Chương 110: Bình Phàm Sư Phụ

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 110: Bình Phàm Sư Phụ

Chương 110: Bình Phàm Sư Phụ

Tình hình bên ngoài đã trở nên hỗn loạn, nhưng Trường An vẫn không hay biết gì về điều này, xem ra hình thái cái kén của Thí Mạng Dục Thuẫn có hiệu quả cách âm tốt đến ngạc nhiên.

Thanh Diệp lấy ra một bộ áo mà khoác lên trên mình, khuôn mặt nàng vẫn còn có chút nét hồng ở trên đó.

Nàng lấy ra một viên đan dược và uống nó, mà rõ ràng đấy chính là Âm Dương Ngụy Tiên Đan, Trường An chỉ khẽ giật nhẹ khóe miệng.

Mà Thanh Diệp cảm nhận được dược lực không ngừng bị thân thể hấp thu, nàng cũng không vội ra tay mà bắt đầu ổn định lại thực lực của mình, trong lúc đó liền đưa mắt nhìn Trường An, cuối cùng như hiểu rõ tâm tư của hắn mà nở một nụ cười, nhẹ nhàng lên tiếng:

"Sư phụ có gì muốn hỏi?"

Sắc Dục Ma Chủ? Đó thực sự là ngài?

Ngài đang có tính toán gì? Tại sao lại tiếp cận ta?

Từ khi biết được người trước mắt mình không đơn thuần như vậy, mà đã từng là một vị Ma Chủ tồn tại qua vô số kỷ nguyên, làm sao Trường An có thể không cảm thấy bối rối cơ chứ?

Muốn hỏi? Có rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu của Trường An, nhưng hắn chỉ vừa mới mấp máy môi liền im lặng.

Tuy đôi mắt Thanh Diệp rất bình thản, nhưng hắn có thể cảm nhận được rằng nàng đang sợ hãi, vì cái gì cơ chứ?

Sợ bị hắn bỏ rơi? Hay sợ rằng mối quan hệ này sẽ vì vậy mà thay đổi?

Vụng về che giấu thân thế của mình nhiều năm như vậy, cũng vì sợ ta sẽ bỏ rơi con?

Trong phút chốc, Trường An liền nhớ lại lần đầu hắn gặp Thanh Diệp, vóc dáng nhỏ bé run rẩy ở dưới cơn mưa, một đôi mắt không có chút sức sống nào.

Nhưng bây giờ thì sao? Cô bé ngày nào đã lớn, trở thành một thiếu nữ thanh tú, càng ngày càng giống một con người bình thường hơn bao giờ hết.

Bởi vì thích cuộc sống thế này, cho nên con không muốn phá vỡ nó, đúng chứ?

Ý nghĩ thoáng xuất hiện qua đầu Trường An, những lời định nói đều biến thành mây khói, hắn chỉ đưa tay ra xoa đầu của Thanh Diệp và nở một nụ cười:

"Đi, chúng ta về nhà"

Nhà, là nơi như thế nào?

Không phải nơi chấp chứa vô số dục vọng, không phải là Tà Vực, càng không phải là trở thành một kiện Đạo Khí của ai đó chỉ để bị cất giữ.

Nhà, là nơi có người, có đường để về, có hơi ấm từ ngọn lửa trong bếp, có một người mang ngươi về.

Có thể Sắc Dục Ma Chủ thuộc về Tà Vực, có thể Bách Dục Thiên Ma Binh là một món Đạo Khí, nhưng chỉ riêng Thanh Diệp, nàng thuộc về nơi này.

Thanh Diệp thoáng ngẩn ngơ, nhưng rồi nàng cũng bật cười mà ngẩng đầu nhìn Trường An, liền hỏi một câu:

"Sư phụ sẽ không bỏ lại con đâu, đúng chứ?"

"Tất nhiên rồi"

Thế là đủ rồi, câu trả lời như vậy là quá đủ với nàng rồi.

Trường An đứng dậy, hắn chạm tay vào Thí Mạng Dục Thuẫn, tức khắc nó liền tách ra làm hai nửa mà để lộ khung cảnh bên ngoài.

