Chương 118: Không được các chị em nhắm đến thì không phải nhân vật chính

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 118: Không được các chị em nhắm đến thì không phải nhân vật chính

Chương 118: Không được các chị em nhắm đến thì không phải nhân vật chính

"Con đường truy tìm sức mạnh gian nan quá nhỉ?"

Giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ, nụ cười như có như không, mái tóc trắng được cột lại một cách đơn giản.

Người thanh niên mỉm cười nhìn hắn, cuối cùng hỏi một câu hỏi kỳ quái, rồi đặt một chén cơm chiên trứng trước mặt Trường An.



"Sư phụ?"

Giọng nói vang lên mà cắt đứt đi những dòng suy nghĩ của hắn, Trường An bừng tỉnh mà ngẩng đầu:

"Ừm?"

"Sao người lại thất thần như vậy?" Thanh Diệp để ý thấy từ nãy đến giờ, Trường An chỉ nhìn chằm chằm vào chén cơm chiến trứng liền không nhịn được mà thắc mắc.

Cũng không giấu diếm gì, Trường An múc một thìa cơm và cho vào miệng nhấm nháp, cuối cùng mới đáp lại:

"Nhớ đến một người thôi, con kể tiếp đi"

Nghe lời sư phụ, Thanh Diệp nhẹ nhàng thở ra.

Đã hai tuần trôi qua, Trường An cũng đã triệt để lành lặn, giờ cũng là lúc mà hai người chuẩn bị rời khỏi nơi này, tiến đến Thực Thiên Thành.

Trong bữa ăn này, nàng đang cố nói cho sư phụ biết về Thực Thiên Thành, dù sao Trường An cực kỳ mù mịt về thế giới này, cũng là do hắn là một tên lười biếng bẩm sinh nữa.

"Lúc trước, Thiên Thực Thành còn là một phần của Tấn Quốc, bởi vì tiếp giáp với Xuân Quốc lẫn Đông Lĩnh, cho nên nơi này có một nền ẩm thực cực kỳ phong phú, người dân sống an ổn tường hòa"

"Chỉ là đến khi mâu thuẫn giữa các quốc gia nảy sinh, Thực Thiên Thành lại là nơi xảy ra chiến sự nhiều nhất, khiến cho nơi vốn dĩ rất đỗi phồn hoa biến thành mảng hoang địa, vào lúc đó nói gì đến mỹ thực cơ chứ? Người dân chỉ loay hoay để kiếm được thứ bỏ bụng cũng chưa đủ rồi"

"Chính vào lúc này, một kẻ tự xưng là Đại Vị Vương xuất hiện"

Nghe Thanh Diệp kể, chợt Trường An xoa cằm, cảm thấy quen thuộc mà buột miệng trả lời lại lời của nàng:

"Có phải kẻ đó mang một bộ trang phục kỳ lạ, hắn mang theo những dụng cụ nấu ăn cực kỳ hữu dụng khong?"

Quả nhiên, chỉ thấy người đệ tử có vẻ kinh ngạc và gật đầu:

"Đúng vậy"

Đoạn, Trường An cong khóe miệng lên, cảm thấy mọi chuyện quá dễ dàng để suy luận ra.

Hừ! Cốt truyện này chắc kèo là người xuyên việt rồi, đảm bảo sau đó hắn sẽ dùng các món ăn để chinh phục lòng người, cuối cùng…

Không để hắn kịp não bổ ra một cuốn tiểu thuyết xuyên việt ẩm thực một vạn từ, Thanh Diệp đã bình tĩnh kể tiếp:

"Những món ăn của người này có những tác dụng cực kỳ vi diệu, cuối cùng… Hắn bồi dưỡng nên những cường giả từ đó, rồi đánh bại kẻ thù, thành lập một đế chế mới"

Trường An: "..."

Này này, nhầm kịch bản rồi kìa, không phải là phải sử dụng mỹ thực để rung động lòng người, sau đó chinh phục dạ dày của địch nhân sao?

Thế quái nào lại biến thành đế chế rồi?

"Cuối cùng, hắn đã lập ra giao kèo giữa Tấn Quốc và Xuân Quốc, đồng thời can thiệp vào những hoạt động phi pháp như ám sát, hối lộ, đe dọa áp bức mà thành lập nên Thực Thiên Thành, một tòa thành trì độc lập, sở hữu nền mỹ thực vượt bậc"

Trường An: "..."

Xem ra hắn nghe được điều gì đó không hề tốt lành rồi nhỉ?

