Chương 99: Người lớn tuổi đều phức tạp

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 99: Người lớn tuổi đều phức tạp

Chương 99: Người lớn tuổi đều phức tạp

Khi chỉ vừa mới lên đỉnh núi, lọt vào mắt Diệp Tuyên là cảnh tượng người đàn ông mang áo tơi lá đang gác chân trên một cánh cây to, tay hắn nắm một cuốn sách cổ và chậm rãi lật từng trang.

Nhận ra ánh mắt của hắn, Thiệu Tổ chỉ bình thản cười, cuối cùng nói:

"Con tìm ta có việc gì?"

Cảnh tượng thế mà có ý cảnh vô cùng, người ăn mặc như nông dân, lại mang ánh mắt thâm sâu qua từng trang sách, ý cảnh cuồn cuộn, tưởng như nếu bất kỳ nhà thơ văn nào chứng kiến cũng sẽ phải thán phục.

Nếu cuốn sách Thiệu Tổ cầm trên tay không phải là dâm thư đồi trụy thì sẽ tốt hơn… Với cả lão này dùng ánh mắt tựa như tham ngộ đại đạo trong từng câu chữ làm gì vậy nhỉ?

Một con cẩu độc thân tính sử dụng những kinh nghiệm đó lên ai cơ?

"Sư phụ, có chuyện gấp rồi"

Bỏ qua những suy nghĩ kỳ quái trong đầu mình, Diệp Tuyên tức khắc nói. Chỉ thấy Thiệu Tổ vẫn có vẻ nhàn nhã gấp sách và gã cười nhẹ:

"Về Sắc Dục Ma Chủ, đúng không?"

"Sao sư phụ biết được?"

Diệp Tuyên ngạc nhiên và nói, Thiệu Tổ chỉ đặt cuốn sách vào trong vách ngăn bí mật của cây rồi nhảy xuống mặt đất.

"Kể từ chín năm trước, khi tên đó đến thế giới này, ta đã biết rồi"

Diệp Tuyên không nói gì cả, Thiệu Tổ phủi phủi mông, cũng như hiểu ra suy nghĩ của đệ tử gã lúc này, mới giải thích tiếp:

"Nhưng ta không can thiệp, cũng không ra tay, bởi vì nó sẽ mang đến tai họa cho tất cả các ngươi"

"Tai họa?"

Diệp Tuyên thắc mắc với vẻ khó hiểu, Thiệu Tổ khẽ khịt mũi một cái, sau đó nói tiếp:

"Tai họa, ngươi biết về Sắc Dục Ma Chủ sao?"

"Có vẻ rất mạnh…"

"Không chỉ rất mạnh, mà là cực kỳ mạnh, thời kỳ đỉnh phong của Sắc Dục Ma Chủ hoàn toàn có thể sánh ngang với ta"

Thiệu Tổ gạt phắt đi, lời nói của gã khiến đôi mắt Diệp Tuyên thoáng co lại.

Sư phụ của hắn cho dù chỉ là Tụ Khí cảnh, nhưng cho đến bây giờ, sức mạnh của gã cũng chỉ là một ẩn số, nhưng nếu có ai nói rằng Thiệu Tổ hoàn toàn có thể đánh bại cả thế giới này, Diệp Tuyên cũng tin chắc, vậy mà bây giờ…

Như đoán được suy nghĩ của Diệp Tuyên, Thiệu Tổ khoanh tay và bình thản nói tiếp:

"Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó, mà là xuất thân của Sắc Dục Ma Chủ, câu hỏi không phải là ai, mà là cái gì"

Mà chỉ vừa nói ra câu này, trong ánh mắt Thiệu Tổ lộ ra vẻ nghiềm ngẫm, những hồi ức xưa cũ bắt đầu xuất hiện.

Năm đó hắn chỉ vừa mới bước vào tu tiên, đạt đến Nhất Phẩm Tụ Khí Cảnh tầng thứ ba vạn chín trăm sáu, trong một lần ngẫu hứng ra khỏi thế giới này đến một thư viện kỳ bí, cuối cùng hắn say sưa đọc hết gần một nửa thông tin trên đó.

