Chương 111: Tần Đế:???

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 111: Tần Đế:???

Chương 111: Tần Đế:???

Trạng thái của Trường An bây giờ rất huyền ảo, hắn không có cảnh giới, không có tu vi, nhưng Thánh Thế Kiếm trên tay lại như có một sức mạnh kỳ lạ không ngừng bao phủ lấy thân thể hắn.

Yếu ớt đến ngạc nhiên, nhưng vẫn bền bỉ duy trì, để hắn có thể dùng thân thể phàm nhân mà đối chiến với kẻ địch mạnh hơn bản thân rất nhiều.

Đan dược của Tử cô nương khiến thương thế của hắn bị giảm bớt, nhưng cũng bởi vì lần thứ hai sử dụng nó, cho nên dược lực cũng bị suy giảm rất nhiều, ấy thế mà nó dường như đã kích phát thứ gì đó bên trong Trường An.

Liệu nó có liên quan gì đến Bất Hủ Thể của Trường An cơ chứ? Thứ thể chất đã khiến thọ mệnh của hắn chỉ bị giới hạn ở chín mươi chín tuổi, lại kéo dài như thế suốt chín đời liên tiếp. Phải chăng bây giờ Bất Hủ Thể mới chân chính thức tỉnh?

Cô bé cứ tung quyền, từng lá bùa cũng không ngừng vây công hắn từ tứ phía, rồi cả hai lao vào nhau.

Oanh!

Khói bụi tung mờ mịt, chỉ một lần kiếm, quyền chạm nhau, cả hai đã tức khắc tách ra xa.

"Linh Phù!"

Đột ngột, cô bé hét lớn một tiếng, nhẹ nhàng bay lên trên không trung và vung tay ra, vô số lá bùa màu đỏ chợt hình thành và phóng về phía Trường An.

Trường An chỉ giơ kiếm lên chặn lại trước mặt, lập tức dễ dàng phá giải hai lá bùa bay đầu, đoạn lộn ngược người ra sau mà tránh né những tấm còn lại.

Cho dù hắn phản ứng rất nhanh, ấy thế mà chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm để hóa giải hai lá bùa trước. Mà đột ngột, cô bé đã tiếp cận lấy Trường An, quả cầu âm dương trên tay em cũng chợt phóng mạnh như một viên đại pháo.

Ầm!

Nắm đấm chỉ có dư ảnh xé gió mà tới, Trường An cũng không nghĩ nhiều, chỉ giơ kiếm lên mà chặn lại nó, lập tức lực lượng mạnh mẽ ập tới khiến hai tay hắn như chết lặng, thân thể thoáng lùi về phía sau.

Nhưng chính vào lúc này, quả cầu âm dương tức khắc đánh mạnh vào lưng hắn, nhưng Trường An đã kịp thời vung kiếm ra sau lưng đánh bật nó ra, trên trán lấm tấm mồ hôi mà chợt cảm thán:

"Thể thuật mạnh mẽ, phù thuật tinh thông, bây giờ lại có cả pháp bảo trong tay, xem ra các ngươi đã có ý đồ tiêu diệt Bách Dục Thiên Ma Binh nhỉ?"

"Khi một thứ quá nguy hiểm, tiêu diệt nó là cách tốt nhất"

Cô bé bất đắc dĩ thở dài, nhưng em không có sở thích đang đánh nhau lại ngừng nói chuyện, ngay tức khắc đã vung tay khiến hàng chục lá bùa bay ra.

Những lá bùa màu xanh này cũng không giống cái trước, quỹ đạo phi hành của chúng rất quỷ dị mà hướng về phía Trường An, hắn có di chuyển đi hướng nào nữa cũng sẽ bị chúng đuổi theo không dứt.

Cuối cùng, Trường An chỉ có thể dùng kiếm mà lần lượt phá giải từng lá bùa, đồng thời linh hoạt ứng biến để lừa rơi một vài tấm.

"Chúng ta không thể nói chuyện ư?"

"Không, trừ khi ngươi có đủ thực lực"

Cô bé vẫn bình thản cất tiếng, chợt vung tay một cái, quả cầu âm dương khổng lồ tức khắc tách ra thành vô số quả nhỏ hơn mà bao vây từ tứ phía lấy Trường An, nhưng thế là chưa đủ.

Đoạn, từng lá bùa hình thành trên không trung, tuy lần này chỉ vỏn vẹn có bảy, tám mươi lá, nhưng độ nguy hiểm tất nhiên lớn hơn rất nhiều, không khiến cho Trường An có thể rảnh rỗi để phá giải tất cả nữa.

Thân thể bị vây công tứ phía, Trường An chỉ khẽ đảo mắt một cái và giật nhẹ khóe miệng, đoạn hắn thở dài một hơi.

