Chương 108: Hồi Ức của Ma Chủ

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 108: Hồi Ức của Ma Chủ

Chương 108: Hồi Ức của Ma Chủ

Kỳ thực từ lúc bản thân bị Âm Dương Ngọc đè lên, Thanh Diệp hoàn toàn có thể tìm cách thoát ra, như là tự chặt lấy phần thân thể đang bị trấn áp.

Nhưng là nàng không hề làm thế, chỉ là trong lòng cảm thấy mệt mỏi.

Nếu là Thanh Diệp của chín năm trước, chắc chắn nàng sẽ có ngàn vạn cách để trốn thoát, ẩn nhẫn mà khôi phục thực lực suốt hàng kỷ nguyên, đoạn quay lại báo thù.

Chỉ là nàng không giống như trước nữa, cũng chẳng còn là Sắc Dục Ma Chủ tàn nhẫn, ác dâm, khiến cho người người sợ hãi.

Nàng cũng chỉ là một cô gái mà thôi.



Ký ức của Thanh Diệp về cái lúc nàng còn chưa mang tên này, khoảnh khắc lần đầu nàng xuất hiện linh trí, chắc hẳn cũng tầm vô số kỷ nguyên về trước.

Đúng, tuổi tác của Thanh Diệp không thể đo đếm được, đó cũng chính là lý do mà nàng thành thục hơn Trường An rất nhiều.

Lần đầu tiên hình thành, nó đã nhận thức được bản thân là một món Đạo Khí do dục vọng của chúng sinh kết tinh mà thành, vô số cường giả mong muốn đạt được nó, tìm cách thu phục thứ này.

Lúc đó, có kẻ thì muốn thu phục món Đạo Khí này, kẻ lại muốn phá hủy nó, cho nên cảnh tượng duy nhất mà Bách Dục Thiên Ma Binh chứng kiến cũng chỉ là máu, cái chết… cùng với dục vọng vô bến bờ.

Bọn họ giành lấy Bách Dục Thiên Ma Binh, bắt đầu tìm cách luyện hóa nó cho bản thân, có kẻ tàn nhẫn ném vào lò lửa, huyết tế chúng sinh hòng thiêu rụi nó, những ngọn lửa điên cuồng đốt cháy, nó đau đớn giãy dụa vẫy vùng, điên cuồng tìm cách trốn thoát.

Cuối cùng lò lửa nát, kẻ ra tay vong, Bách Dục Thiên Ma Binh lại trải qua một cuộc tranh giành máu đỏ, nó bắt đầu trở thành vật của kẻ khác.

Kẻ này cầm Bách Dục Thiên Ma Binh, ngày ngày đi qua từng thế giới, mỗi bước chân của dựng nên núi xác, lấp biển máu tươi, vô số oan hồn điên cuồng cắn nuốt lấy nó, đau đớn đến khôn cùng.

Cuối cùng, kẻ đó bị tâm ma xâm chiếm mà vong mạng, mà Bách Dục Thiên Ma Binh cũng trải qua vô số chủ nhân, kẻ trong Tà Đạo thì tìm những cách tàn nhẫn nhất để luyện hóa nó, người Chính Đạo lại muốn đập nát ra thành từng mảnh và phong ấn thứ vũ khí tà ác này lại.

Ban đầu là sợ hãi, nhưng từng ngày, từng ngày trôi qua, dần dần nỗi sợ hãi đã biến mất, thay vào đó là cơn phẫn nộ đến tột đỉnh.

Cuối cùng, lần đầu tiên Bách Dục Thiên Ma Binh tự hình thành ra nhân thể, nó cầm lấy bản thể của chính mình, điên cuồng chém giết hết thảy.

Cũng từ lúc đó, một vị Dục Vọng Ma Chủ ra đời.

Ai muốn thu phục, tiêu diệt Bách Dục Thiên Ma Binh, kẻ đó bị Dục Vọng Ma Chủ giết chết.

Có được sức mạnh vượt xa tâm tính, dần dần tinh thần của hắn ngày càng đi đến bờ vực sụp đổ.

Dần dần, để ngăn cản bản thân mình sụp đổ, hắn bắt đầu cắn nuốt dục vọng của chúng sinh.