Một mảng hoang tàn, có vẻ các nữ nhân vừa tới cũng không cầm cự được lâu, chỉ ít các nàng đã khiến cho một vài chiến binh của Liên Bang mất đi khả năng chiến đấu, giờ đây bọn họ chỉ có thể vô lực nằm trên mặt đất, chiến giáp có những chỗ vỡ nát, chỗ lại lõm ra như bị một lực lớn nện vào, từng dòng điện rò rỉ, nhưng cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.

Chỉ ít tình huống đã tốt hơn một chút.

Trường An nghĩ thầm, rồi hắn thở dài nắm chặt kiếm, chợt chỉ về phía trước, hướng về người đội trưởng.

Trái ngược với các chiến binh khác, bộ chiến giáp của anh ta chỉ có vài vết xước nhẹ, giờ đây người này vẫn đứng thẳng, tay bóp chặt cổ của một cô gái, nàng ta cũng không còn sức lực để giãy dụa, chỉ giương ánh mắt hướng về phía Thanh Diệp ở sau lưng Trường An như ý bảo hai người chạy đi.

Cũng nhận ra ánh mắt của hắn, người đội trưởng quay đầu, hai đôi mắt phát ra ánh sáng trắng, từng dòng năng lượng bắt đầu chảy xuôi khắp toàn bộ chiếc chiến giáp mà anh ta đang mặc.

Cảnh tượng thế này, ấy thế mà không có một luồng khí tức mạnh mẽ nào tỏa ra, chỉ là Trường An không dám khinh thường kẻ này chút nào cả.

Người đội trưởng thả nữ nhân trong tay anh ta xuống, quay đầu hướng về phía Trường An và chợt có vẻ trầm ngâm nói:

"Ngươi khiến ta tò mò đấy"

Trường An cũng chỉ cười nhẹ:

"Thật sao? Vinh hạnh vinh hạnh"

"Không, không phải là tò mò hứng thú kiểu ngươi nghĩ" Nào ngờ, anh ta chỉ lắc đầu, tuy lớp mũ chiến giáp đã che đi khuôn mặt của người đội trưởng này, ấy thế mà Trường An cũng cảm nhận được rằng mình đang bị nhìn với ánh mắt kỳ quái.

Chỉ thấy anh ta cất tiếng:

"Ta tưởng Sắc Dục Ma Chủ là một kẻ chỉ nhắm vào phụ nữ? Tại sao bây giờ ở giữa một nhóm nữ nhân lại có ngươi cơ chứ?"

Trường An: "..."

Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng giật nhẹ khóe miệng, nghĩ một hồi lâu vẫn không biết trả lời vấn đề này ra sao.

Đại ca, anh hết cái để chú ý rồi hả? Đánh nhau thì đánh, có cần phải hỏi khó người ta như vậy không?

Nhưng chính vào lúc này, cô bé bên cạnh người đội trưởng thở dài, có vẻ bất đắc dĩ lên tiếng:

"Ngu ngốc"

Người đội trưởng có vẻ khó hiểu nhìn sang cô bé, chỉ thấy em ấy bình thản nói, ánh mắt tràn ngập vẻ đương nhiên:

"Sư phụ ta bảo rằng đến người còn chán cơm thèm phở, nói gì một vị Ma Chủ ham sắc dục? Giữa một biển nữ nhân thì đôi lúc có một tên đàn ông để nhấm nháp cũng đương nhiên mà"

Trường An: "..."

Cái đệch, một đám đần độn như nhau thôi, thế quái nào con bé đó là đệ tử chân truyền của Thánh Vực được?

Khoan đã, sư phụ dạy nàng ta? Loại sư phụ cặn bã nào nói đạo lý như vậy đấy?

Hắn còn định đáp lại, chợt thân hình của Thanh Diệp đã bắn vọt về phía trước, nàng nắm chặt Đế Dục Kiếm trên tay mà vung mạnh về phía cả hai người.

Keng!

