Chương 116: Ba Vấn Đề

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 116: Ba Vấn Đề

Chương 116: Ba Vấn Đề

Trường An đã ở nơi này ba ngày, đúng vậy, ở bên trong tẩm cung của Thanh Diệp ba ngày liền!

Ba ngày liền nằm yên một chỗ, không có việc gì khác ngoài ăn, ngủ và nghỉ, khiến cho Trường An cảm thấy bức bối vô cùng.

Hắn chỉ thở dài đưa tay trái lên ôm trán, thân thể tựa vào giường và đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt có vẻ đồi phế vô cùng.

"Thế này khác gì bị giam cầm cơ chứ?"

Mà tại sao thân thể Trường An lại yếu ớt như thế này? Cánh tay phải của hắn vẫn chưa lành lặn, cảm giác đau nhức thi thoảng truyền đến làm cho giấc ngủ của Trường An chẳng bao giờ được yên ổn cả.

Hắn đặt cuốn truyện sang một bên rồi chán nản chống cằm, chợt ngậm ngùi nhớ lại những ngày tháng xưa kia còn ở Hoàng Thành, những ngày mà kiếm được bao nhiêu tiền đều đốt hết trong ổ cờ bạc, những ngày ăn bám lão Nhược. Chỉ khi mất nó đi rồi thì mới cảm thấy được quãng thời gian đấy quý giá biết bao nhiêu.

"Hệ Thống, có gì mới mẻ không?"

Trường An lại thở dài và nói, chỉ thấy giao diện của Hệ Thống tức khắc hiện lên, những dòng chữ lọt vào mắt hắn.

[Tên: Hoàng Trường An

Cảnh Giới: Không

Ngụy Đạo Khí: Thánh Thế Kiếm]

Trường An xoa cằm và quan sát giao diện khá đơn giản này, đoạn hắn cười khổ và hỏi lấy hệ thống:

"Xem ra lần này ta không cần phải tu luyện, nhưng con đường này cũng chẳng dễ là bao"

Hắn nói thật, vì tu luyện có lối mòn sẵn để bước đi, nhưng Trường An không thể tu luyện được nữa.

Tu luyện cần công pháp, nhưng những công pháp Trường An biết đều khá khó để thi triển ở thế giới này, do cường độ linh khí khác biệt, quy tắc bất đồng.

Cho nên, cuối cùng hắn chỉ có thể tu đạo, một loại đạo do chín đời trước của bản thân mà hình thành nên.

Hệ Thống dường như cũng hiểu ý hắn, giao diện tiếp tục xuất hiện:

[Hệ Thống sẽ luôn theo ý chủ thể, ngài không cần phải lo lắng]

"Ngươi cũng tìm ra cách khôi phục thực lực rồi chứ?"

Trường An chỉ hỏi, nếu Hệ Thống khôi phục thì cũng có nhiều tính năng hơn cho hắn, tiếc là đối phương chỉ lạnh nhạt đáp lại:

[Bản thân Hệ Thống đã bị tổn hại rất nặng, biện pháp tốt nhất là tìm cách liên lạc với Nguyệt Đại Nhân, tiếc là…]

"Há, ta có manh mối đây"

Chợt, Trường An có vẻ trầm ổn mà nói, hắn đưa tay chống cằm với vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt cũng cực kỳ cứng rắn, khí thế cao ngất trời.

Hệ Thống thoáng ngừng lại, rồi giao diện cũng nhanh chóng thay đổi:

[Chủ thể, Nguyệt đại nhân sẽ không xuất hiện ở nơi này]

Nhưng Trường An đưa tay lấy từ trong người ra một cuốn truyện tranh, đoạn hắn cười lạnh và chỉ vào tên của tác giả.

Hoàng Trường Nguyệt, chữ viết thanh tao phóng khoáng, nhìn cũng cảm thấy mát mẻ, tựa như nội dung của thứ này vậy.

Hệ Thống im lặng, nó không thể hiểu được vì sao chủ thể có thể chường bộ mặt tuyệt thế cao nhân và lấy ra một thứ đen tối một cách tự nhiên như vậy được.

