Chương 107: Sư Đồ Hội Ngộ

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 107: Sư Đồ Hội Ngộ

Chương 107: Sư Đồ Hội Ngộ

Một đôi sư đồ gặp lại nhau, nhưng tình trạng cũng đã khác.

Thân thể Thanh Diệp giờ chẳng còn nơi nào nguyên vẹn nữa, viên ngọc m Dương đè lên trên lưng khiến cho nàng không thể bị di chuyển một phân nào.

Rất khó để nàng có khả năng suy nghĩ bất cứ điều gì vào hiện tại, bởi vì những người lính cứ liên tục chĩa súng bắn vào đầu Thanh Diệp, cứ mỗi lần nàng phục hồi lại có một người bắn.

Không thể không nói, bọn họ chắc chắn đã tìm hiểu rất kỹ về tính chất giữa Thanh Diệp và Bách Dục Thiên Ma Binh để tìm cách đối phó nàng.

Chỉ là…

Sự xuất hiện đột ngột của một người đã khiến cho tất cả những ai ở đây đều phải sinh lòng cảnh giác, những chiến binh khác cũng chĩa súng năng lượng vào hắn, giọng nói máy móc vang lên:

"Giơ hai tay lên!"

Mà tâm điểm của chú ý của bọn họ - người thanh niên áo trắng vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, khuôn mặt của hắn lại mơ hồ vô cùng, khiến cho không ai thấy rõ được dáng dấp ra sao.

Nhưng vóc dáng bình thường liệu có tính là điểm nổi bật chứ?

Suy nghĩ thoáng qua đầu của người lính này, nhưng chợt, đối tượng trước mắt hắn chỉ bình thản cất tiếng:

"Các ngươi đang coi khinh thực lực của một vị Ma Chủ đấy"

"Im lặng!"

Người chiến binh của Liên Bang lạnh giọng cất tiếng, vẫn có vẻ đề phòng, súng đã bắt đầu có xu hướng bắn về phía Trường An bất cứ lúc nào.

Mà lời nói của hắn chỉ khiến cho cô bé chợt nhíu mày, nhưng em còn định đáp trả thì…

Chính vào lúc này, dị biến xảy ra.

Thanh Diệp chỉ yếu ớt mở con mắt còn lại ra, âm thanh trầm ổn nhẹ nhàng vang vọng đến bên tai, khiến cho nàng bất giác nở một nụ cười.

Sư phụ tìm nàng, nàng không muốn người thấy bộ dáng như thế này của mình.

Khuôn mặt bị bắn nát liên tục, máu cùng xương cứ thế mà tóe ra khắp mặt đất, từng thớ cơ cứ liên tục quấn quít lại để hồi phục khuôn mặt, đó có phải là thứ mà nàng muốn cho sư phụ thấy?

Vì thế, Thanh Diệp chợt run rẩy đặt cánh tay trái lên lồng ngực, điều này khiến cho hai người chiến binh đang thay phiên bắn nổ đầu của nàng để ý, chỉ là bọn họ vẫn không cảm nhận được nguy cơ gì.

Bọn họ cảnh giác quan sát nàng, nhưng thân thể Thanh Diệp giờ đây đã gần như nát bét ra cả rồi, thậm chí cả xương lồng ngực cũng đang lộ ra, thảm trạng như vậy khiến cho bọn họ khó nghĩ ra được nàng sẽ đem lại mối nguy hại gì.

"Tiếp tục bắn, đừng để đối tượng có bất kỳ suy nghĩ gì" Một người nhắc nhở, nhưng chợt, Thanh Diệp động!

Crắck!

Nàng bẻ gãy mẩu xương sườn của mình rồi chợt ánh mắt nhìn sang phía Trường An, đoạn giơ tay ném nó về phía hắn.

Sư phụ, người hiểu.

Chính vào lúc này, Trường An động!

Kiếm khí bắn ra mãnh liệt tựa như muôn ngàn cơn bão, Thánh Thế Kiếm trong tay hắn lại là tâm của cơn vòi rồng này.

Rõ ràng kiếm khí mãnh liệt, vừa mạnh mẽ vừa to lớn đến nỗi bao phủ nơi này, ấy vậy mà nó lại cực kỳ tinh xảo sắc bén! Kiếm khí bao phủ khu vực này theo một hình tròn đều đặn, không thừa một ly nào, hình thành một lớp kết giới bạo liệt không ngừng tàn phá những người ở bên trong.

