Chương 117: Không Ngại Sống Chết Thỏ Con

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 117: Không Ngại Sống Chết Thỏ Con

Chương 117: Không Ngại Sống Chết Thỏ Con

Ba vấn đề được đích thân Tử cô nương giải đáp? Xem ra lần ra tay này cũng không tệ nhỉ?

Tử cô nương biết rất nhiều thứ, thậm chí là hiểu sâu về thế giới này hơn cả Trường An, cho nên nàng đã có sẵn đáp án để vén màn lớp sương mù đang che phủ chốn này rồi?

Hắn chỉ nhíu mày và suy tư, bàn tay khẽ xoa cằm một hồi, đoạn đưa ánh nhìn về phía Thanh Diệp:

"Con hỏi trước đi"

Thanh Diệp trầm ngâm một hồi, nàng cũng không khách sáo mà chỉ nhướng mày lên nhìn về phía Tử cô nương, rồi không ngần ngại mà hỏi:

"Có cách nào để giúp cho sư phụ thoát khỏi tình trạng hiện giờ không?"

Câu hỏi của nàng không khiến Tử cô nương ngạc nhiên, chỉ thấy người phụ nữ này nghiền ngầm nhìn hai người một hồi, cuối cùng mới cười nhẹ:

"Rất khó, bởi vì kẻ ra tay phi thường mạnh, cho nên sư phụ của ngươi chỉ có thể bán sống bán chết đến thế giới này. Dẫu thế, hắn vẫn không thể tu luyện, không thể sử dụng đan dược, chỉ có một vài sức mạnh khác tiềm ẩn trong thân thể."

Nàng đang nói đến Chân Long Ngự Bào? Hay là Vô Ngã Mộng Trục? Hay là cái khác nữa?

Trường An nhíu mày, nhưng còn không để hắn kịp hỏi, Tử cô nương đã bình thản nói tiếp, ánh mắt vẫn lưu giữ ý cười khiến người đối diện phải cảm thấy khó chịu:

"Nếu nói phục hồi hoàn toàn thì vô phương cứu chữa, nhưng đề cao thực lực của sư phụ ngươi thì có không ít cách, hơn nữa còn là ở ngay trong thế giới này thôi"

"Mong Tử cô nương nói tiếp"

Thanh Diệp nghe vậy thoáng có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi nàng cũng không phí thời giờ với Tử cô nương mà lên tiếng thúc giục, người sau tủm tỉm và đưa ba ngón tay lên trước mắt cả hai người:

"Đó là vấn đề thứ nhất, muốn ta trả lời câu hỏi này cho vấn đề thứ hai?"

Ừm? Vậy là hết một vấn đề rồi ư?

Thanh Diệp thầm than trong lòng, nàng chỉ đưa đôi mắt khó xử sang nhìn Trường An, phần vì muốn giúp sư phụ, phần lại không muốn lãng phí một vấn đề cho hắn, cho nên người con gái này lại bắt đầu lưỡng lự.

Nhưng Trường An chỉ khẽ cười, đoạn hướng ánh mắt về phía Tử cô nương:

"Nói đi, ta cũng tò mò lắm"

Người sau nhìn hắn một hồi, tử sắc nhãn đồng chỉ khẽ đảo một vòng, cuối cùng mới bắt đầu nói:

"Hái một bông hoa từ một vườn hoa vạn mùa, hoặc dễ hơn là ăn được một bát cháo gạo từ Thực Thiên Thành, càng dễ hơn là… nhờ vị cô nương trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt ngươi!"

Nàng nói xong, tủm tỉm cười, khuôn mặt ma mị mang một sức hút đáng kinh ngạc, khiến cho Trường An phải thoáng ngẩn ngơ một lúc, cuối cùng mới hỏi lại:

"Vườn hoa vạn mùa? Là nơi nào?"

"..."

Thanh Diệp cũng nhíu mày và ngẫm nghĩ, đoạn nàng lắc đầu thở dài:

"Con cũng chưa nghe về nơi này"

"..."

Tử cô nương chỉ mỉm cười nhìn hai người, cuối cùng mới vỗ vỗ tay:

"Không tính đến việc nhờ ta sao?"

