Chương 121: Bữa Khai Vị - Hải Sản (2)

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 121: Bữa Khai Vị - Hải Sản (2)

Chương 121: Bữa Khai Vị - Hải Sản (2)

Sau khi thưởng thức "mỹ thực" do tự tay nhân vật chính Long Ngạo Thiên làm ra, Trường An đã hiểu rõ phần nào về trình độ của người này.

Rồi sau đó, trước sự nhiệt tình về mỹ thực của nàng, Trường An quyết định bản thân sẽ miễn cưỡng dạy nàng một chút kiến thức về nấu ăn.

Quá trình bái sư học nghệ của của cả hai cũng diễn ra vô cùng suôn sẻ, đại khái tóm gọn trong vài câu như sau:

"Thiên Kiều tiểu thư, thịt Ngư Tính nhiều như thế, không biết ngài định làm gì với nó?"

"À, bạn của ta có cách xử lý chúng"

"Ừm? Vậy ngài cũng phải trả tiền đúng không?"

"Đúng vậy…"

Thế là Trường An bắt đầu thuyết phục nàng, như là hắn có thể giúp nàng xử lý đống nguyên liệu này, đồng thời dạy nàng nấu ăn, đổi lại nàng chỉ cần chia một phần nhỏ trong tảng thịt Ngư Tinh khổng lồ này.

Thiên Kiều ngơ ngác nhìn, nhưng rồi Trường An lại tiếp tục thuyết phục, rằng như vậy sẽ tiết kiệm chi phí đi lại, rằng sẽ tiết kiệm được tiền bạc, mà nàng còn được thưởng thức món ăn tại đây, cực kỳ lời lãi.

Cuối cùng, trong mơ mơ màng màng, Thiên Kiêu chỉ đành rối mắt mà gật đầu đồng ý.

Có thể Thiên Kiều là tuyệt thế thiên tài vạn năm không gặp, nàng có thể dễ dàng lĩnh ngộ kiếm đạo, hiểu được điều khiển Long Lực trong cơ thể khi còn rất trẻ, thậm chí là xem thấu được trận pháp cao thâm, giống như bao nhân vật chính sảng văn khác.

Và nàng còn kế thừa một đặc điểm vô cùng phổ biến của bọn họ: ngu ngốc.

Đúng vậy, Thiên Kiều không am hiểu đối phó với loại người thông minh (mặc dù với nhân phẩm may mắn cực kỳ, thực lực lại vô cùng biến thái ấy thì việc tính kế nàng gần như bất khả thi). Đồng thời vì một lý do gì đó mà nàng cũng nghĩ Trường An ngu ngốc, cho nên đối diện với tài khua môi múa mép cùng bộ mặt dày hơn cả vỏ trái đất của hắn, dĩ nhiên sẽ bị áp đảo.

Nàng quên mất rằng người tu luyện, nhất là đại năng đạt đến cảnh giới Lục Phẩm Đại Hải cảnh như nàng không cần cái gọi là chi phí đi lại. Một bước chân có thể đi ngang qua một dãy núi lớn thì thuê xe làm gì cơ chứ?

Nàng cũng không nghĩ đến việc người bằng hữu ấy cũng rất cần các loại nguyên liệu quý hiếm để nâng cao trình độ nấu ăn của mình, cho nên căn bản không cần phải trả tiền gì cả.

Cuối cùng, Thiên Kiều quên mất tên Trường An này chỉ là phàm nhân, kỹ thuật nấu ăn của hắn cũng chỉ là hạng bình thường, ai cũng đều thông hiểu.

Đổi kiến thức nấu ăn cơ bản để lấy được vài cân thịt Ngư Tinh, trong cuộc trao đổi này chỉ có Trường An được lời!

Thế là chương trình học nấu ăn bắt đầu, đương nhiên trong quá trình dạy nàng, đống thịt Ngư Tinh cũng sẽ được cắt xén đi.