Tức khắc, người đội trưởng đã nhanh chóng giơ phần giáp tay lên, luồng năng lượng bao bọc lấy nó mà chặn lại đòn tấn công của Thanh Diệp, cô bé cũng không hề chậm chạp chút nào, em vung tay một cái, một ấn phù to lớn chợt xuất hiện trong lòng bàn tay mà bắn mạnh ra.

Nhưng chợt Trường An đã xuất hiện sau lưng Thanh Diệp từ lúc nào, hắn nâng tay mà đâm kiếm sượt qua vai của Thanh Diệp, khéo léo nhắm chuẩn về bàn tay của cô bé.

Chợt, cô bé nắm chặt lấy lưỡi kiếm của Trường An bằng một lực rất mạnh, hắn liền biến sắc.

Hỏng! Không tài nào rút ra được, sức mạnh của con bé này cũng không phải dạng vừa.

Ầm!


Em cầm kiếm và ném mạnh về phía xa xa, nhưng không để Trường An kịp hạ cánh, một ấn phù to lớn hình thành ở sau lưng cô bé, chợt đẩy mạnh thân hình nhỏ bé về phía trước.

Chỉ vừa mới tiếp cận Trường An thôi, thế mà em đã dựa vào lực đẩy từ ấn phù mà tung ra những quyền cực kỳ hung mãnh, khiến cho hắn liên tục vung kiếm để chặn lại đòn tấn công.

Cô bé một cước đá bay thân hình Trường An ra xa, giọng nói bình tĩnh vang lên:

"Ngươi không biết được trong quá khứ, Sắc Dục Ma Chủ đã từng đáng sợ ra sao đâu, việc để một món Đạo Khí rơi vào tay bất kỳ ai cũng sẽ để lại một thảm họa khó lường"

Trường An nhanh chóng tiếp đất, hắn nhanh chóng đứng dậy mà nắm chặt kiếm, chỉ trong khoảnh khắc đó thôi mà hắn đã bị đẩy ra xa khỏi Thanh Diệp, nàng cũng không thể yểm trợ khi bị cầm chân bởi người đội trưởng.

Hắn chỉ nhìn cô bé, chợt nở một nụ cười:

"Thánh Vực sẽ không ham hố gì món đạo khí này, mà chỉ sợ rằng nó sẽ gây nguy hiểm cho thế gian thôi, đúng không?"

Thực sự, việc nắm giữ Bách Dục Thiên Ma Binh sẽ làm mất đi uy vọng của Thánh Vực, nên bọn họ chỉ muốn phong ấn hoặc trấn giữ nó.

Thánh Vực tồn tại là để áp chế Tà Vực, chứ không phải là sa đọa vì nó.

Cô bé trầm mặc một hồi, sau đó áp sát lấy Trường An, tung từng quyền, từng quyền ra, thoáng chốc hai người cũng bắt đầu giao thủ.

"Ngươi nói đúng, nhưng thế thì sao?"

Biết được Trường An có thể dễ dàng hóa giải phù chú của mình, em nhanh chóng sử dụng nó để hỗ trợ bản thân tấn công, từng đón đánh được tung ra cực kỳ nhanh khiến hắn chẳng thể thở một hơi nào.

Chợt, cô bé tung một quyền khiến cho Trường An phải giơ kiếm lên đỡ, chỉ trong thoáng chốc đó, một cú đá mạnh bạo nhắm thẳng vào cánh tay cầm kiếm của hắn.

Oanh!

Cảm giác đau nhói xuất hiện, Trường An chỉ khẽ nhíu mày, hắn liền tức khắc vặn mình, né tránh các đòn tấn công dữ dội của cô bé mà dùng kiếm đánh bật thân hình nhỏ nhắn đó ra xa.

Em chỉ giương ánh mắt bình thản nhìn cánh tay cầm kiếm đã bị chấn gãy của Trường An, sau đó giọng nói bình thản vang lên:

"Kinh nghiệm chiến đấu của ngươi rất mạnh, nhưng lực đạo thì giống như sâu kiến"

Con bé này nói đúng, thân thể Trường An bây giờ cũng chỉ có cửa ngang cơ với người tu luyện tầm trung, nếu không ngờ sự hỗ trợ từ Thánh Thế Kiếm, cùng với kỹ thuật của hắn thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Trường An có chín trăm năm tu luyện, nhưng hắn ít khi ở cõi phàm trần, cho nên thân xác bây giờ chẳng khác gì gông xiềng cả.

