Chương 109: Hậu Cung Đến!

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 109: Hậu Cung Đến!

Chương 109: Hậu Cung Đến!

Cũng như chín năm trước, bây giờ Thanh Diệp đang được Trường An giữ chặt lấy ở trong lòng, cảm giác ấm áp truyền đến từ sư phụ khiến trong lòng nàng cảm thấy an tâm.

Nhưng mà cho dù Trường An có là sư phụ của Thanh Diệp, cho dù hắn nhận nuôi nàng từ chín năm trước, vẫn không thể phủ nhận được rằng tuổi tác, tâm tính và thực lực đỉnh phong của hắn kém hơn nàng rất rất nhiều.

Cho nên, Thanh Diệp tức khắc nhận ra điểm mấu chốt ở đây, chỉ thấy nàng thấp giọng hỏi:

"Sư phụ, chiêu thức vừa rồi hao tổn nhiều lắm ư?"

Bầu không khí yên tĩnh, Trường An lộ ra vẻ mặt phức tạp và gật đầu:

"Rất nhiều, giờ ta không thi triển nó lại được đâu"

Không ngoài dự đoán chút nào cả, mỗi khi sư phụ làm gì đó có vẻ bá đạo, chắc chắn nó sẽ không duy trì được quá ba mươi giây.

Thanh Diệp dở khóc dở cười nhìn Trường An mà không biết phải nói gì, mà ở bên dưới mặt đất, từng người chiến binh vẫn chỉ súng vào hai người, tuy lớp chiến giáp đã che khuất đi thân thể lẫn khuôn mặt của bọn họ, nhưng dường như không ai dám xem nhẹ chuyện này cả.

Cô bé chợt bước chân xuống viên ngọc Âm Dương, khuôn mặt lộ ra vẻ cảnh giác, bất chợt lên tiếng hỏi:

"Hiểu ra cách thức phá giải bùa chú của ta, trước đây ngươi là người của Thánh Vực?"

"Ồ?"

Trường An cười nhẹ, hắn vẫn giữ vẻ mập mờ bí ẩn mà giương Thánh Thế Kiếm ra chỉ về phía tất cả kẻ địch.

Thanh Diệp: "..."

Không chỉ là người, sư phụ còn từng là kẻ đứng đầu Thánh Vực, bây giờ lại không ngại chĩa kiếm về đệ tử của thế lực mình từng gây dựng mà trang bức một cách nhiệt tình!

Đến lúc này, bọn họ mới thấy rõ một thanh kiếm kỳ lạ, cán kiếm được chạm trổ tinh xảo, lấp lánh kim quang, giống như một món bảo vật khắp cõi trần chẳng ai có được.

Thân kiếm sắc bén, nhưng lại không kinh diễm tuyệt mỹ như cán của nó, nhưng ẩn giấu đằng sau vẻ bình thường đó chính là cỗ kiếm ý được ẩn giấu một cách khéo léo, chắc chắn đây sẽ là một thanh hảo kiếm.

Ấy vậy mà mũi kiếm lại rỉ sét hoan gỉ, nó chịu thua trước thời gian, phảng phất cả thanh kiếm cũng chính là một quá trình của một vị cường giả dần dần thua cuộc trước thời gian, ấy vậy mà vẫn không cam lòng trước nó.

Chính vì thanh kiếm quỷ dị, cho nên các chiến binh bất chợt đặt tay, chuẩn bị nổ súng bất cứ lúc nào, mà cô bé cũng bình thản ngẫm nghĩ, cuối cùng mới nói:

"Cho dù ngươi là ai đi nữa, ngươi không biết kẻ mà mình vừa cứu nguy hiểm ra sao"

Trường An: "..."

Nguy hiểm ra sao ư? Đại khái là khiến chúng tiên sa đà vào dục vọng, từng trấn áp chư thiên vạn giới trong vô số kỷ nguyên, tồn tại còn lâu hơn cả Thánh Vực? Hắn kể có thiếu cái nào không?

