Chương 115: Điền "Tiểu Thư"

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 115: Điền "Tiểu Thư"

Chương 115: Điền "Tiểu Thư"

Nhưng Nhược Trần không phải đắn đo suy nghĩ thêm nữa, bởi vì chỉ vài tiếng đồng hồ sau, khi bầu trời đã dần ngả tối thì mẹ của bé Thiên Vân cũng đã đến đón em.

Đáng ngạc nhiên thay, người phụ nữ này vô cùng đặc biệt, cũng là một mỹ nhân thu hút ánh nhìn của người qua đường, với mái tóc dài và thân hình thon thả, vẻ đẹp của nàng ta chỉ có thể dùng bốn từ hoa nhan nguyệt mạo để mô tả.

Vẻ đẹp thanh tĩnh tựa những bông hoa dưới ánh trăng đêm, không gây chú ý nhưng lại tỏa ra một sức hút độc đáo đến đỗi kỳ lạ.

Nàng ta cũng có vẻ đang tìm Thiên Vân, khi thấy em đang cùng chơi với Nhược Trần bèn lại gần, tay vỗ lên đầu con gái của mình:

"Ta bảo con không được đi lung tung mà"

Bé Vân chợt giật mình, nhưng khi giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, em bèn quay lại ôm lấy người phụ nữ và vui vẻ kêu lên:

"A, mẹ về rồi!"

"Cái con bé này"

Nàng thở dài có vẻ bất đắc dĩ, ấy vậy mà ánh mắt lại không che được vẻ dịu dàng, vừa ôn nhu xoa đầu của bé Vân và quay đầu về phía Nhược Trần, khẽ nhíu mày lại:

"Ngươi là?"

"Tại hạ Nhược Trần"

Nghe thấy đối phương nghiêm túc trả lời, khóe mi của nàng chỉ khẽ híp xuống như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, chợt cảm giác lạnh dọc sống lưng chạy qua người Nhược Trần.

Cái cảm giác này… Giống như là bị nhìn từ trên xuống dưới, cảm giác kề cận cái chết bất cứ lúc nào.

Sao hắn có thể cảm nhận được điều này từ một người phụ nữ không mang chút tu vi trên người cơ chứ?

Nhưng nàng chỉ mỉm cười và chợt đưa tay vỗ nhẹ lên lưng của Thiên Vân mà nhắc nhở cô bé:

"Nào, con không cảm ơn tiên sinh này sao?"

Bé Vân được nhắc liền bừng tỉnh, em ôm lấy bức tượng con mèo trong tay và cúi đầu xuống, giọng nói trong trẻo khiến Nhược Trần bừng tỉnh:

"Cảm ơn chú ạ!!!"

"À, không có gì đâu"

Hắn nhanh chóng ổn định tâm tình và nở một nụ cười, mà người phụ nữ cũng nghiêng mình một lúc, đoạn dắt Thiên Vân bước đi.

"Cảm tạ tiên sinh đã trông Thiên Vân, ta xin phép được đi trước"

Nhược Trần chỉ gật đầu, hắn trầm mặc nhìn bóng dáng hai người rời khỏi nơi này, liền quay lưng và hướng về phía lúc nãy mà Thiên Vân chỉ rồi bước đi.

Mẹ cô bé đi theo con đường này là để làm gì?

Nhớ lại cảm giác lúc ấy, Nhược Trần không hề tin tưởng đó là một người phụ nữ bình thường nữa, một cảm giác rợn người đến đáng sợ, một cảm giác mà hắn chưa từng trải qua trong quá khứ.

Hắn đang bị cảnh cáo?

Nhược Trần nghĩ thầm, rồi hắn nhanh chóng bước đi, vượt qua hai quả núi, cuối cùng cũng đến được tà tông ở gần trấn An Huy.

Luyện Cốt Đường, một chốn luyện ngục nhân gian, khi mà bọn họ nuôi nhân loại như gia súc rồi rút xương cắt thịt, sử dụng máu để tinh luyện binh khí, cũng lấy đau đớn của phàm nhân mà tăng tiến tu vi cho bản thân.

Nếu Nhược Trần tới nơi này, có lẽ hắn sẽ bị đối phương nhắm vào, ấy thế mà bây giờ trong lòng hắn lại không chút lo lắng.

Bởi lẽ, một khả năng khác, to lớn hơn đang chiếm hữu trong tâm trí hắn, dẫu cho có hoang đường, vậy mà không thể dứt ra được.

Tí tách… tí tách…

m thanh lọt vào tai hắn, Nhược Trần dừng bước chân, hắn giương mắt và yên tĩnh quan sát khung cảnh trước mắt.

Máu chảy, xác chết chồng chất, thi thể với những vết chém chồng chất, phảng phất nơi này đã xảy ra một cuộc đồ sát không nương tay, không còn ai sống sót mà trốn thoát khỏi chốn địa ngục trần gian cả.

Khẽ cảm thụ một hồi, cuối cùng Nhược Trần mới bước vào bên trong Luyện Cốt Đường, bình tĩnh quan sát xung quanh, và rồi hắn nhận ra… Thực sự, tất cả thành viên cao tầng của nơi này đã chết hết rồi.

