Chương 123: Món khai vị - Hải sản (4)

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 123: Món khai vị - Hải sản (4)

Chương 123: Món khai vị - Hải sản (4)

Đây là đâu?

Mình là ai? Mình phải làm gì?

Những ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Trường An, cảm giác nhói đau truyền đến từ thân thể hắn.

Bất giác, Trường An không nhịn được mà co rúm người lại như một con tôm, khóc không ra nước mắt.

Con mẹ nó, hắn tự hỏi ba câu này lần thứ bao nhiêu rồi? Cuộc sống mấy tháng này của mình còn đặc sắc hơn ba mươi năm vừa qua.

Cho dù là viết tiểu thuyết trọng sinh thì cơ duyên cũng phải từ từ, gặp đối thủ cũng bắt đầu từ tôm tép, rồi trang bức đánh mặt các kiểu, sau đó quen được các lứa thiên kiêu, dần dần bộc lộ khả năng của một đại lão trọng sinh. Còn mình thì sao?

Một tên người xuyên việt, một tồn tại từ Tà Vực, một đám quái vật từ Thượng Giới xuống… Sau đó Thiên Nhãn của mình bị đánh cắp, Thời Không Vương Giả Ngọc cũng mất hút.

Cốt truyện điên khùng thế này thì thằng cha nào tưởng tượng ra nổi cơ chứ? Viết rồi cũng bị vùi dập giữa chợ mà thôI!

Nhổ nước bọt về chuyện này chán, Trường An mới uể oải mở mắt ra và mệt mỏi ngồi dậy, cảm thấy thân thể đau nhức liền cắn răng, tay vẫn còn giữ Thánh Thế Kiếm.

Khả năng của Thánh Thế Kiếm cực kỳ mơ hồ, đến bây giờ Trường An vẫn chưa hiểu rõ về nó, nhưng chỉ ít đặc tính của món binh khí này vẫn có vài chỗ hơn người.

Trước hết, Đạo Khí là kết tinh của vô số đạo vận mà thành, cho nên sự tồn tại của nó chính là tượng trưng của một hoặc nhiều loại Đạo.

Nghe cũng rất bá đạo đúng không? Nhưng thật ra Đạo Khí chỉ mạnh mẽ trong tay cường giả có đạo tâm vững mạnh, cũng đồng nghĩa với việc kẻ không hiểu đạo sẽ chỉ có thể tạo ra Đạo Khí yếu ớt, hoặc không có khả năng làm ra nó.

Có thể nói Đạo Khí thực chất là thực lực của bản thân mà thành. Nó là một vật do bản thân mà sinh, do bản thân mà diệt.

Ví dụ cho kẻ mạnh có lẽ là Chân Long, Trường An nhớ rõ thời điểm mà ngài ấy tiện tay bóc một lớp vảy trên thân thể ra, sau đó trong một ý nghĩ đã tạo thành Chân Long Ngự Bào - Một món Đạo Khí giúp kẻ phàm nhân như Trường An có thể ngay lập tức diệt sát Điền Dã.

Tất nhiên, Trường An không có khả năng triệu hồi ra Chân Long Ngự Bào mãi được, bởi vì trên bản chất, nó vẫn thuộc về Chân Long. Bởi vì có Chân Long Huyết Mạch chảy xuôi trong người cho nên hắn mới có thể tạm thời sử dụng nó.

Thánh Thế Kiếm thì khác, do kết tinh của cuộc đời làm Thánh Hoàng của Trường An hiển hóa ra, nó chỉ có thể do hắn sử dụng. Và cũng bởi vì Trường An hiển hóa ra nó, cho nên món Đạo Khí này không thể đạt đến cấp độ bá đạo như Chân Long Ngự Bào được.

Và sức mạnh của Thánh Thế Kiếm cũng cực kỳ quái lạ.

Cho đến bây giờ, nó vẫn chưa thể bị phá hủy, cực kỳ cứng cáp, thậm chí một cường giả thể thuật như cô bé đến từ Thánh Vực liên tục tung quyền vẫn không làm sứt mẻ Thánh Thế Kiếm. Hay là các tia năng lượng từ Chiến Sĩ của Liên Bang.

Thứ hai, khi Trường An sử dụng Thánh Thế Kiếm, cứ như thể chất của hắn được cường hóa lên một cách mạnh mẽ, khiến cho bản thân có thể miễn cưỡng đọ sức cùng với kẻ địch vượt xa bản thân… Tám cảnh giới?

Nó có được coi là bật hack không nhỉ?