Nhìn thấy hai người không nói gì, cô bé thở dài, ánh mắt chợt lộ ra vẻ thành thục so với độ tuổi của mình, tiếc hận nói với Trường An:

"Đừng để bị dục vọng sai khiến, nếu không ngươi sẽ tiến vào hắc ám, trầm luân trong dục vọng, mãi mãi không thể thoát ra"

Lời này của cô bé hoàn toàn chính xác, bởi vì có rất nhiều tay sai của Sắc Dục Ma Chủ cũng vì thế mà dần dần dấn thân vào trong dục vọng của bọn hắn.

Chỉ là… Trường An chợt lộ ra khuôn mặt cực kỳ phức tạp, rất nhiều lời nhắc nhở của Thanh Diệp bắt đầu xuất hiện trong tâm trí của hắn.

"Sư phụ, người nên ra ngoài vận động một chút cho khỏe người"

"Sư phụ, ngài đừng bị mấy ả ta dụ dỗ đấy"

"Tiên sinh, mong ngài đừng dạy hư sư phụ của ta"

Mỗi ngày đều chăm lo sức khỏe của Trường An, tìm cách để hắn có một lối sống lành mạnh, thậm chí vì Thanh Diệp ngăn cản mà hắn không có cơ hội đi vào thanh lâu tâm sự cùng các chị gái lần nào, đây gọi là kéo bản thân vào hắc ám?

Ấy khoan?

Trường An như nhận ra điều gì mà biến sắc cúi đầu nhìn xuống Thanh Diệp, buột miệng nói ra:

"Ở nhà con không muốn ta xem sách đen, vậy mà khi ra ngoài lại ra tay với các cô gái xinh đẹp!?"


Thanh Diệp: "..."

Đến lúc này mà người chỉ nghĩ đến cái đó thôi hả?

Chỉ là vì tốt cho sư phụ thôi!

Khuôn mặt thanh tú của nàng chợt đỏ lên, hai tay che lại bộ ngực trần của bản thân, cuối cùng chỉ có thể nói ra:

"Sư phụ, bây giờ còn bàn đến chuyện đó ư?"

Quả nhiên, nàng chỉ vừa mới dứt lời, một thân ảnh nhanh chóng rút ngắn khoảng cách mà tiếp cận cả hai, tung một nắm đấm dữ dội vào Trường An.

Tức khắc, hắn giơ Thánh Thế Kiếm lên chặn lại đòn đánh của đối phương, nhưng rồi một cỗ lực lượng cực kỳ lớn truyền đến khiến cho Trường An biến sắc, nhanh chóng nghiêng người né tránh, thuận thế dùng kiếm chuyển hướng cú đấm.

Oanh!


Sóng xung kích dữ dội bắn ra mà xuyên nát một mảng đất lớn, chỉ thấy một kẻ mang chiến giáp màu trắng, nhưng hắn đã bỏ súng ống xuống, hai tay nắm chặt và thủ thế trước mắt, từng luồng năng lượng phân tán khắp chiến giáp.

Điều đáng sợ ở khoa học kỹ thuật, chính là việc ngươi không thể phán đoán được sức mạnh của nó ra sao nếu đối phương chưa ra tay.

Trường An cũng thế, nếu hắn không kịp thời né tránh, cú đấm vừa rồi cũng đủ để đánh bay hắn ra xa từ lâu rồi.

Tay nắm chặt kiếm trên tay, thân thể chỉ vừa mới tiếp đất, chợt một âm thanh vang lên.

Bíp!

Đột ngột, nhiệt độ ở xung quanh hắn nhanh chóng hạ thấp lại, rồi nổ tung! Chỉ thấy một vùng xung quanh Trường An bị đóng băng, thân thể hắn cũng dần dần bị băng hóa lại, ấy thế mà ánh mắt vẫn lộ ra vẻ bất ngờ.

Nhưng những người còn lại đều không có ý định nương tay, chỉ thấy họ bắt đầu ngắm về phía Trường An mà đồng loạt nổ súng.

Chíu!

Chính vào lúc này, dị biến xảy ra! Chỉ thấy từng tia năng lượng lập tức bị phản lại mà bắn ra xung quanh, mà một cái kén to lớn, đỏ thẫm với những mạch máu trồi lên và không ngừng đập mạnh vừa phản lại đòn tấn công cho Trường An.