Một Tông Chủ Lục Phẩm Đại Hải cảnh, hai trưởng lão Ngũ Phẩm Đại Giang cảnh đều đã vong mạng, kèm thêm cả đệ tử chân truyền và nội môn của bọn họ nữa, chỉ còn vài ba người đệ tử không liên quan đến chuyện này bị phế đi tu vi.

Giờ đây hắn có thể chắc chắn rằng người gây ra chuyện này chính là mẹ của bé Thiên Vân, không thể nghi ngờ gì nữa.

Nhược Trần chỉ khẽ thở dài, dường như cũng không biết phải giải quyết chuyện này ra sao, bèn bước tới và đỡ lấy một người đệ tử còn sống thoi thóp dậy:

"Còn sống chứ?"

"Ác ma… đó là ác ma…"

Tên đệ tử mặt không một chút máu mà liên tục lắp bắp, đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi, cuối cùng hắn chỉ kịp ngất xỉu.

Không biết hắn đã chứng kiến thảm trạng như thế nào nữa, nhưng Nhược Trần cũng không mấy cảm thông, chỉ tiện tay lấy ra vài viên đan dược mà cho bọn hắn uống và rời khỏi nơi này.

Tuy là đệ tử tạp dịch hay ngoại môn, nhưng ít nhiều cũng có liên quan đến Luyện Cốt Đường, hắn chỉ tiện tay giữ lại cái mạng của bọn họ là đủ rồi, không cần can thiệp thêm gì nữa.

Có lẽ nên đi tìm tiền bối thôi?

Giờ Nhược Trần chỉ muốn về nhà nặn tượng, một ngày bận bịu nhiều thứ việc cũng khiến hắn cảm thấy chán nản lắm rồi.



"Mẹ, bức tượng này đẹp không?"


Đi trên con đường mòn dẫn về nhà, Thiên Vân giơ bức tượng con mèo trên tay em lên cho mẹ của mình, cô bé nở một nụ cười thật tươi.

Thiên Thanh thoáng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, khi mà vốn dĩ nàng mang linh hồn của một người đàn ông, cũng chưa từng có mối quan hệ gì với Thiên Vân cả.

Nàng nghĩ, rồi chỉ khẽ xoa đầu cô bé và rồi trả lời:

"Đẹp lắm"


Chợt, bé Vân đặt nó lên tay của Thiên Thanh, sau đó vui vẻ mà nói:

"Tặng mẹ đó!!!"

Và rồi, không chờ nàng kịp đáp lại, Thiên Vân đã nhanh chóng tung tăng chạy về phía trước, khiến cho mẹ của em cũng thoáng ngẩn ngơ đôi ba giây.

Thiên Thanh khẽ cau mày mà giữ lấy bức tượng con mèo, cuối cùng nàng chợt thở dài, không nhịn được mà lẩm bẩm:

"Ngươi càng ngày càng nữ tính rồi, Điền Dã…"

Sau này khôi phục thực lực, chắc chắn nàng sẽ rời khỏi thế giới này, lúc đó bé Vân cũng không liên quan gì đến Điền Dã nữa.

Nhưng đến lúc đó… Chỉ ít cũng phải chăm sóc con bé này, để nó biết tự lập được, cũng coi như là trả một cái nhân tình cho chủ của thân xác này đi.

Bóng hai người khuất đi đằng sau con đường, mà hồi lâu sau cũng có một đoàn người khác đi ngược chiều với họ.

Một nhóm binh lính mười người tập hợp, người đội trưởng thở dài và ấn nhẹ lên bộ giáp, cuối cùng quay đầu nhìn sang cô bé vẫn đang ngồi trên quả cầu m Dương.

"Mộng Tiểu Thư, hi vọng ngài sẽ thực hiện điều mình đã hứa"

"Biết biết, các ngươi lấy thứ này xem như trả trước đi"

Cô bé chỉ ném một chiếc nhẫn cho anh ta, nhưng người đội trưởng nhìn thấy nó vẫn chưa được phá giải, vẫn đang bị phong ấn liền nhíu mày:

"Mộng tiểu thư, thứ này…"

Chỉ thấy cô bé chợt lười biếng nở một nụ cười, giường như ẩn chứa sự chế giễu bên trong đó:

"Phía Liên Bang cũng nghiên cứu ra cách phá giải nhẫn trữ vật rồi, đúng chứ?"

"Chậc, xem ra Thánh Vực đã điều tra qua về chúng tôi rồi"

Bị vạch trần, người đội trưởng chỉ thở dài cười trừ, sau đó anh cũng chỉ khẽ nhún vai và đưa nhẫn trữ vật cho một người khác, rồi mới nói:

"Như vậy chúng ta tạm thời chia tay tại đây, tôi còn có nhiệm vụ khác ở thế giới này"

"Hiểu, ta cũng cần gặp một người nữa"

Cô bé lười biếng gật đầu, đoạn quay lưng rời đi, viên ngọc âm dương giống như pháp khí phi hành và nhanh chóng đem em rời khỏi nơi này.

Dường như ngoài việc truy bắt Ma Chủ, mỗi phía đều mang một mục đích khác để tới thế giới này.