Chương 122: Luyện Thể Cảnh Địch Nhân

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 122: Luyện Thể Cảnh Địch Nhân

Chương 122: Luyện Thể Cảnh Địch Nhân

"Sau khi cho gạo vào thì đổ thêm nước, vừa đủ là được"

Và cứ thế, buổi truyền thụ tri thức về nấu nước của Trường An dành cho Thiên Kiều vẫn tiếp tục diễn ra.

Sau khi Thiên Kiều cho gạo vào nồi thì Trường An tiếp tục nói, nhưng chính hai từ "vừa đủ" đã khiến cho nàng ngu ngơ không hiểu gì.

"Hả? Vừa đủ là bao nhiêu vậy?"

Vừa đủ là một khái niệm rất mơ hồ, và chắc chắn vừa đủ của kẻ này với vừa đủ mà người kia biết sẽ không có chuyện giống nhau. Cho nên Thiên Kiều chỉ tròn mắt nhìn vị " n sư" của mình.

"Nghe lời ông cha ta mách bảo là được"

Trường An lấy nước từ cạnh bờ sông lên và đổ vào nồi, sau đó đóng nắp lại, hắn còn có vẻ đắc ý mà lên tiếng trả lời.

Thiên Kiều:???

Trước khuôn mặt ngây ra của Thiên Kiều vì không tiếp thu được mớ kiến thức ảo diệu đấy, Trường An tiếp tục cắt nhỏ cây nấm mèo vào trong nồi cháo. Vừa buột miệng hỏi:

"Đại nhân biết về Thực Thiên Thành chứ?"

Bất ngờ thay, trước câu hỏi đầy tính đột ngột của hắn, Thiên Kiều gật đầu:

"Có, ta cũng muốn đến nơi đó một phen"

Trường An cũng không ngạc nhiên về lời nói của cô nàng cho lắm, nhìn cái bộ dáng vui vẻ thưởng thức các món ăn của Thiên Kiều là đủ hiểu rõ rồi.

Đợi một lát sau, hắn liền lấy lọ gia vị từ tay đối phương, cho vào nồi cùng với phần thịt của Ngư Tinh đã được hầm trước đó, cuối cùng mới bật cười:

"Sắp xong rồi đây!"

"Ừm"

Thiên Kiều cũng gật đầu, nàng vui vẻ chiếc bát rỗng mà chờ đợi món ăn, trong khi đó còn cảm thán:

"Chà, hoá ra nấu cháo cũng có nhiều cách..."

Lời nói của nàng khiến cho Trường An phải ngừng lại, khoé miệng co giật một cách bất đắc dĩ.

Chị gái, việc trộn gạo, nước lã và muối không phải là một cách nấu cháo đâu.

Hắn mở nồi ra, nồi cháo cá bốc khói và toả ra mùi hương ngào ngạt, hạt cháo trắng sánh mịn, phần thịt cá lại thấp thoáng chìm nổi ở bốn bề biển cháo.

Không phải cao lương mỹ vị, nhưng để làm no bụng của một người thì quá bình thường rồi.

"Nào, bây giờ chúng ta..."

Trường An giơ nồi cho Thiên Kiều, hắn còn định nói gì thêm, chợt mặt đất đổ nát.

Đúng vậy, không có dấu hiệu gì báo trước cả, mặt đất nhanh chóng đổ sụp xuống, tạo thành một cái hố to và nuốt chủng lấy hai người.

Đúng, sập là sập, không nhiều lời! Cái nơi mà người dân trấn An Huy bảo rằng vô cùng vững chắc, họ còn định bụng sẽ xây dựng một công trình lớn cạnh ven biển… Giờ sập không thể nào sập hơn.

Trường An giữ chặt nồi cháo trên tay, sau đó hắn nở một nụ cười ôn hòa.

Rồi tức giận chửi thề:

"Cái đệt! Ông trời bất công!"

Hết gặp đại năng, hết bị ăn hành, bây giờ ông trời cay hắn đến độ phải xảy ra động đất rồi?

"Má ơi! Cứuuuuuu!"

Cuối cùng, âm thanh thảm thiết vang lên khắp cả một vùng trời, thân hình của Trường An nhanh chóng rơi vào trong vực sâu, đoạn mất hút.

Thiên Kiều thì cũng đỡ hơn, nàng chợt cảm nhận ra gì đó mà cúi đầu nhìn xuống, hai mắt ngưng tụ.