"Không"
Cả hai chỉ nhìn nàng một lúc rồi đáp lại, Trường An chỉ cười lạnh mà nói thẳng ra:

"Tiền nhà còn chưa trả hết, ngươi tính kéo ta vào vũng lầy của nợ nần chứ gì? Đúng là hiện thân của một đám tư bản"

Thanh Diệp thì còn lạnh lùng hơn, lời ít mà ý nhiều:

"Ta không tin tưởng ngươi"

"... Được rồi, về vấn đề thứ ba?" Tử cô nương thoáng thở dài thất vọng vì âm mưu của mình không được thực hiện, chỉ đành hỏi hai người.

Lần này Thanh Diệp không nói gì cả, dường như nàng quyết định nhường cơ hội này cho Trường An, chỉ thấy hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới hỏi:

"Thế giới này có bao nhiêu kẻ cường đại?"

Hắn quyết định không hỏi về bí ẩn của nơi này, dù sao vấn đề đấy có thể quá mức to lớn, lỡ như lại liên lụy Trường An vào thì sao?

Hắn quyết định hỏi một vấn đề đơn giản, nhưng mang tính thực dụng hơn nhiều, đủ để hiểu được thực lực của bản thân ở một nơi kỳ quái cực kỳ như vậy.

Lần này, Tử cô nương im lặng, giống như nàng đang ước tính điều gì đó, cuối cùng mới nở ra một nụ cười quỷ dị:

"Nếu nói đến những kẻ có thể tiêu diệt ngươi ngay tức khắc, có đến hàng tá người"

Tử cô nương không nói dối, đồng thời nàng trả lời xong ba vấn đề cũng chỉ tiện tay lấy ra một bịch trà đặt lên bàn, đoạn quay lưng rời khỏi nơi này:

"Nhớ đừng manh động, không chừng người vừa đi qua các ngươi cũng là một vị đại năng đấy"

Nàng đi, không để lại một dấu vết nào cả, cuối cùng biến mất khỏi nơi này.

Trường An thoáng sững sờ một hồi, chợt hắn nhìn lên túi trà và sau đó nghiến răng mà gầm lên:

"Mẹ nó! Đấy là trà búp tiên ở quán mình mà?"

Con mụ này lấy trà của quán mình đưa tặng cho mình? Mặt dày đến mức nào rồi đấy hả?

Thảo nào vẫn còn là cẩu độc thân!

Ehm… Hình như hắn cũng vậy nhỉ?

Mà Thanh Diệp, nàng chỉ nhàn nhạt nhìn theo bóng của Tử cô nương một hồi, rồi cuối cùng mới nói:

"Sư phụ, người nên nhanh chóng hồi phục cánh tay phải đi"

"Rồi rồi, dù sao lời cảnh báo của bà già đó cũng không phải là chỉ nói suông"

Trường An lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, đoạn hắn mở cuốn truyện tranh ra mà xem hình ảnh của các chị gái xinh đẹp, chỉ thấy Thanh Diệp giật cuốn sách ra khỏi tay hắn mà khuôn mặt dở khóc dở cười.

Vì cái gì người có thể làm ra vẻ mặt nghiêm túc và đọc mấy thứ này vậy hả?

Trường An lộ ra vẻ mặt thất vọng, đoạn hắn tựa vào giường mà chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng bắt đầu suy tính.

Vườn hoa bốn mùa là nơi nào, hắn không biết, mà nhờ Tử cô nương thì càng rủi ro, vì bà già đó không bao giờ có lòng hảo tâm như vậy cả, chỉ ít ba mươi năm qua Trường An đã lĩnh ngộ được điều này.

Như vậy, cuối cùng chỉ còn lại Thực Thiên Thành ư?

Thực Thiên Thành, rốt cuộc là nơi nào?

Trường An ngẫm nghĩ, cuối cùng mới hỏi dò Thanh Diệp - người còn đang kiểm tra lại đống sách nàng đưa tới để xem có chứa một cuốn dâm thư nào bên trong hay không.

"Tiểu Diệp, con biết Thiên Thực Thành chứ?"

"Nơi mà ẩm thực được đưa lên hàng đầu, một thế lực nằm giữa Xuân Quốc và Tấn Quốc nhưng không nơi nào có thể động vào cả"

Thanh Diệp ngẫm nghĩ rồi đáp, mà câu trả lời của nàng khiến cho Trường An tức khắc ngạc nhiên:

"Nền ẩm thực phong phú ư?"

"... Không hẳn"

Thanh Diệp lắc đầu, sau đó nàng mới nhìn về phía Trường An, cuối cùng đáp lại:

"Mỹ thực ở nơi này được đề cao đến một mức độ đáng sợ, nếu người ghé qua thì sẽ hiểu thôi"

"... Đề cao mỹ thực à"

Có lẽ hắn sẽ ghé qua Thiên Thực Thành một phen, nhỉ?