Trường An miên man nghĩ, chợt hắn nhận ra điều gì mà trừng mắt hướng xuống Thánh Thế Kiếm:

"Quái lạ, sao bây giờ thanh kiếm lại rỉ sét cả rồi?"

Hắn nhớ rõ rằng ban đầu chuôi kiếm rất tinh xảo lẫn xa hoa, toát lên một khí phách bá đạo vô cùng, trong khi lưỡi kiếm sắc bén tầm thường, mũi kiếm rỉ sét.

Nhưng bây giờ, toàn thanh kiếm đã trở nên rỉ sét cực kỳ, giống như một lão già đã về tuổi xế chiều vậy.

Vì lý do gì đây? Trường An cũng khó mà hiểu rõ tính chất của thanh kiếm này, cho dù nó là hiện thân của đời thứ nhất đi chăng nữa.

Quá lâu rồi, cái thời mà hắn còn trẻ trâu, bật hack nhờ hệ thống mà đánh cả Thánh Vực, bày trò lập hậu cung các kiểu, bây giờ nhớ chỉ tổ khiến bản thân thấy xấu hổ mà thôi.

"Chậc, chỉ ít vẫn có binh khí trong tay"

Trường An tặc lưỡi, rồi hắn mới quan sát khung cảnh ở nơi này.

Hắn rơi xuống một hang động khá tối, tuy nhiên ánh sáng le lói từ trên lỗ hổng chiếu xuống cũng giúp Trường An không đến nỗi thấy gì.

Được tin tốt là nồi cháo cá vẫn chưa sứt mẻ chút nào, quả nhiên là nồi của nhân vật chính Long Ngạo Thiên sử dụng! Vậy là không cần lo lắng về việc bản thân bị chết đói rồi!

Cơ mà, làm thế quái nào để bản thân thoát khỏi vực sâu này đây nhỉ?

Một tin tức đáng xấu hổ, đó là đại năng trọng sinh, Tà Quân, kẻ đã gây náo loạn Thiên Bia Thí, đánh lại Thánh Vực… Vẫn không biết bay.

Trường An: "..."

Hắn giật nhẹ khóe miệng và bắt đầu đo đạc chiều cao từ đây đến miệng hố, sau đó nhướng mày một cái.

Khoảng tầm hai ngàn mét? Cái mẹ gì vậy?

Sao đám người trấn An Huy có thể bảo rằng mặt đất nơi này vô cùng vững chải được nhỉ?

Buồn bực nghĩ thầm, cuối cùng Trường An bèn ngồi bệt xuống mặt đất, quyết định chờ đợi ai đó tới cứu.

Tiểu Diệp và lão Nhược không thấy hắn thì cũng sẽ tự đi tìm thôi, nên ở yên một chỗ là quyết định tốt nhất rồi.

Trường An chỉ vừa mới ngồi xuống, chợt có một cái đầu ló ra ở trên lỗ hổng, nhìn xuống nơi này.

Phát hiện ra điều đó, hắn liền la lớn, tay vẫy không ngừng với đối phương:

"Này! Tôi bị mắc kẹt ở dưới nơi này rồi! Cứu!!!"

Đối phương lắng nghe một hồi, nhưng lời của Trường An không cách nào đến tay hắn, sau đó mới chắp tay làm một cái loa, la lên đáp lại:

"Huynh đệ à, có Đại Địa Bạch Thủy ở dưới đó không?"

Hắn nói, nhưng Trường An cũng không nghe thấy gì cả, tuy nhiên hắn liền chỉ tay vào bản thân mình, rồi gật đầu liên tục:

"Đúng vậy! Tôi bị kẹt ở nơi này rồi! Mau cứu!"

"Có hả? Vậy để ta xuống!"

Tức khắc, đối phương gật đầu, Trường An thấy cảnh này mà mới thở phào nhẹ nhõm, hồn nhiên không biết tên kia chẳng hiểu hắn nói cái mẹ gì cả.

Ầm!

Sau đó, thân thể đối phương rơi xuống như một viên đạn pháo mà thổi tung hắn va vào một bức tường, cảm giác đau nhói khiến Trường An trợn mắt, không nhịn được mà thốt lên:

"Làm cái quần gì vậy???"

Nhìn rõ hơn, chỉ thấy dưới làn cát đá bay tung tóe là một người thanh niên với vóc dáng cao, thân thể săn chắc dưới lớp võ phục màu trắng, mái tóc đỏ hồng được tết đuôi sam.

Hắn ta nhìn xung quanh một lúc, cuối cùng mới nhe răng cười mà quay sang Trường An:

"Huynh đệ, Đại Địa Bạch Thủy đâu?"