Nếu giữa chừng căn thư viện không bị ác ma xâm chiếm, buộc Thiệu Tổ phải ra tay làm anh hùng, sau đó trang bức vả mặt thì đâu chỉ có một nửa? Hắn cày một lượt luôn chứ, để tìm ra thông tin quan trọng nhằm đột phá Nhị Phẩm Kết Thủy cảnh.

Nói chung là trong cuốn cổ thư ghi chép về hình thái ban đầu của Sắc Dục Ma Chủ.

Dục vọng của Chư Thiên Vạn Giới được tích tụ lại, cuối cùng hình thành Dục Vọng Ma Trạc, một cái vòng tay mà chỉ cần ai đeo nó vào đều có khả năng khống chế dục vọng của thế gian, món Đạo khí cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng mà vô số kẻ đã cố gắng luyện hóa, hấp thu, ngộ đạo từ nó, vậy mà Dục Vọng Ma Trạc vẫn chưa bao giờ nhận ai làm chủ, dần dần nó tự sinh ra linh trí, và rồi trở thành Sắc Dục Ma Chủ.

"Cho nên việc này đã liên quan tới Thượng Giới, nếu Thánh Tiên Tông chúng ta can thiệp sẽ lọt vào tầm ngắm của bọn họ, ngươi hiểu rồi chứ?"

"Nhưng mà…"

Diệp Tuyên lưỡng lự, hắn còn định nói gì thêm, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Thiệu Tổ đã gạt phắt:

"Bạch Yến bảo rằng sẽ ra tay bảo hộ Nhược Trần bởi vì kẻ này là cường giả, có giá trị làm quen. Nhưng bây giờ ta không thấy có lợi ích gì cả, thậm chí có thể vì vậy mà gây mâu thuẫn với Thượng Giới nữa."

Nói xong, gã mới lắc đầu, cuối cùng thở dài rời khỏi nơi này, để lại Diệp Tuyên còn đang bần thần:

"Hiểu chứ? Thánh Tiên Tông so với Thượng Giới cũng chỉ là hạt cát so với bãi biển mà thôi, ta trong tình trạng hiện tại cũng phải dè chừng khi gặp bọn họ"

Còn lời nữa mà gã vẫn chưa nói ra, bởi vì chuyện này quá nhiều mâu thuẫn.

Có khả năng Nhược Trần vẫn còn an toàn, mà kẻ kia muốn mượn tay Thánh Tiên Tông áp chế Sắc Dục Ma Chủ?

Mọe nó, dám tính kế lên Tổ ca? Kẻ đó nghĩ mình là ai cơ chứ?

Mà Diệp Tuyên chỉ thở dài, chép miệng cảm thán:

"Những người phụ nữ bị mất tích đó, liệu ai sẽ cứu họ…"

Thiệu Tổ tức khắc ngừng lại, hắn im lặng một hồi lâu, chợt trầm giọng hỏi:

"Diệp Tuyên, bọn họ có xinh không?"

Diệp Tuyên:?

"Toàn bộ đều là mỹ nữ ạ"

Toàn bộ đều là mỹ nữ?

Trong thoáng chốc, bộ não trải qua ba ngàn năm tôi luyện của Thiệu Tổ tức khắc hoạt động với công suất mạnh gấp hai mươi lần bình thường, vô số viễn cảnh được tạo ra ngay lập tức!

"Cảm tạ đại hiệp đã cứu ta, nhưng bây giờ những gì tiểu nữ còn chỉ là thân thể này, mong ngài…" Cô gái A được Thiệu Tổ giải cứu, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, ánh mắt ngượng ngùng nhìn xuống thân thể mình và túm chặt áo dài, ấp úng nói lên từng lời.

Đáp lại nàng, nụ cười của vị đại hiệp anh tuấn tiêu sái họ Thiệu tên Tổ rất ôn hòa, anh ta khoát tay và nói, ánh mắt cực kỳ đáng tin cậy:

"Cô nương muốn cùng tại hạ ngao du thiên hạ, cứu tế thương sinh chứ?"

"Chỉ cần được ở bên đại hiệp, ta nguyện đi đến tận chân trời cùng ngài!"