Trực giác mách bảo cho nàng rằng có kỳ trân dị bảo xuất thế!

Không giống những người tu luyện bình thường, Thiên Kiều thuộc loại hình nhân vật được trời đất chiếu cố. Mỗi ngày của nàng đều đối diện với cơ duyên, lớn nhỏ ồ ạt kéo đến, khiến cho Thiên Kiều sinh ra một giác quan nhạy bén về nó.

Chỉ là lần này cơ duyên sẽ là gì đây?



Ở gần trấn An Huy, Nhược Trần và Thanh Diệp chỉ vừa mới gặp nhau, chợt mặt đất lại rung chuyển một lần nữa.

"Đó là hướng của sư phụ mà?"


Thanh Diệp chợt lo lắng lẩm bẩm, rồi nàng nhanh chóng quay lưng, thân thể di chuyển với tốc độ nhanh như chớp. Chỉ kịp để lại một lời nói cho lão Nhược:

"Tiên sinh, ta đi trước!"

Đối với thái độ hớt hải và lo lắng của Thanh Diệp dành cho tiền bối, Nhược Trần chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, hắn thở dài và lẩm bẩm:

"Tiền bối cũng là đại năng, sao…"

Sau đó, hắn nhớ lại những lần Trường An tự tung tự tác, bằng cách kỳ diệu nào đấy liền gặp phải mấy vụ tai nạn không thể nào kỳ quái hơn.

Thân thể phàm nhân, đầu óc nhảy số liên tục, thực sự đáng tin chứ?

Nhược Trần: "..."

Hắn im lặng một hồi, cuối cùng liền chạy theo hướng của Thanh Diệp, trong miệng không nhịn được mà gằn giọng:

"Tiền bối, ngài đừng có dùng danh tính của ta đi gây chuyện nữa đấy!"



Nhưng mà, vụ rung chấn tuy xảy ra ở một phạm vi nhỏ, ấy vậy mà vẫn có một số kẻ chú ý đến nó, nhất là những người đã tính toán trước khả năng xảy ra việc này.

"Đại Địa Ngọc Thủy đã xuất hiện, đây là nguyên liệu hàng đầu để làm ra tuyệt thế mỹ thực, nhất định phải giành được nó!"

Một nữ nhân cầm trường thương, thân thể cao lớn, làn da rám nắng. Nàng nắm một thanh đại chùy khổng lồ, trong khi tay kia lại vác chiếc đùi lợn, miệng không ngừng ngấu nghiến lấy.

Chiếc đùi lợn to bằng nửa người trưởng thành, nhưng chỉ trong một thoáng mà nàng đã cắn xé hết không còn một mẩu xương nào cả, đưa tay chùi mép miệng một cách lỗ mãng, ánh mắt nheo lại:

"Rõ chưa?"

"Vâng!"

Nhóm lớn binh lính đáp lại, họ cầm binh khí trên tay một cách thống nhất, bọn họ đáp lời xong, liền có tiếng xì xào vang lên:

"Tốt quá, vậy là đợt này lại có đồ ăn cho gia đình…"

"Chuyển qua ban thu thập quả là một quyết định đúng đắn, nhà tôi không cần phải ăn mấy thứ đồ quá hạn của tầng ba quá rồi"

Bọn họ là phục vụ ở ban thu thập của Thực Thiên Thành, một công việc mà ngày ngày phải tìm kiếm các loại nguyên liệu nấu ăn về cho các vị trù sư.

Tuy ai cũng đều là võ giả, nhưng công việc này vẫn không kém phần nguy hiểm, khi mà đôi khi bọn họ phải lên núi cao, xuống biển lửa để kiếm đủ các loại nguyên liệu thỏa mãn yêu cầu của bề trên.

May mắn thay, lần này họ chỉ phải đến một vùng đất heo hút, ít người qua lại, không gặp phải nguy hiểm gì cả.

Một người lính thở phào nhẹ nhõm và hồ hởi nghĩ thầm.

Chợt, ai đó ở bên cạnh đặt tay lên vai anh, thêm vào đó là giọng nói bình thản vang lên:

"Này anh bạn, các người đi thu thập Đại Địa Bạch Thủy phải không?"

Lời nói bâng quơ chỉ vừa vang ra, tức khắc bầu không khí yên tĩnh.