Tuy nhiên, giao diện đầy nghi ngờ của nó cũng hiện lên:

[Có vẻ cũng có khả năng, vì Nguyệt đại nhân biết rõ họ tên của ngài, chỉ là làm sao người này lại xuất hiện ở đây được?]

"... Chắc là do đối đầu với kẻ địch mạnh? Mặc dù ta thấy khả năng này thấp cực kỳ"

Trường An nhướng mày và nói, tiện tay lật cuốn truyện tranh ra, nhưng khuôn mặt hắn lộ vẻ trầm ngâm, Hệ Thống cũng chỉ hỏi lại:

[Vậy chủ thể còn nghĩ tới khả năng khác?]

"Bị trục xuất?"

Trường An khẽ thì thầm, ánh mắt hắn thoáng xuất hiện vẻ nghiềm ngẫm, cuối cùng mới lười biếng lắc đầu.

Chậc, dù sao hắn cũng lười phải suy nghĩ, chỉ chép miệng một cái và bắt đầu căng mắt ra xem những hình ảnh lộ da lộ thịt này, chợt cảm thấy mũi nóng lên và lẩm bẩm:

"Xem ra phải tới Đông Lĩnh một chuyến, chậc chậc…"

[Chủ thể, thực ra ngài muốn ngắm mấy ả hồ ly ngực lớn?]

Hệ Thống bán tín bán nghi hỏi, nhưng Trường An chỉ cười khẽ, đoạn nghiêm túc và trả lời:

"Đúng vậy, nhưng mục đích chính vẫn là tìm Nguyệt mà thôi"

Chắc là… thế…

Nhưng mà cả đời hắn ít khi được chứng kiến mỹ nữ hồ ly, xem ra đợt này không thể không đi được rồi.

Mỹ nữ hồ ly, mỹ nữ hồ ly, mỹ nữ hồ ly…

Ước mơ của biết bao thằng đàn ông trên đời, hắc hắc…

Đột ngột, Thanh Diệp đẩy cửa phòng bước vào, rồi khuôn mặt nàng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, thở dài bước tới lại gần và rút cuốn truyện ra khỏi tay Trường An:

"Sư phụ, người…"

"Trả cho ta!"

Trường An chợt nhíu mày và chìa tay trái ra, giọng nói cực kỳ nghiêm khắc, nhìn bộ dáng cũng có khí chất của một vị sư tôn.

Nhưng thể loại sư tôn gì lại đòi sách đen từ tay người đệ tử chứ?

Thanh Diệp dở khóc dở cười nhìn hắn, nàng chỉ lật vài trang và thở dài bất đắc dĩ, dường như không hiểu được tại sao sư phụ lại mê mẩn những thứ này:

"Chỉ là ảnh phụ nữ thôi mà? Sắc dục sẽ chỉ khiến sư phụ vướng vào tai họa thôi’

Trường An: "..."

Tiểu Diệp, ngươi là Sắc Dục Ma Chủ đấy, không thấy lời nói và thân phận của con có mâu thuẫn rất lớn à?

Như nhận ra ánh mắt của Trường An, Thanh Diệp chỉ gỡ băng tay trên người hắn ra, rồi sau đó nàng chỉ thở dài:

"Con làm thế vì bản thân con cần dục vọng của để giữ được sức mạnh"

Nếu không thì làm sao nàng có thể bảo vệ sư phụ cơ chứ?

Nàng nghĩ thầm, nhìn cánh tay vẫn còn bị thương tổn của Trường An mà bất giác thở dài, cuối cùng không nhịn được mà hỏi:

"Sư phụ, rốt cuộc người bị thương nặng thế nào mà không thể tu luyện, đan dược cõi trần không hiệu quả đối với người, dường như kẻ ra tay muốn sư phụ tuyệt không thể ngóc đầu lên vậy"

"Con còn nhỏ, làm sao hiểu được cơ chứ?" Trường An nghiêm túc đáp lại, khiến cho Thanh Diệp phải im lặng.

Bối phận nhỏ hơn, nhưng tuổi nàng đã vượt xa Trường An vô số đấy chứ? Sư phụ nói ra chuyện này mà không biết ngượng ư?

Tuy nghĩ là vậy, nhưng Thanh Diệp cũng không hỏi thêm điều gì nữa, nàng chỉ bắt đầu bó thuốc lên cho tay của Trường An, bàn tay trắng trẻo khẽ chạm vào tay của hắn, đoạn băng bó lại.