Thiếu nữ mang vẻ mặt sùng bái đi theo hắn, rồi hai người kết thành đạo lữ du ngoạn giang hồ, kết thúc ba ngàn năm trai tân của Thiệu Tổ.

Tức khắc, Thiệu Tổ gật đầu, khí thế của gã ta chợt thay đổi, ánh mắt sắc bén tựa mãnh anh, thân thể cao to cường tráng, giống như một vị đại hiệp du ngoạn khắp thiên hạ, thấy chuyện bất bình ắt phải rút đao tương trợ.

Gã hất tay lên, sau đó quay lưng bước đi, gió thổi khiến chiếc áo tơi lá cũng vì thế mà phất phơ theo:

"Diệp Tuyên, kỳ thật ta có hai thân phận, một là lão tổ Thánh Tiên Tông, một là đại hiệp du hành khắp giang hồ, tương trợ kẻ yếu. Chỉ cần ở đâu có người gặp hoạn nạn, ở đó có ta!"

Diệp Tuyên: "..."

Bộ dáng trông rất có phong thái đại hiệp, nhưng nghĩ lại động cơ của ngài có hơi thấp kém một ít chứ?

Hắn nghĩ thầm, sau đó ngạc nhiên kêu lên:

"Sư phụ, ngài tính can thiệp ư?"

"Đúng vậy, nhưng với tư cách là hiệp khách du đãng giang hồ, sẽ không liên quan tới Thánh Tiên Tông đâu"

Thiệu Tổ giương ánh mắt hùng tráng nhìn về phương xa, bóng lưng gã trở nên cao to vĩ ngạn, lòng bao la muốn cứu tế cả thiên hạ.

Vì an nguy của mỹ nữ, khụ khụ! Vì an nguy của thiên hạ, lần này cho dù có chết hắn cũng phải ra tay!


"Vậy để con đi theo-"

"Không không! Việc tu luyện của ngươi không thể bị ngắt quãng được!"

Diệp Tuyên vừa định nói gì, nào ngờ Thiệu Tổ lắc đầu, gã nghiêm túc nắm chặt hai vai hắn, giọng nói thực ấm áp, hiền hậu của một người thầy.

Mẹ nó chứ, đẹp trai như ngươi đi qua là hốt hết gái đấy, lúc đó Tổ ca còn có cái gì để mà húp cơ chứ?

"Hiểu chứ?"

"... Hiểu rồi… Chậc…"

Diệp Tuyên lộ ra ánh mắt thất vọng và thở dài, Thiệu Tổ gật nhẹ đầu, cuối cùng gã quay lưng và phất tay đi, bóng dáng cực kỳ kiên nghị.

Đối phương có âm mưu tính toán?

Có thể gây xung đột với Thượng Giới?

Có nguy hiểm đến tính mạng?

Kệ mẹ nó, tán gái trước rồi tính!

Rất rõ ràng một điều, đó là Thiệu Tổ hoàn toàn phù hợp với loại hình nhân vật "vì gái tao không quan tâm tất cả những cái trên", gã hừ hừ đắc ý và rời khỏi nơi này.

Diệp Tuyên chỉ đưa ánh mắt nhìn theo bóng lưng, cuối cùng chỉ cười bất đắc dĩ.

"Đã ba ngàn năm tuổi, vậy mà tìm cái cớ để ra tay cũng sứt mẻ vô cùng, bó tay với lão này…"

Bởi vì muốn cứu người, cho nên tìm ra một cái cớ để ra tay.

Bởi vì sợ Diệp Tuyên bốc đồng, nên mới nêu rõ ra hậu quả, lợi hại trước sau cho hắn.

Bởi vì sợ Diệp Tuyên gặp nguy hiểm, cho nên mới bảo hắn ở lại đây.

Giống như ba năm trước, rõ ràng Diệp Tuyên không liên quan gì đến gã, ấy vậy mà hắn vẫn được cứu, để rồi mang thân phận Thánh Tử Thánh Tiên Tông như ngày hôm nay.

Quả nhiên người sống lâu đều có sở thích tự giảm trí thông minh của mình xuống, để bọn họ vẫn là một "người" sống lâu.