Lòng tham lam, ham muốn khoái lạc, khát cầu trường sinh, mong mỏi báo thù,... Tất cả, tất cả đều bị hắn cắn nuốt một cách tàn bạo, hắn lấy dục vọng chúng sinh để khiến bản thân không sụp đổ.

Có lẽ từ cái lúc bước vào con đường như vậy, hắn đã sụp đổ rồi.

Dần dần, thế gian không còn ai dám động vào Bách Dục Thiên Ma Binh nữa, mà hắn còn có một cái tên khác: Sắc Dục Ma Chủ.

Dục vọng chúng sinh đếm không xuể, hắn ngày càng muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, cho đến khi bản thân chìm trong vô tận hắc ám.

Có lẽ từ lúc đó, hắn đã hoàn toàn nứt ra thành hàng trăm mảnh, trở thành một kẻ trống rỗng hơn bao giờ hết.

Đến khi Thánh Vực và Tiên Giới không thể dung thứ cho hành động của hắn, dưới sự vây công của vô số chúng tiên, cuối cùng Sắc Dục Ma Chủ chỉ có thể miễn cưỡng hóa thành một tia linh hồn yếu ớt chạy trốn.

Nó đến một thế giới, trọng sinh vào thân xác của một đứa trẻ mười tuổi, miễn cưỡng sống sót được.

Nhưng mà chính vào lúc này, nó mới nhận ra bản thân sớm muộn cũng sẽ chết.

Chung quy, Sắc Dục Ma Chủ hay Dục Vọng Ma Chủ cũng là linh trí của Bách Dục Thiên Ma Binh, mà một món Đạo Khí sao có thể sống như một con người?

Nó đã từng mạnh mẽ đến mức khinh thường bệnh tật, bách độc bách xâm, thiên tai cũng chỉ là một trò đùa.

Giờ đây, nó yếu ớt mà ngu dại tới mức không biết cách tìm chỗ tránh mưa, cũng chẳng hiểu được bất cứ điều gì cả.

Nó học được chém giết, học được thao túng dục vọng, lại không học được việc sống như một con người.

Cuộc đời kéo dài vô số kỷ nguyên của nó, cuối cùng cũng chỉ là sự tồn tại vô nghĩa, nó sống vì dục vọng tồn tại, mà không phải là sống cho bản thân mình.

Nó, cũng chỉ là một con rối do dục vọng chúng sinh hình thành mà thôi.

Mưa tầm tã, nhưng nó vẫn ngu ngốc làm sao, đứng ngây dại giữa cơn mưa như vậy, nó không hiểu được rằng nếu tiếp tục như thế, bản thân sẽ sinh bệnh mà chết.

Người, đói thì phải ăn, khát thì phải uống, thấy nguy hiểm phải biết trốn chạy, nhưng từ trước tới giờ nó chưa có cơ hội làm người lần nào cả.

Thậm chí có khi nó không hiểu được "mưa" là cái gì cũng nên.

Nhưng chính vào lúc này, mọi thứ ngừng lại, một bóng người lẳng lặng nhìn lấy nó, cuối cùng cúi xuống mà đưa tay ra nhấc bổng thân hình của nó lên và ôm chặt vào lòng.

Đây là tư thế gì?

Ý nghĩ thoáng qua trong đầu, nó chưa từng được ai cầm như thế này cả, mọi thứ thật đỗi lạ lùng.

Chỉ là cảm giác kỳ lạ này là sao? Không giống như ngọn lửa bên trong lò đã từng thiêu rụi bản thân. Nó thấy rất thoải mái, lại không nỡ buông ra.

Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên bên tai nó, đơn giản nhưng như chứa đầy thâm ý, tựa hồ đối phương nhìn rõ nó là ai, lại vẫn nhất quyết đi theo lựa chọn của mình:

"Ngươi giống ta, ta giống ngươi, chúng ta đều chỉ là những kẻ khốn khổ khát vọng một chốn để trở về mà thôi"

Ai cũng không biết, rằng Bách Dục Thiên Ma Binh tồn tại qua vô số kỷ nguyên vẫn không chịu khuất phục dưới tay ai, thậm chí đã giết chết vô số kẻ có ý đồ thu phục nó, vậy mà chính vào khoảnh khắc này… Nó rung động.