Chỉ thấy Trường An chạm tay vào cái nồi sắt mà Thiên Kiều đưa ra, cảm nhận được vẻ cứng rắn và chất lượng tuyệt hảo của nó. Hiển nhiên đồ nhân vật chính sử dụng không thể nào là hàng bình thường được.

Hắn ngẫm nghĩ, sau đó bắt đầu nói:

"Thiên Kiều đại nhân, ngài đã từng luyện đan bao giờ chưa?"

"Dĩ nhiên là rồi"

Không ngoài dự đoán của Trường An, nàng ta chỉ gật đầu và đáp, sau đó hắn bật cười và bắt đầu giảng giải:

"Bản chất của chế biến mỹ thực cũng giống như nấu ăn mà thôi, đều phải nấu theo một công thức nhất định dựa trên nguyên liệu, gia vị và nhiệt độ. Nếu ngài làm đúng những điều trên thì một món ăn ngon là điều trong tầm tay!"

"Ra là vậy!" Như hiểu được ví dụ của hắn, Thiên Kiều sáng mắt lên và gật gù. Trường An thấy nàng vẫn còn có thể dạy được liền nói tiếp:

"Vậy thì, bước đầu của luyện đan là ra sao?"

Dĩ nhiên là châm lò lửa và cho nước vào rồi, cái đó thì ai chả biết cơ chứ?

Trường An nghĩ thầm, có vẻ Thiên Kiều cũng lĩnh ngộ ra, chỉ thấy nàng chợt lấy một vài nguyên liệu và ném lên không trung, tay trái chợt nắm lại.

Ầm!

Một ngọn lửa bao trùm lấy đống nguyên liệu mà bắt đầu thiêu rụi chúng, chỉ vài giây sau nó liền tắt ngấm đi, để lộ ra tám viên đan dược.

Không cần nước, không cần lò, không cần phối phương theo thứ tự, chỉ cần nguyên liệu là đủ.

Thiên Kiều đặt đống đan dược vừa luyện chế ra trước mắt nàng, sau đó ngây thơ nhìn Trường An, nhiệt tình nói:

"Đây, mời tiên sinh giảng tiếp!"

Trường An: "..."

Nó không phải luyện đan đâu chị gái! Ngươi nghĩ rằng ai ai cũng là Long Ngạo Thiên, phất tay ra đan dược à?

Cái đệt! Hóa ra việc hầm thịt không cần nước của cô nàng bắt nguồn từ khả năng luyện chế đan dược như hack vậy à?

Trường An đờ mặt ra, hắn giật nhẹ khóe miệng và ôm mặt một lúc, sau đó mới nói, cảm giác như bản thân vừa tự vả:

"Bỏ qua mấy cái ta vừa kể đi, luyện chế đan dược và nấu ăn hoàn toàn khác nhau"

"?"

Thiên Kiều ngơ ngác giương cặp nhãn đồng kim sắc về phía hắn, nhưng Trường An làm ngơ nó đi, chỉ bắt đầu cắt nhỏ tảng thịt ấy ra thành cỡ vừa ăn, lại cho nó vào nồi và đổ đầy nước.

Xong xuôi, hắn liền ngắt đi một cây nấm ở bên cạnh gốc cây mình đang ngồi và bắt đầu tẩy sạch bụi bẩn trên nó, đồng thời cho vào hầm chung với tảng thịt cá.

Trong cả quá trình làm, khuôn mặt của hắn chợt lộ ra vẻ chăm chú pha lẫn một chút vui vẻ, khóe miệng không nhịn được mà nở một nụ cười, bàn tay vẫn chậm rãi di chuyển.

Trường An xếp củi lại và sau đó nói với Thiên Kiều:

"Phiền ngài châm một mồi lửa nho nhỏ giúp ta nhé"

"...Hả?"

Như mất tập trung vào việc nào đó, Thiên Kiều chỉ giật mình, rồi sau đó nàng ngơ ngác nhìn Trường An, xem chừng là chưa nghe rõ hắn nói gì.

