vào đầu của Trường An, nếu không phải nhờ hắn kịp thời đâm kiếm về phía sau để bắt buộc Mạnh Hòa ngưng lại kịp thời, có lẽ đã chết rồi.

Mạnh Hòa vẫn giữ nụ cười sáng lạn, ánh mắt híp lại nay mở ra một chút, để lộ cảm xúc thật của hắn.

Bạo ngược, điên cuồng, truy cầu sức mạnh, khát vọng vô địch.

Không nhìn mặt hắn, Trường An chỉ mỉm cười, cuối cùng mới nhẹ nhàng nói:

"Hòa đệ, hành động của ngươi là gì đây?"

"An Huynh, ngươi là kẻ mạnh"

Mạnh Hòa thu tay lại và mỉm cười, sau đó khẽ liếm lấy mép môi, nở nụ cười ấm áp tựa như thái dương mà nhìn Trường An:

"Nhưng chưa đủ mạnh"

"Thế theo ngươi, mạnh là thế nào?"

Trường An nhún vai và quay người lại, lười biếng hỏi một câu, sau đó mới đưa mắt liếc xuống hồ, đoạn thở dài:

"Thứ này là ta tìm được trước, mong Hòa Đệ không giành lấy nó"

"Chà, ta cần Đại Địa Bạch Thủy"

Ầm!

m thanh quen thuộc vang lên, chỉ là lần này, nó hướng về phía Trường An.

Mạnh Hòa chợt tung quyền, Trường An ra kiếm, thân thể cả hai đã nhanh chóng tiếp cận lấy nhau.

Nhưng, chênh lệch dễ dàng lộ rõ.

Chỉ thấy Mạnh Hòa mỉm cười và tung cước đá một cú vào bụng Trường An, một đòn đánh đầy xung xích khiến thân thể của hắn bị đánh bay xuống hồ nước, cảm giác đau nhói truyền khắp cơ thể.

Một đòn, Trường An bại!

Mạnh Hòa tươi cười bước về phía trước, hắn tiện tay cầm lấy Đại Địa Bạch Thủy từ trong hồ nước lên, sau đó cho vào một chiếc hộp.

Xong xuôi, Mạnh Hòa mới bình thản quay lưng về phía Trường An, tiện tay vẫy một cái:

"Chưa đủ mạnh đâu, An Huynh à"

Nhưng chính vào lúc này, Trường An liền lảo đảo đứng dậy, có vẻ như đã quá quen với việc bị thương nặng mà nhếch mép:

"Ngươi đang khát…"

"Đúng vậy, ta đang khát"

Mạnh Hòa tủm tỉm rời khỏi nơi này, không ai thấy rõ ánh mắt của hắn lộ ra cái gì.

Nhưng cơn khát của hắn không thể bị xoa dịu bởi những thứ tầm thường như tửu sắc, mà là trên chiến trường.

Đấu với kẻ mạnh, uống máu bọn họ là chân lý của đời hắn.

Khẽ vỗ vào Đại Địa Bạch Thủy bên hông, Mạnh Hòa híp mắt cười:

"Có cái này, chắc là sẽ cảnh cáo được Đại Vị Vương nhỉ?"

Chính vào lúc này, Trường An chợt bật cười, sau đó mới giơ ngón tay lên chỉ về phía hắn, mới nói:

"Ngươi đang đụng vào Đại Địa Bạch Thủy"

"Thì sao?"

Mạnh Hòa nheo mày hỏi lại, Trường An chợt có vẻ mỉa mai mà nói:

"Ta không thể giành được cơ duyên từ tay ngươi, ngươi rất mạnh, nhưng mà…"

Chính vào lúc này! Cả hang động ở sâu dưới mặt đất chợt nứt ra! Chỉ thấy một chiếc Long Trảo to lớn nhắm về phía Mạnh Hòa, áp lực to lớn đè nặng lên vai, khiến cho hắn không thể cử động.

Mái tóc vàng kim, khuôn mặt cao ngạo xuất hiện, người này lấy thế vô cùng bá đạo mà chèn ép Mạnh Hào, trong khi hạ chân xuống dưới mặt đất, giọng nói lạnh nhạt vang lên:

"Ngươi dám động vào chủ quán?"

Cơ duyên, ngoại trừ của nhân vật chính ra thì có thể thuộc về ai cơ chứ?

Long Ngạo Thiên, ra sân!