Chương 119: Trước Bữa Ăn

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 119: Trước Bữa Ăn

Chương 119: Trước Bữa Ăn

Mà mọi chuyện kết thúc, Trường An không phải là đối tượng duy nhất bị thương, mà cả thằng đại ca hàng giả của hắn cũng vậy.

Đúng hơn, Trường An bị đánh đến thê thảm, mà Thiệu Tổ thì vì bản thân ra tay mạnh quá mà trở nên thảm thê.

Vào lúc này, Thiệu Tổ ngâm mình trong một cái hố sâu, nước tỏa ra ánh sáng xanh lam nhè nhẹ, các loài dược liệu bất phàm cũng được ngâm vào trong đó, có nhân sâm, có Hỏa Long Thảo, có Thủy Xà Quả,... Các loại linh dược hàng đầu ở thế giới này.

Một cái hồ nếu được ngâm đầy những thứ kỳ trân dị bảo này, ắt hẳn sẽ trở thành dòng linh tuyền thượng hạng, có thể để một tông môn tầm trung sử dụng để bồi dưỡng các đệ tử trong suốt hàng trăm năm, đủ để thấy được nó xa xỉ đến chừng nào.

Nhìn lại, các loại dược liệu vừa cho vào hồ đã nhanh chóng ảm đạm đi, không còn vẻ rực rỡ như trước nữa, chúng đã bị thân thể Thiệu Tổ hấp thu, không còn sót lại gì cả, cho dù là cặn bã.

Thân thể của gã lại trông có vẻ kỳ lạ, khi mà bên trên từng khối cơ bắp cường tráng lại có một trận đồ tinh xảo đang phát sáng, kiềm hãm lại sức mạnh của gã.

Nhưng bởi vì Thiệu Tổ đã ra tay, khiến cho sức mạnh bộc phát quá độ, giờ đây trận đồ không ngừng nhấp nháy, tựa như sẽ vỡ nát ra bất cứ lúc nào, cũng may là dược liệu đang tiến hành chữa trị lại trận đồ.

Mà sau lưng gã, cô bé ngồi trên quả cầu m Dương, ngón trỏ chợt điểm vào trên lưng Thiệu Tổ, tiếp đó liền hình thành vô số ấn phù thiếp lên người gã, tỏa sáng và mãnh liệt áp chế lại sức mạnh đáng gờm ấy.

"Phong!"

Theo một tiếng hô của em, lập tức ánh sáng dập tắt, trận đồ trên lưng của Thiệu Tổ cũng vì thế mà khôi phục dáng vẻ bình thường, gã cũng thoải mái và nhắm mắt thở ra, giống như người đang được mát xa:

"Đúng rồi, là chỗ đó… chỗ đó đấy… Ài…"

Cốp!

Đập viên ngọc m Dương lên đầu gã, sau đó em liền nhảy xuống và khoanh tay, ánh mắt vẫn lười biếng như cũ:

"Mỗi ba năm phải xuống đây giải quyết vấn đề của tiền bối, ấy vậy mà khi mọi việc sắp hoàn thành thì người lại ra tay nữa?"

"Ha ha, do một người bạn của ta nhờ thôi. Cớ gì tiểu Mộng phải cau có như vậy chứ?"

Thiệu Tổ cười ha hả, tay gã gác lên trên thành hồ và sau đó sảng khoái đáp lại, mà Nguyên Phong chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn bắt đầu nhướng mày.

Ba trăm năm làm đệ tử của Thiệu Tổ, bằng hữu của sư phụ toàn là những kẻ bất bình thường, cho nên…

"Là vị thầy tu ở Phật Vực, hay là ngài hồ ly trắng ở Đông Lĩnh?"

Nguyên Phong cất tiếng hỏi, chỉ thấy Thiệu Tổ lắc đầu,; ánh mắt gã khẽ đảo một vòng, cuối cùng chép miệng và nói:

"Một tên người mới quen mà thôi"

Có vẻ cảm thấy lười phải bàn đến vấn đề này, gã liền lảng tránh nó, hỏi lấy tiểu Mộng:

"Thế nào? Vụ việc lần này xử lý đến đâu rồi?"

Chỉ thấy cô bé chìm vào suy tư, cuối cùng trả lời với giọng bất đắc dĩ, kèm theo một chút cảm xúc khác ẩn giấu bên trong đó:

"Nói sao nhỉ? Ta không chắc là bản thân có thể hoàn toàn bắt giữ Ma Chủ, lại xuất hiện một kẻ khác cam đoan rằng sẽ bảo hộ Bách Dục Thiên Ma Binh…"

"Là kẻ đó ư?"

Như biết trước là ai, Thiệu Tổ chỉ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt khẽ nheo lại, tựa hồ vẫn chưa tin tưởng vào chuyện này.

Là An đệ nhỉ?

Cho dù có giấu một tay thế nào đi nữa, thì chuyện Trường An và Sắc Dục Ma Chủ có liên quan với nhau cũng quá động trời, hơn nữa…

Chẳng lẽ, Ma Chủ thực sự có gì đó với An Đệ?

Thiệu Tổ đưa tay xoa cằm và suy nghĩ, gã còn cho rằng Sắc Dục Ma Chủ ẩn nấp dưới mắt Trường An, định sẽ lợi dụng thằng đệ ngu ngốc đó.

Ai ngờ được, An Đệ sẽ nhận ra, hơn nữa hắn còn giữ được Sắc Dục Ma Chủ trong tay mình, và không ngần ngại bảo hộ kẻ đấy.

"Vậy là mình ra tay phí công rồi"

Thiệu Tổ nhẹ nhàng lẩm bẩm, chỉ uể oải thở dài, nhưng khóe miệng vẫn giữ lấy ý cười như thế.