Mà vẫn có một nhân vật đang chật vật xoay xở với tình huống của mình.

Ở một nơi có áp suất cực cao, nhiệt độ thấp đến mức có thể khiến một kẻ chết bất đắc kỳ tử chỉ trong vòng một giây, các tia vũ trụ và sự tồn tại của điện hạt.

Nơi này, không có âm thanh, không có trọng lực, chỉ có một mảng tối tăm và những viên đá khổng lồ, muôn hình vạn trạng lơ lửng, không ngừng di chuyển trên một quỹ đạo nhất định.

Đây là bên ngoài vũ trụ.

Kỳ quái là, bề mặt của một hành tinh bị lõm xuống dữ dội, sâu đến hàng trăm cây số, tạo thành một cái hố khổng lồ bên trên nó.

Ở giữa trung tâm của cái hố, có một thân ảnh chật vật đứng lên, từng giọt máu tí tách rơi xuống mặt đất.

Nàng mang một bộ áo sơ mi trắng, váy đen đã rách rưới đến vô cùng, thân thể mang vết thương nặng, chỉ thoáng cười khổ một phen, đôi tai thỏ đung đưa thể hiện tâm tình của nàng lúc này.

Nhưng mà Phong Thư không để ý đến tình trạng của mình, chỉ nhanh chóng đưa tay nắm chiếc máy ảnh, hốt hoảng nói:

"..."

Không có âm thanh nào phát ra cả, ở ngoài vũ trụ vốn không tồn tại âm thanh.

"...?"

Khuôn mặt nàng chỉ lộ ra vẻ chấn kinh, không ngờ đối phương lại ra tay tàn nhẫn như thế, triệt để đánh phế mình, lại một tay đẩy Phong Thư ra khỏi hành tinh này, triệt để khiến nàng không thể quay chụp nữa.

Nếu nàng ta thực sự ra tay, chỉ e sợ rằng Phong Thư hoàn toàn không có cơ hội sống sót trước sức mạnh kỳ dị kia.

Phong Thư thoáng run rẩy, cuối cùng nàng bĩu môi một cái và la lớn:

"...!"

Đếch sợ! Phế thì có sao? Nàng còn có thể ở lại thế giới này, sau đó tu luyện thêm vài trăm năm vài ngàn năm để mà khôi phục sức mạnh ban đầu đấy thôi.

Thật tình, không biết nên gọi Phong Thư là dũng cảm hay là ngu ngốc một cách điên rồ nữa, chỉ thấy người con gái này cẩn thận giắt máy ảnh bên hông, cuối cùng mới căng mắt ra quan sát.

Ngoài vũ trụ không có ánh sáng, khiến cho nàng chỉ đành ấn nhẹ lên hai mắt, rồi bằng cách nào đó, Phong Thư nhìn xuyên hắc ám, cuối cùng mới định vị được vị trí ban đầu mà nàng đến.

Khá là xa? Nàng đoán vậy?

Trong trạng thái đỉnh phong, Phong Thư chỉ cần một nháy mắt là có thể trở về, nhưng bây giờ thì…

Có lẽ sẽ tầm ba ngày di chuyển không ngừng nghỉ?

Nàng đưa ra giả định, cuối cùng bất đắc dĩ chỉnh lại cà vạt của mình, đoạn dậm mạnh chân xuống bề mặt hành tinh.

Ầm!

Thân thể nhanh như chớp phóng bay vọt lên trên không trung, đạp đến bề mặt của hành tinh đối diện với một tốc độ khủng khiếp, nhưng Phong Thư vẫn không ngừng lại, chỉ thấy nàng tiếp tục dẫm mạnh, lấy đà để di chuyển tiếp sang các hành tinh phía trước.

Chỉ trong vòng vài phút đồng hồ, nàng đã di chuyển qua bảy tiểu hành tinh, một quãng đường đáng sợ so với thế giới này, nhưng cũng bởi vì phải chịu đựng áp suất và nhiệt độ cực thấp, khiến cho tình trạng của Phong Thư cũng chả tốt là bao.

"...!"

Nàng tức giận phàn nàn một tiếng, có vẻ như cho dù trở về nơi cũ thì cái mạng này cũng chỉ còn một nửa mà thôi.