Cuối cùng, Thanh Diệp đặt bát cơm chiên trứng xuống, đoạn nàng hướng mắt về phía Trường An và nói với giọng bất đắc dĩ:

"Sư phụ thấy đấy, Thực Thiên Thành là thánh địa của ẩm thực, nhưng đồng thời nó cũng ẩn giấu rất nhiều hắc ám. Mỹ thực nơi này cũng trở thành một… sức mạnh, chứ không còn là món ăn đơn thuần nữa"

"À… ừm…"

Trường An khẽ gật đầu, rồi sau đó hắn đặt bát cơm chiên trứng đã hết từ khi nào, cuối cùng mới xoa xoa hai bàn tay, lưỡng lự nói:

"Hay là chúng ta về đi… quên cái vụ đó…"


"Đặc biệt, có vô số quán rượu và thanh lâu ở nơi này, hằng năm các vị quan chức, người có quyền lực ở Xuân Quốc lẫn Tấn Quốc, Đông Lĩnh chi một số tiền cực lớn vào Thực Thiên Thành"

Lời nói của Thanh Diệp khiến Trường An chợt ngừng lại, hai mắt hắn sáng lên, có vẻ hào hứng.

Thanh lâu? Nơi có mấy chị gái xinh đẹp, sẵn sàng làm mấy cái như… như nếu ta chi tiền ra hả?

"Đi! Chúng ta đi!"

Vì vậy, hắn trở nên rất hào hứng mà gật đầu, chợt Thanh Diệp ngừng lại, sau đó mới kỳ quái nhìn Trường An và hỏi:

"Sư phụ, Nhược tiên sinh đâu?"

Trường An: "..."

Ehm… Lão Nhược?

Hình như hắn để quên ở trấn An Huy rồi thì phải?

"Chúng ta tới trấn An Huy đón lão Nhược thôi, dù sao hắn là người ổn trọng, không có chuyện gì xảy ra đâu"

Hắn thở dài bất đắc dĩ, thế là hai sư đồ cũng rời khỏi nơi này, đến trấn An Huy.

Chỉ là vừa ra khỏi tẩm cung, một cơ ngơi rộng rãi lọt vào mắt Trường An khiến hắn không khỏi thán phục mà nói với Thanh Diệp:

"Tiểu Diệp, con giàu như vậy ư?"

Vậy mà còn ở quán trà quét rác, để ta phải lao lực kiếm sống!?

Thanh Diệp thoáng đảo mắt, cuối cùng nàng mới thở dài và đáp trả lại lời nói của Trường An, vẫn tiếp tục dẫn hắn đi:

"Sư phụ, cái này là tài sản của một người nữ nhân tặng cho con"

Về phần tặng ra sao, nàng cũng không tiện nói, nhưng cuối cùng người ta hạnh phúc là được rồi.

Trường An nghe vậy, hắn liền giật nhẹ khóe miệng.

Họ tặng cho con, hay con khiến họ phải mê mẩn con mà tặng hả?

Không tiện nói về vấn đề này, Trường An tiếp tục tò mò quan sát từng mảng công trình lớn mà không khỏi thán phục.

Ít nhất cũng phải có hàng chục căn phòng nhỏ, và hai dinh thự lớn ở trong khu vực này, có thể xem như nơi đây giống như một phiên bản hoàng cung thu nhỏ rồi.

Chỉ là, sao chốn này lại vắng người như vậy? Các chị gái xinh đẹp đi qua đi lại đâu rồi?

Mà Thanh Diệp cũng chợt cảm thấy kỳ quái về vấn đề này lắm.

Sao hôm nay các nàng ta lại đồng loạt ở yên trong phòng tu luyện vậy nhỉ? Có gì đó kỳ quái ư?

Có lẽ là lần giao thủ với Liên Bang đã khiến bọn họ có thương thế quá nặng ư?

Mang theo vô số nghi vấn và thắc mắc, hai sư đồ cứ thế mà rời khỏi nơi này, tiến về trấn An Huy.

Chỉ là một lúc sau, dần dần có vô số những người con gái bước ra ngoài, bọn họ hoặc là đẹp mi thanh mục tú, hoặc là như khinh vân tế nguyệt. Tất cả đều là mỹ nữ.

Một cô gái có vẻ là người dẫn đầu nhìn theo bóng dáng của Trường An và cau mày lại, cuối cùng mới nói:

"Các ngươi thấy sao về chuyện này?"

Chỉ thấy một người đáp lại, giọng nói có phần tức giận trong đó:

"Lúc trước, Diệp tỷ thông thường sẽ thể hiện hình dạng nam tính của mình, nhưng càng về sau càng ít, có vẻ tỷ ấy đã quen với bộ dáng nữ tính từ lâu rồi!"

Quả thực, sau ba năm ở thế giới này, Thanh Diệp đã khôi phục một phần thực lực, khiến cho nàng có thể tùy ý biến đổi hình thái nam/ nữ như cũ, để thuận tiện cho việc khai thác dục vọng từ nữ nhân, thi thoảng Thanh Diệp cũng sẽ hóa thành một vị mỹ nam.

Chỉ là càng về sau, Thanh Diệp càng lười biếng thay đổi hình thái, nàng cũng lo lắng rằng biến đổi nhiều sẽ khiến cho mình mất đi vẻ nữ tính, cuối cùng… Thành ra thế này.