Trường An nhìn Thanh Diệp một hồi, bầu không khí khẽ chìm vào yên tĩnh, người đệ tử chỉ im lặng mà mỉm cười, cuối cùng mới thả tay sư phụ của mình ra.

Chợt, âm thanh của một người phụ nữ, mang theo vẻ lười biếng vang lên:

"Ái chà chà, dạo này sư đồ luyến đang là phong trào ư?"

Nhận ra giọng nói của nàng, Trường An chỉ giật khóe miệng và ngẩng đầu, thân ảnh mang váy tím, tay cầm dù Tây Dương đặc trưng, nàng tựa vào bên cạnh lối ra vào mà cong khóe miệng, đôi mắt lộ đầy vẻ xem vui.

Người phụ nữ này lúc nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện như vậy, không biết khái niệm "riêng tư" đã bị nàng ta dẫm nát bao nhiêu lần nữa.

Trường An chỉ nhìn nàng với đôi mắt cá chết và thở dài đáp lại:

"Ngươi không biết gõ cửa trước khi vào ư?"

Thanh Diệp thì lại có vẻ đề phòng người này rất nhiều, nàng chỉ thả tay Trường An ra rồi nghiềm ngẫm hướng mắt về Tử cô nương.

Bị hai người nhìn, Tử cô nương không hề cảm thấy khó chịu, nàng chỉ nhẹ nhàng mở chiếc quạt xếp ra và mỉm cười, vẫn là cái điệu cười khiến người khác cảm thấy khó chịu vô cùng ấy.

"Ta đã mong chờ cảnh tượng sư đồ tương tàn, vậy mà không ngờ cuối cùng lại tẻ nhạt đến như vậy"

Thanh Diệp chỉ khẽ nhíu mày, còn Trường An cong khóe miệng lên và giơ cánh tay phải lên, tiếc là nó đã bị bó bột lại, cho nên hành động của hắn trông vô cùng ngu ngốc:

"Để ngươi phải thất vọng rồi"

Nhưng Tử cô nương vẫn giữ cái nụ cười ấy và chợt cất tiếng:

"Dù sao thì, nếu ngươi đã làm theo điều kiện thì ta cũng chẳng thể bắt bẻ thêm"

Trường An cười mà nhìn Tử cô nương bằng nửa con mắt, khóe miệng khẽ giật liên hồi.

Cái loại người mà rõ ràng "mọi chuyện đều nằm trong tính toán" nhưng vẫn ra vẻ "Ái chà chà, thật là bất ngờ đấy" khiến hắn cảm thấy khó chịu cực kỳ.

Để Trường An ra tay giải quyết vụ việc do Tưởng Niệm gây ra và lấy được chiếc gương, sau đó lại gián tiếp đưa hắn đến đối đầu với Thánh Vực, cũng nhờ chiếc gương ấy mà mọi chuyện kết thúc cực kỳ nhanh chóng.

Dám cam đoan bà cáo già này đã tính hết tất cả, bây giờ còn ra vẻ rằng kế hoạch của bản thân đã bị phá vỡ nữa chứ.

Nhận ra suy nghĩ của Trường An, thế mà Tử cô nương cũng chẳng nói gì, nàng chỉ tủm tỉm cười nhìn hai người một hồi, cuối cùng mới nói:

"Ngươi là một thanh toái kiếm"

Quả thực, Trường An không còn chút sức mạnh nào trong người, cho nên nói hắn là kiếm gãy cũng không sai.

"Nhưng kiếm gãy, chỉ cần được mài sắc cũng có thể chém đôi chín tầng trời"

Tử cô nương lại nói tiếp, cuối cùng nàng cười nhẹ, sau đó khẽ hất nhẹ tay, chiếc ghế từ trong góc phòng nhanh chóng xuất hiện ở sau lưng nàng.

Tao nhã ngồi xuống và phe phẩy chiếc quạt xếp trên tay, ánh mắt nàng khẽ nheo lại đầy hứng thú, và rồi bình thản nói:

"Hai người có thể hỏi ta ba vấn đề, bất kể là chuyện gì. Xem như đây là phần đầu tư sinh lời từ phía ta đi"