Rồi, một người lính nhanh chóng phản ứng lại, tất cả đều quay sang giơ binh khí lên chỉ về phía người vừa nói, thần sắc cảnh giác cao độ:

"Là ai?"

Đó là một người thanh niên.

Mái tóc bạc được tết đuôi sam, khuôn mặt nở một nụ cười hòa nhã, hai mắt híp lại khiến khó ai thấy được hắn nghĩ gì.

Mang trên mình bộ võ phục màu trắng, hắn chỉ tươi cười và nói tiếp:

"Các vị có thể nhường Đại Địa Bạch Thủy cho ta chứ?"

"Im mồm đi, đừng có mà mơ tưởng!"

Tức khắc, đã có người nghiến răng lên và đáp lại, tay giữ chặt binh khí mà chỉ về phía hắn ta.

Bọn họ không kiếm được Đại Địa Bạch Thủy thì sẽ bị phạt nặng, sao có thể dám nhường lại cho một kẻ lạ mặt cơ chứ?

Mà người phụ nữ da ngăm chỉ tựa cằm, nở một nụ cười chế giễu nhìn về phía người thanh niên ấy:

"Ngươi chỉ là một tên Luyện Thể, thế mà dám thách thức ta?"

"Tôi chỉ hỏi xin thôi mà, để làm quà biếu cho Đại Vị Vương của các người"

Người thanh niên đó mỉm cười và đáp với giọng hòa nhã, sau đó người phụ nữ như thấy chuyện nực cười:

"Không cho, giờ thì cút đi!"
Chỉ thấy nụ cười của đối phương ngày càng ôn hòa hơn, các người lính xung quanh không khỏi trở nên cảnh giác.

Phốc!

Chợt, bọn họ cảm thấy trời đất nghiêng ngả, cuối cùng đảo lộn hoàn toàn, mắt khẽ trợn to.

Máu tươi bắn, một hàng người phía trước nhanh chóng đầu lìa khỏi cổ, máu tươi bắn lên trời thành từng cột, khung cảnh trở nên đẫm máu.

Đầu người lăn lông lốc, người thanh niên mỉm cười và đạp lên một cái đầu, cánh tay phải đã dính đầy máu tươi.

Hơn hai mươi người cứ thế mà thiệt mạng.

"Chậc, vậy thì ta chỉ đành mang một phần quà tặng kèm cho lão già ấy vậy…

Một xâu đầu người, hợp lý chứ?"

Một tiếng hét thất thanh vang lên, rồi cả đoàn người nhanh chóng lâm vào hỗn loạn, nhưng người thanh niên không hề để ý mà bật cười, sau đó giơ tay ra mà chưởng nhẹ.

Ầm!

Sóng xung kích mãnh liệt ập tới thành hình cánh quạt, đè nát vô số kẻ địch ở phía trước, diệt sát hoàn toàn bọn họ.

Chợt, người phụ nữ giơ chùy ra chặn lại đòn tấn công đó, chợt nheo mày lại, sau đó đứng dậy.

Khí thế dâng cao, đạt đến Lục Phẩm Đại Hải cảnh, đầy áp bức nguy hiểm, chợt ả ta nheo mày:

"Tiểu quỷ, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi có thật chỉ là một tên võ giả Luyện Thể không đấy?"

"Đúng vậy, là Luyện Thể"

Chỉ thấy người thanh niên mỉm cười, hắn ta đưa ánh mắt bình thản, chợt cảnh giới tăng lên không ngừng.

Luyện Thể tầng một, Luyện Thể tầng hai… Tầng ba… tầng bốn…

Chớp mắt đã đến tầng mười, nhưng nó vẫn cứ tiếp tục tăng, vẫn là võ giả mà không phải người tu luyện.

Nhanh chóng tăng lên, khí thế bức người, khiến cho những kẻ còn may mắn sống sót xung quanh không ai có thể đứng dậy nổi.

Luyện Thể Cảnh - Tầng thứ một ngàn hai trăm.

Hắn mỉm cười, sau đó đưa mắt nhìn tất cả, giọng như đang chế giễu tát cả:

"Và lũ ranh con, ngồi xuống và im mồm đi"

Ầm!

Dưới áp lực của hắn, cuối cùng mặt đất nứt ra, để lộ một khe hở lớn vô cùng, nuốt chủng tất cả.