Có thể trạng thái đỉnh phong hắn bá đạo, hắn mạnh mẽ, nhưng phần lớn chiêu số đều không thể sử dụng trong trạng thái bây giờ của Trường An, chỉ là… thế thì có sao?

Mà đối thủ của hắn chính là đệ tử của đương nhiệm Thánh Hoàng, về mặt kỹ thuật lẫn năng lực tuy không thể sánh ngang với Trường An khi đỉnh phong, nhưng để áp đảo hắn cũng quá dễ dàng, cho dù em có bị giới hạn tu vi đi nữa.

Xương hắn như muốn nát, thịt hắn như muốn tan.

Chỉ là, Trường An chợt nở một nụ cười, cuối cùng hắn chợt bẻ lại cánh tay phải của mình, sau đó liền giữ chặt kiếm trong tay, mà cô bé thấy như vậy liền nhíu mày lại, nắm chặt quyền và lạnh nhạt nói:

"Đừng ngăn cản ta nữa, ngươi biết hành động của mình sẽ như thế nào không? Ngươi có biết bao nhiêu kẻ sẽ bị kéo vào dục vọng? Hắc ám sẽ che phủ lấy bầu trời này, lúc đó ngươi sẽ hối hận hay không?"

Trường An không đáp lời, nhưng rồi thân thể của cả hai chợt biến mất và tiếp cận nhau, đoạn ra đòn.

Ầm!


Mặt đất dưới chân hai người sứt mẻ, Thánh Thế Kiếm cùng với quyền của cô bé chạm nhau, mà Trường An nào còn có vẻ ẩn thế cao nhân, hay tâm cơ lạnh nhạt, cao ngạo khinh cuồng cơ chứ?

Một ánh mắt bình thường, của một con người bình thường.

"Ta không biết tất cả chuyện đó, ta không quan tâm trước đó kẻ ấy đã làm gì, nhưng chín năm nay và sau này, nàng là đệ tử của ta."

"Làm sư phụ, ta sẽ để nàng không phải bước đi về con đường đó, bảo hộ nàng khỏi hắc ám, để nàng không bị dục vọng nuốt chửng"

"Nếu nàng đi lại con đường cũ, ta sẽ là người đầu tiên kéo nàng về, mà nếu không thể kéo nàng lại, lúc đó chính ta sẽ ra tay!"

"Chuyện của sư đồ ta, dù sao cũng không cần các vị xen vào!"

Những lời nói của hắn khiến cho cô bé thoáng ngừng lại, dường như vì thế mà ngẫm nghĩ đôi chút.

Xác thực, hành tung của Sắc Dục Ma Chủ ở thế giới này cũng không tính là đại ác nhân, nàng ta chỉ nhắm vào các nữ đệ tử của ma tông.

Nhưng, thế có gì là đảm bảo cơ chứ? Liệu có thể lấy chín năm này để rửa sạch cho hằng hà kỷ nguyên trước đó của vị Ma Chủ này không?

Chỉ thấy em chợt nắm tay lại, khí thế không ngừng tăng cao, giọng nói bình tĩnh vang lên:

"Nói cũng hay đấy… Vậy thì chứng minh mình có đủ tư cách đi"

Đoạn, một viên ngọc Âm Dương khổng lồ xuất hiện sau lưng em, Trường An ngẩng đầu, rồi hắn khẽ giật khóe miệng.

Từ viên ngọc âm dương, hắn cảm nhận được nó cũng có tu vi, khác xa pháp bảo thông thường.

Thất Phẩm Hóa Khí Cảnh?

"Đến đi"

Trường An cũng chỉ dứt khoát nói, đoạn hắn phóng mình về phía cô bé, rồi vung kiếm.

Các người muốn tư cách? Vậy thì để ta dùng thanh kiếm này chứng minh cho các ngươi!