"Chậc…"

Được rồi nếu Trường An chỉ sơ hở một lúc thôi, có lẽ hắn là người đầu tiên bị đệ tử của chính thế lực mình gây dựng đánh chết mất.

Vì thế, hắn chỉ còn cách tốc chiến tốc thắng thôi. Sử dụng một thanh kiếm chưa hoàn thiện, để thi triển một chiêu thức không hoàn thiện.

Chỉ thấy tất cả bắn vọt về phía Trường An, bao phủ lấy hắn không chừa một góc chết nào cả, mà Trường An chỉ nở một nụ cười.

Hắn biết vì sao từ nãy tới giờ bản thân không thể phát huy được Thánh Thế Kiếm rồi.

Thánh Thế Kiếm là hiện thân của Trường An ở đời thứ nhất.

Lúc đó hắn khinh cuồng, hắn ngạo mạn, thế gian này hắn chưa từng xem ai vào mắt, chỉ có một đường hung mãnh tiến tới.

Mà kẻ địch đối diện với hắn chỉ có bại trận, hắn như một lưỡi kiếm sắc bén luôn luôn hướng về bầu trời kia.

Chỉ thấy hắn chợt lao thẳng về phía trước, thậm chí lấy tốc độ nhanh phi thường mà phóng thẳng đến vô số lá bùa lẫn quả cầu âm dương trước mắt, hành động đột ngột của Trường An khiến em không kịp phản ứng được.

Và rồi, một vụ nổ xảy ra, vô số ánh sáng cùng với hỏa diễm bao trùm khu vực trước mắt em.

Ầm!


Chuyện gì xảy ra? Chắc chắn hắn không có ý định tự sát, nhưng đâm đầu vào hàng tá bùa như vậy để làm gì?

Não bộ em nhanh chóng suy nghĩ, chợt thân ảnh của kẻ địch nhanh chóng ập vào mắt của cô bé, em cũng chỉ nắm chặt tay và ra quyền.

Quyền mãnh liệt mang theo kình phong, lần này không hề nương tay chút nào cả, tưởng chừng như có thể khiến núi phải sạt lở.

Oanh!

Một tiếng động vang lên, và rồi khói tản.

Một thanh kiếm đang chĩa vào họng của cô bé, mà thân thể Trường An vẫn lành lặn như cũ, nhưng tay kia của hắn nắm chặt một tấm gương và chặn lại đòn tấn công của em, cho dù nắm đấm mạnh mẽ như vậy, thế mà chẳng để lại một vết xước gì trên nó.

Tấm gương này chính là thứ mà Tần Đế để lại cho hậu thế, bằng cách nào đó lại rơi vào tay Tưởng Niệm, trở thành một kiện pháp bảo phòng vệ rất mạnh, mà nàng bị Trường An độ hóa, cuối cùng vật này lại trở thành của hắn.

Chưa có dịp để sử dụng nó, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng làm khiên chắn cho đòn tấn công này để giành lại lợi thế, Trường An chỉ khẽ thở nhẹ một hơi.

Chính vào lúc này, cô bé nhìn vào tấm gương đó một hồi, cuối cùng giọng nói bình thản vang lên, mặc cho lưỡi kiếm đã kề sát họng mình:

"Ngươi và Thần Đế có liên quan gì tới nhau?

Đây chính là tín vật có thể liên lạc với trần gian của Tần Thần Đế, sao nó lại có ở đây cơ chứ?

Em nghĩ thầm, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh vô cùng hướng về phía Trường An:

"Xem ra ngươi là người của Thần Quốc, quả nhiên bọn họ đã để ý đến chuyện này rồi sao?"

Trường An khẽ đảo mắt một vòng, cuối cùng hắn không nói gì mà chỉ ấn kiếm tới, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt:

"Xem lại vị thế của mình đi"

Keng!

Lập tức âm thanh như chạm vào sắt thép vang lên, kiếm vừa chạm vào làn da của em tức khắc đã bị chặn lại, cô bé nhìn lại Trường An bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngu, đoạn cất tiếng:

"Ngươi nói cái gì?"

Trường An: "..."

Hắn nói cái gì nhỉ?

Móa! Thân thể của con bé này biến thái đến như vậy à? Quả nhiên không để cho người ta sống đúng không?