Có lẽ là do chuyện này khiến Thiệu Tổ không cần phải ra tay bóp chết ai đó? Hay là nó gợi gã nhớ đến bóng dáng người nào?

Phải chăng là cả hai? Không ai biết được cả, vì Thiệu Tổ nhanh chóng khôi phục tâm tình, lại tiếp tục dáng vẻ vô duyên hết chỗ nói, gã hướng mắt về phía Nguyên Phong:

"Sao? Lên trên Thánh Vực chơi vui chứ?"

Mà Nguyên Phong cũng gật gù, chỉ thấy hắn ta lấy một bát cơm ra, đặt bên cạnh là một hũ mắm tôm, tuy nhiên khuôn mặt có vẻ nặng nề và đáp lại:

"Không tệ, chỉ là mọi người có hơi tránh xa con"

Vừa nói, hắn vừa mở hũ mắm tôm ra và dốc hết lên cả bát cơm này, chốc lát mùi mắm tôm đã nồng nàn khắp nơi này, và cái tên Nguyên Phong vẫn bi thương mà và lấy một đống thứ hỗn độn kia.

Thiệu Tổ: "..."

Mắm tôm không phải ăn với cách đó! Và thậm chí tỉ lệ cơm trong bát của con còn nhỏ hơn lượng mắm tôm đấy!

Gã giật nhẹ khóe miệng, chợt đưa tay lên ôm mặt, trong lòng không nhịn được mà nhổ một ngụm nước bọt.

Mụ nội nó, đám người của Thánh Vực đều ưa thích sạch sẽ, thằng bé này chìa cái mồm đầy mùi mắm tôm ra thì có ai dám lại gần cơ chứ?

Gã không thèm đáp lời, chỉ để cho Nguyên Phong bơ vơ và chén cơm đầy mắm tôm một cách thỏa mãn. Thiệu Tổ quay sang nhìn tiểu Mộng, lập tức nhướng mày lên:

"Lần này có chuyện gì động trời không?"

"... Ba mươi năm trước, có một kẻ tự xưng là Đại Vị Vương đã đến nơi này, hẳn sư phụ đã giao thủ với hắn ta nhỉ?"

Tiểu Mộng gật đầu và nói, chỉ thấy Thiệu Tổ như nhớ lại ai đó, cuối cùng gật đầu, nhưng rồi nhếch mép:

"Ừ, một lão già cạn dầu rồi, ta cũng không quan tâm đến hắn nữa"

Gã cảm thấy vậy, tuy đối phương thực sự không hề yếu chút nào, nhưng tinh thần của kẻ kia lại không khiến Thiệu Tổ hứng thú nổi.

Hai bên giao thủ suốt bảy ngày bảy đêm, cuối cùng Thiệu Tổ lấy lý do là đi nặng để trốn gấp khỏi cuộc chiến nhàm chán này.

Nhưng tiểu Mộng thoáng im lặng, rồi em nói, giọng cũng vì vậy mà ngưng trọng:

"Đệ tử bị ngươi vứt bỏ lúc trước, giờ nó quay trở lại và tìm kiếm Đại Vị Vương"

Lời nói của nàng vừa ra, bầu không khí đã trở nên im bặt, Thiệu Tổ cũng thoáng ngừng lại, sau đó gã khẽ đảo mắt một vòng, cuối cùng mới đáp lại.

Giọng nói không cảm xúc vang lên:

"Hiểu rồi"



Trên đỉnh núi cao vời vợi, có hai bóng người đã xuất hiện ở đây từ khi nào, cũng không ai có thể sinh tồn trong hoàn cảnh này mà chứng kiện nữa.

Hai người, một kẻ thì mang chiến giáp màu đen, tay cầm một chiếc dù lớn, từng luồng năng lượng bao quanh lấy hắn, lộ ra khí thế nặng nề.

Với mặt nạ chiến giáp che kín cả nửa dưới khuôn mặt, để lộ nửa trên là khuôn mặt người có vẻ gầy gò, đôi mắt chán nản không có chút vẻ người.

Có lẽ, đôi mắt này thuộc về một kẻ chỉ biết ăn chơi sa đọa, chìm trong cơn nghiện ngập thì đúng hơn.

Tên này cầm chiếc dù che lại từng bông tuyết rơi xuống, cuối cùng mới cất giọng khàn khàn:

"Lần này chúng ta đến chỉ để cảnh cáo về hành động của Đại Vị Vương, nên đừng làm gì ngu xuẩn đấy"

"Biết rồi, dù sao thì tôi cũng chưa chắc mình có giết được lão ta hay không"

Giọng nói nhẹ nhàng như ẩn chứa ý cười, một người thanh niên mang võ phục đứng trên đỉnh núi tuyết, mỉm cười nói.

Mỉm cười ôn hòa như nắng ấm, hai mắt híp lại khiến cho không ai có thể quan sát được đồng tử của tên này đang lộ ra cảm xúc gì.

Hắn cười cười, sau đó bâng quơ nói:

"Mà Đại Vị Vương, nếu có xảy ra biến cố gì thì tôi giết tên đó được không?"

Đối phương nghe hắn nói, chỉ khẽ thở dài, sau đó khóe miệng lầm bầm và chửi thề một tiếng:

"Khỉ gió, cậu định tìm cách để đánh đấm với lão ta ư?"

"Chậc, giấu đầu hở đuôi mất rồi"

"Cái đuôi của cậu phải to bằng đuôi rồng đấy"

Không để ý lời chế giễu của đối phương, người thanh niên chỉ tươi cười, ánh mắt chợt hướng về một phía nào đó.

"Đi thôi"

Lời vừa dứt, thân thể của cả hai chợt biến mất đằng sau làn tuyết trắng.