Trường An:???

Hắn nghệt mặt ra nhìn đối phương, sau đó mới đáp lại với giọng điệu ngu ngơ:

"Ai huynh đệ với ngươi? Còn Đại Địa Bạch Thủy là gì? Với lại… Sao nhảy xuống đây vậy cha nội?"

Chỉ thấy người kia im lặng, sau đó cũng ngẩng đầu nhìn lên trên cao, liền nhận ra độ sâu của khe núi này mà bất ngờ:

"Ừ nhỉ? Giờ làm sao lên đây?"

Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai?

Trường An giật nhẹ khóe miệng nhìn hắn, nhưng không đối phương liền suy xét về hai câu hỏi của Trường An, sau đó nhanh chóng chắp tay lại, nở nụ cười tươi rói:

"Trong hoạn nạn gặp nhau âu cũng là có duyên, cớ gì chúng ta không kết nghĩa huynh đệ, cùng đồng lòng vượt qua khốn cảnh này?"

Huynh huynh đệ đệ cái đầu ông, tự dưng hơi đâu nhảy xuống cái hố này, đòi kết nghĩa với người ta?

Trường An nhổ nước bọt về hành vi của hắn, sau đó cũng chỉ thở dài, không từ chối cũng không đồng ý:

"Ta tên Trường An"

"Lê Mạnh Hòa"

Đối phương cũng cười nói, sau đó còn bổ sung thêm:

"An Huynh cứ tự nhiên gọi ta là Hòa Đệ"

Chưa ai đồng ý làm huynh đệ đâu ông thần này…

Trường An thở dài, sau đó hắn nhìn chằm chằm bộ võ phục của người này, liền bán tín bán nghi nói:

"Ngươi là người luyện võ nhỉ? Không có công cụ gì để truyền tin kêu cứu hay sao?"

Nếu đạt đến cấp bậc nhảy xuống từ hai ngàn mét vẫn không sứt mẻ gì thì bối cảnh cũng to lớn đấy chứ?

"An huynh nghĩ nhiều rồi, sư phụ của ta chỉ là một tên Tụ Khí cảnh nho nhỏ, sao có thể có mấy món bảo vật truyền tin cơ chứ?"

Ừ thì cũng không ngoài dự đoán cho lắm, kẻ này mang võ phục nhưng thân thể lại chứa một lượng khí rất nhỏ, xem chừng cũng hiểu sơ về tu tiên.

Chỉ là không ngờ gia thế lại quèn đến như vậy đấy.

Trường An nghĩ thầm, chợt phát hiện ra đối phương nhìn chằm chằm vào nồi cháo của mình, liền cảnh giác ôm lấy nó, nghiêm mặt:

"Đừng nghĩ nhiều! Thứ này là để đề phòng nếu ta không thoát ra được!"

Lời nói của hắn khiến Mạnh Hòa thất vọng rời mắt khỏi nồi cháo, sau đó liền nói:

"Vậy chúng ta đi tiếp sâu vào trong hang động đi, đệ cũng đang tìm một thứ gọi là Đại Địa Bạch Thủy, mong An Huynh trợ giúp"

Một tiếng gọi huynh, hai tiếng xưng đệ của đối phương khiến Trường An không khỏi đen mặt, nhưng hắn liền nói:

"Chờ người đến sẽ tốt hơn chứ?"

Ai ngờ, Mạnh Hòa ngẩng đầu lên nhìn bên trên, cuối cùng mới lẩm bẩm:

"Khu vực này đã bị cách ly rồi, xem chừng sẽ không có ai qua lại nơi này đâu, chỉ ít trong ngày hôm nay"

Trường An nghe vậy liền có vẻ nghi ngờ mà hỏi:

"Vì sao thế?"

"À, ta lỡ tay kết oán với đối phương, nếu họ thấy huynh và ta ở đây thì mặc định cả hai chết chùm nhé"

Lời nói của Mạnh Hòa cực kỳ tỉnh bơ. Nhưng đó là sự thật.

Hắn đã xử nhanh diệt gọn đoàn binh lính của Thực Thiên Thành, chỉ để sót con ả đạt đến cảnh giới Lục Phẩm Đại Hải Cảnh trốn thoát, xem chừng bọn họ sẽ bắt đầu mai phục ở trên cửa hang thôi.

Trường An:???

Con mẹ nó, từ trên trời rơi xuống một tên đần độn nào thế này? Ngại hắn chưa đủ xui hay sao vậy?