Cô bé chỉ lạnh nhạt nhìn Trường An một hồi, cuối cùng mới quay lưng lại và chậm rãi rời khỏi đây, giọng nói lười biếng vang lên:

"Nếu như Thần Quốc cũng can thiệp vào chuyện này, vậy thì ta sẽ tạm thời để cho ngươi giữ lấy Bách Dục Thiên Ma Binh, đương nhiên…"

Một cỗ áp lực nặng nề chợt tỏa ra khiến cho Trường An biến sắc, chỉ thấy từ thân thể bé nhỏ ấy tỏa ra vô số mùi máu và sát ý, giống như người này đã từng giết rất nhiều máu người, giọng nói vẫn lười biếng như cũ:

"Nếu như có một động thái khiến ta không hài lòng, cho dù có mạo phạm Thần Quốc, ta cũng không ngại giết ngươi, lại đem Bách Dục Thiên Ma Binh về!"

Trường An trợn to mắt nhìn cô bé, chợt hắn hít một ngụm khí lạnh, trong lòng cảm thấy thán phục.

Thần Đế? Thần Quốc? Con mẹ nó mình chỉ mới lấy ra một tấm gương, tại sao đối phương lại xem bản thân hắn như một người có kẻ chống lưng ở đằng sau như vậy?

Hắn không biết rằng, năm xưa Tần Đế chú ý đến động tĩnh của Tà Vực, phát hiện Tưởng Niệm xuất sinh ở thế gian đã lập tức truyền tấm gương này xuống nhân gian cho nàng.

Mục đích là gì? Dĩ nhiên là tìm cách khống chế lấy Tưởng Niệm, ngờ đâu giữa chừng lòi ra một tên Trường An, nếu Tần Đế biết hắn không những ra tay độ hóa nữ nhân, còn tiện tay thó luôn thứ này của Tần Đế, chắc chắn sẽ không ngần ngại giơ một bàn tay chụp chết Trường An.

Ầm!

Chính vào lúc này, trước mặt cô bé lập tức xuất hiện thân ảnh của người đội trưởng, anh ta bị đánh bay xuống mặt đất, bộ chiến giáp có đầy vết xước.

Anh chật vật đứng dậy, sau đó còn định phản công, nào ngờ cô bé đã bình thản cất giọng:

"Ngừng tay được rồi"

"Ừm?"


Người đội trưởng nghi ngờ nhìn về thân hình bé nhỏ, nhưng anh còn chưa kịp nói gì, chợt một đạo kiếm khí đỏ thẫm phóng ra về phía hai người.

Cô bé chỉ vung tay đánh tan đạo kiếm khí đó mà hướng mắt về phía trước, chỉ thấy Thanh Diệp bước về phía hai người, khí thế mạnh mẽ hung tàn, khắp thân thể nàng bao quanh bởi một luồng khí đỏ thẫm.

Trên tay nắm Đế Dục Kiếm đang không ngừng tỏa ra huyết sắc, từng sợi dây leo đỏ thẫm không ngừng di chuyển trên khắp bề mặt của thanh kiếm, có vẻ quỷ dị vô cùng.

Cô bé trầm mặc, ánh mắt chợt có vẻ ngẫm nghĩ.

Không đơn thuần chỉ là bởi vì hiểu nhầm về thân phận giữa Trường An với Thần Quốc, mà em cũng cảm thấy chán ghét việc phải chém chém giết giết.

Nếu Trường An đảm bảo trách nhiệm với Bách Dục Thiên Ma Binh, vậy thì em sẽ không ngại mắt nhắm mắt mở xem xét chuyện này. Đương nhiên, nếu hắn không thể xử lý được nữa hoặc bị giết, vậy thì cô bé sẽ không ngần ngại mà ra tay ngay lập tức.

"... Đi về thôi"

Cô bé nói với người đội trưởng, anh ta khẽ nhíu mày định nói gì đó, cuối cùng chỉ miễn cưỡng thở dài, đoạn lên tiếng:

"Tôi cần giải thích cho rõ ràng đấy…"

"Các người chỉ cần tiền về pháp bảo là được chứ gì?"

Cô bé chỉ nhướng mày mà bình thản chặn họng anh ta, cuối cùng buồn bực mà lắc đầu.

Chậc, dù sao thế giới này có Thiệu Tổ tiền bối, nếu có động tĩnh gì xấu thì ắt người này sẽ báo lại lên Thánh Vực thôi.



Cuối cùng, nơi này chỉ còn lại hai người, Trường An chỉ cảm thấy thân thể không còn chút sức lực nào, Thánh Thế Kiếm lập tức tan thành từng mảng đạo đạo vận và tan biến, hắn chỉ thở dài đưa tay vò nhẹ mái tóc của mình, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Thanh Diệp:

"Chúng ta về nhà chứ?"

"... Vâng"

Thanh Diệp chỉ nở một nụ cười, Đế Dục Kiếm trong tay nàng cũng cứ thế mà biến mất, đoạn nàng ngồi xuống và tựa vào lưng của Trường An, nở một nụ cười nhẹ nhàng mà không nói một lời nào cả.

Lời cần nói, chín năm qua nàng đã nói hết tất cả rồi.