Bách Dục Thiên Ma Binh, hình thái Thí Mạng Dục Thuẫn, tượng trưng cho những kẻ sẵn sàng thí mạng người dân để đạt đến dục vọng của mình.

Lúc này, nó đã mở rộng ra thành một cái kén to lớn mà bao phủ lấy cả hai người, biến thành một tòa thành trì vững chải.

Các chiến binh lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng người vừa tung nắm đấm chợt giơ tay lên mà ra lệnh:

"Ngừng bắn, tia năng lượng của chúng ta hoàn toàn bị đánh bật lại rồi, thử các biện pháp khác đi"

Nói rồi, anh ta gõ lên trên mũ chiến giáp, tức khắc chế độ quan sát bắt đầu chuyển qua dạng cảm ứng thân nhiệt, chợt nhíu mày lại.

Cơ bản, cảm ứng thân nhiệt cũng chỉ sử dụng để cảm nhận nhiệt độ thân thể đối phương, cho nên bất kể có chướng ngại vật thế nào đi nữa, chỉ cần nhiệt độ hai bên có chênh lệch thì vẫn có thể theo dõi đối phương như thường.

Ấy vậy mà bây giờ Thí Mạng Dục Thuẫn đang "sống", các mạch máu trên nó vẫn đập không ngừng, khiến cho nhiệt độ giữa nó và Trường An, Thanh Diệp không xuất hiện sự chênh lệch, cho nên người chiến binh không thể biết được hai người còn ở bên trong, hay là đã di chuyển khỏi cái kén từ khi nào.

Chính vào lúc này, giọng nói lười biếng của cô bé vang lên:

"Ta có thể cảm nhận linh lực của hai người, bọn họ vẫn đang ở trong đó"

"Cô Mộng đã nói thế, vậy thì chúng ta bắt đầu quá trình phong tỏa lại nơi này, đảm bảo không có bất kỳ người dân nào khác ở thế giới này can thiệp nữa"

Anh nghe thấy vậy liền gật đầu mà liên tiếng ra lệnh, nhưng mà mọi chuyện không còn dễ dàng như trước nữa, chỉ thấy một người lính chợt biến sắc, sau đó kêu lên:

"Đội trưởng, có rất nhiều mục tiêu đang tiếp cận, ba kẻ ở phía Nam, năm kẻ ở phía Bắc, còn lại…"

Ầm!

Không để người lính kia nói xong, chỉ thấy từ trên bầu trời có cuồng phong kéo xuống, hỏa cầu bắn ra, dưới mặt đất trồi lên từng cột đá chặn đường bọn họ.

Đoạn, một đạo kiếm khí đỏ thẫm chém tới, nhưng người đội trưởng mở bàn tay ra, vô số năng lượng tụ lại, mở rộng thành một lá chắn, tất cả đòn tấn công đều tức khắc bị chặn lại.

Nhưng mà chỉ khoảnh khắc đó thôi, đã có hàng chục nữ tử mang váy đỏ thẫm, trên mặt có một tấm mạng che bao vây bọn họ, từng người đều mang khí thế rất mạnh mẽ, mà nữ nhân đứng đầu lại có khí thế vượt bậc, đạt đến Lục Phẩm Đại Hải Cảnh.

Bọn họ bị bao vây…

Cô bé thở dài, rồi em nhìn xung quanh mà chỉ chậm rãi thở dài:

"Sắc Dục Ma Chủ ở đây cũng chín năm, quả nhiên hắn đã thu phục được chừng này người"

"Sẽ rất mất thời gian đây"

Người đội trưởng chợt lộ ra khuôn mặt như gặp được chuyện gì phiền phức, chiến giáp trên người anh ta cũng bắt đầu xuất hiện các tia chớp điện lúc ẩn lúc hiện, bất giác mặt đất dưới chân cũng phải vì thế mà vỡ ra.

Ầm!

Cuối cùng, thân thể anh ta biến mất, di chuyển với tốc độ nhanh phi thường mà tiếp cận người nữ nhân kia. Nhưng nàng ta cũng đã giơ ra một thanh đại đao mà chém tới.

"Dám ra tay với chủ thượng, giết không tha!"