"Châm lửa…"

Hắn chỉ nhắc nhở, sau đó Thiên Kiều khẽ gật đầu và ngón tay chỉ vào đống gỗ, tức khắc mồi lửa được châm lên.

Bởi vì lo sợ lửa sẽ lan ra xung quanh, cho nên Trường An quyết định chất đá thành từng hòn vây quanh khúc gỗ, thế là một chiếc bếp lửa nhỏ nhắn đã được hình thành.

Trường An bắt đầu điều chỉnh lửa bằng tay, theo như kiến thức mà người đó đã từng dạy cho hắn, chợt bất đắc dĩ nở một nụ cười.

Xem ra hắn đã học được rất nhiều điều, từ cách cầm kiếm cho đến cách nấu ra một bữa ăn bình thường từ người đó rồi.

Chỉ là như bao kẻ khác, sau khi Trường An luân hồi, hắn chẳng bao giờ gặp lại người ấy nữa.

Nước dần sôi nhưng vẫn chưa có hương vị gì, vì Trường An chỉ hầm đơn giản hai phần đó, hắn ngồi nhìn những đóm lửa cháy lách tách, trong thoáng chốc liền bật cười.

Có lẽ bởi vì tâm trí chỉ để tâm vào nồi cá hầm, cho nên Trường An hoàn toàn không để ý rằng kể từ khi bắt đầu nấu ăn, Thiên Kiều chỉ đưa mắt nhìn về phía hắn, nàng không nói gì, cũng chẳng làm gì, chỉ đơn giản là nhìn.

Cứ như vậy, cho tới khoảng hai mươi phút sau, Trường An liền mở nồi ra, hắn nhìn phần thịt cá nay đã dần chuyển sắc liền mỉm cười và đặt nó lên dĩa.

Chợt nhớ ra điều gì, nụ cười trên mặt Trường An cứng lại.

Hắn lưỡng lự một hồi lâu, sau đó gắp một phần thịt cá giơ ra cho Thiên Kiều, nói:

"Đại nhân, ăn thử"

"Ừm! Ngon"

Thiên Kiều gật đầu và ngậm lấy đũa, môi đào khẽ nuốt lấy phần thịt cá và vui vẻ cười, nhưng Trường An chỉ đưa mắt lưỡng lự một hồi, sau đó mới gắp phần khác.

Lần này, là tảng thịt cá cháy đã được nhúng vào nước lã do đích thân Thiên Kiều làm.

"Phần này thì sao?"

"Không tệ!"

Thiên Kiều cũng gật đầu và đánh giá, sau đó Trường An mỉm cười, khuôn mặt cứng lại. Như để vớt vát chút danh dự liền hỏi:

"Ngài thấy phần nào ngon hơn?"

"Dĩ nhiên là phần của tiên sinh nấu!"

Thiên Kiều trả lời, mà nghe được đáp án từ nàng, Trường An liền chỉ dở khóc dở cười mà đưa tay lên bóp trán.

Chị gái này dễ ăn thật nhỉ?

Đến cả tảng thịt cá cháy vẫn có thể vui vẻ thưởng thức, rốt cuộc vị giác của nàng ta nhạt nhòa đến mức nào đây?

Như nhận ra ánh mắt của Trường An, Thiên Kiều như nghĩ ra điều gì, chợt tò mò cất tiếng hỏi:

"Tiên sinh, ngài cũng từng được ai đó dạy nấu ăn ư?"

Nấu ăn là tự học, dĩ nhiên trình độ của Trường An không có gì cao siêu cả. Ấy thế mà, hắn vẫn trả lời, vẫn giữ một nụ cười như lúc bản thân đang chế biến phần thịt cá:

"Đúng vậy"

Không chỉ dạy mỗi cách nấu, mà cả ý nghĩa của việc thưởng thức món ăn nữa.