Chỉ thấy cô gái dẫn đầu cũng tán thành ý kiến đó, và các nữ nhân khác cũng vậy:

"Đúng thế, lần gần nhất ta thấy Diệp huynh xuất hiện cũng đã là nhiều năm trước, nhưng vẻ soái ca ấy cũng không thể nào quên được"

"Diệp tỷ ngày càng nữ tính hơn rồi, càng ngày càng giống tỷ tỷ hơn là nam nhân…"

Càng có vị mỹ nữ tức giận mà đổ hết tội lên đầu của Trường An:

"Là do hắn, hắn câu dẫn Diệp tỷ mà lấy đi vẻ nam tính của tỷ ấy rồi, phải xử lý thôi"

Nghe vậy, cô gái đứng đầu cũng khẽ giãn mày, cuối cùng xoa cằm và cười nhẹ nhàng:

"Kỳ thực, việc này cũng không có gì khó, chỉ cần xử lý hắn mà không để cho Diệp tỷ biết là được"

Lòng dạ nữ nhân vô cùng đáng sợ, nhất là việc thấy nam nhân của mình chạy theo một nam nhân khác.

Đột ngột, một âm thanh ngây thơ khác vang lên:

"Nhưng trên giường thì nam, nữ cũng có khác biệt gì đâu?"

Bầu không khí yên tĩnh, tất cả đồng loạt nhìn về một nữ nhân có vẻ mặt tựa hoa đào, đôi mắt ngây thơ khẽ chớp chớp.

Ừm… Cũng có lý đấy chứ?

Ấy vậy mà vẫn có người không vừa lòng mà thở dài đáp lại:

"Tiểu muội à, cái quan trọng là hình thức, em hiểu không?"

"Tắt đèn rồi thì xấu đẹp, nam nữ gì cũng như nhau mà tỷ?"

Lại một vấn đề ngây thơ khác được đưa ra, khiến cho tất cả nữ nhân ở đây cứng họng. Mà người tiểu muội đó chỉ nói với giọng ngây thơ:

"Sao mọi người phải tức giận về việc Diệp tỷ thích một người nam nhân cơ chứ? Muội sẵn sàng tiếp nhận hắn"

Quả thực, có lẽ là do các nàng quá ghen tuông rồi chăng?

Họ nghe thấy em nói mà chợt cảm thấy có chút áy náy, bèn thở dài và ánh mắt có vẻ phức tạp, nhưng người tiểu muội đó đã giơ tay lên làm động tác cắt một thứ gì đó:

"Nam nhân khác nữ nhân cũng ở thứ đó, cắt đi rồi đều như nhau đúng không hả tỷ?"

Oanh!

Như có tiếng sét chạy qua đầu của các vị mỹ nữ ở đây, chỉ thấy các nàng tức khắc trợn tròn mắt mà nhìn tiểu muội, rồi hồ hởi tán thành ý kiến đấy:

"Đúng vậy, Diệp tỷ thực lòng si mê kẻ này, vậy thì hắn mất đi thứ giữa hai chân cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu"

"Muốn gia nhập hậu cung phải là nữ nhân, thế thì ta biến hắn thành nữ nhân là được rồi"

"Ý kiến hay, rốt cuộc trước đây muội là ma nữ phương nào?"

Một người tò mò cất tiếng hỏi, vì đã vào đây thì ai cũng là ma đầu một phương, bị Thanh Diệp nhắm đến.

Chỉ thấy tiểu muội chớp mắt, sau đó ngây thơ nhìn mọi người và vui vẻ nói:

"Trước đây sư phụ muội từng dạy rằng chúng sinh bình đẳng, cho nên… Muội muốn nam nhân cũng phải giống như nữ nhân!"

Bộp!

Một cô gái đặt tay che lại miệng em, đổ mồ hôi mà cười gượng:

"Được rồi, tỷ hiểu rồi, không cần nói nữa đâu"

Chắc chắn là lại nhắm vào thứ gì đó thừa ra của nam nhân so với nữ nhân chứ gì? Thảo nào lại bị Diệp tỷ nhắm vào.

Tuy nhiên, các nàng hoàn toàn ủng hộ kế hoạch đấy.

"Được rồi, kẻ này dám cả gan câu dẫn Diệp tỷ, cho nên chúng ta phải tìm cách để hai hòn của hắn nằm ở dưới sáu tấc đất"

"Lúc đó hắn cũng là nữ nhân, vậy thì tỷ muội chúng ta có thể vui vẻ chào đón nàng rồi"

"Tán thành!"

"Tán thành!"



Mà tại một nơi nào đó.

"Sư phụ, người sao vậy ạ?"

"... Không có gì"

Cảm giác mát lạnh truyền đến từ giữa hai chân khiến Trường An rùng mình, rồi hắn lắc đầu mà chảy mồ hôi.

Kỳ quái, cảm giác nguy hiểm như sắp bị thiến này là sao?