Trong cái mãnh liệt lại ẩn chứa sự tinh tế, lồng kiếm khí bao phủ trọn vẹn tất cả mọi người, vô vàn đường kiếm không ngừng bắn về phía bọn họ, cứ như lúc này tất cả đang giao chiến với mười… không, hai mươi vị kiếm khách đại sư!

Một đạo kiếm khí lại có thể đáng sợ đến như vậy, đây chính là một phần kỹ thuật thượng thừa của cựu Thánh Hoàng Thánh Vực!

Nhưng mà đối diện Trường An đâu phải những kẻ gà mờ? Chỉ thấy các chiến binh Liên Bang nhanh chóng nhận được chỉ thị:

"Triển khai đội hình chữa thập, bốn người phòng hộ một người phản công!"

Tức khắc, mười người lính đã được phân thành hai nhóm hình chữ thập (+), những người ở ngoài giơ tay lên, chỉ thấy phần giáp tay đột ngột phát sáng, rồi một tấm khiên năng lượng hình thành mà chặn lại toàn bộ kiếm khí.

Bốn người kết hợp tạo thành một lớp khiên bán cầu không góc chết bao phủ lấy bọn họ, đột ngột Trường An chợt cảm thấy cảm giác bất an liền giơ kiếm lên.

Chíu!

Đồng loạt, từ giữa hai đội hình là người lính duy nhất đang giơ súng, luồng năng lượng mãnh liệt bắn ra, xuyên qua tầng tầng lớp kiếm khí dày đặc mà đánh mạnh vào kiếm Trường An.

Đáng sợ hơn là tuy đã giương kiếm ra đỡ, nhưng tia năng lượng vẫn bị đánh bật lại mà xẹt qua một vách núi, hoàn toàn đánh sập nó làm đôi!

"Đáng sợ…"

Trường An không nhịn được mà thấp giọng, nhưng rồi thân thể hắn chợt bị thứ gì đó kìm hãm lại mà không thể di chuyển một ly nào.

Từng lá bùa phát sáng dưới chân hắn, hình thành một sợi dây linh lực trói buộc lại Trường An, giọng nói lười biếng vang lên:

"Có vẻ ngươi quên mất ta rồi nhỉ?"

Cô bé đã thoát khỏi lồng kiếm khí tự lúc nào, em đứng trên viên ngọc Âm Dương mà nhìn xuống hắn, ánh mắt uể oải, mệt mỏi hạ tay xuống.

Tức khắc, vô số lá bùa bắt đầu hình thành trên không trung, bọn chúng đều được cấu thành từ linh lực, mỗi tấm đều tỏa ra khí thế vô cùng nguy hiểm, mà Trường An chợt biến sắc, không nhịn được mà thốt lên:

"Cái quái-"

"A, vì giới hạn của thế giới này nên chỉ có thể tạo ra một trăm lẻ hai cái thôi ư?"

Thế mà em vẫn không hài lòng, nhưng rồi chỉ thở dài với vẻ bất đắc dĩ, đoạn vung tay xuống, các lá bùa cũng giống như từng mũi tên mà bay xé gió về phía Trường An.

Hắn đổ mồ hôi nhìn cảnh tượng này, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo.

Thánh Vực lại sinh ra một đứa quái thai! Tu vi bị hạn chế mà vẫn tạo được hơn trăm lá bùa chỉ trong tích tắc?

Hơn nữa, mỗi lá bùa đều mang theo công dụng khác nhau, cho nên đây đâu có thể gọi là nhất tâm nhị dụng?

Không để hắn kịp suy nghĩ, thân thể còn định né tránh chúng, ấy vậy mà hai binh lính còn lại của Liên Bang cũng chợt giơ nòng súng lên ngắm về hướng né tránh của Trường An, phong tỏa lại hắn.

"Ba mặt giáp công, liệu ngươi có sống sót?"

Cô bé chỉ nhẹ giọng hỏi, nhưng tốc độ của những lá bùa lại tăng nhanh thêm vài phần, hiển nhiên là em muốn xem Trường An dùng thực tế để chứng minh chứ không phải là võ mồm.

Chính vào lúc lá bùa dần tiếp cận Trường An, hắn nhìn những lá bùa đang bay tới và chợt nở một nụ cười và giơ Thánh Thế Kiếm lên, thân thể chợt bay lên trên không trung, phảng phất bùa phong ấn dưới chân hắn đã bị gỡ ra.

"Ừm?"

Cô bé ngạc nhiên kêu lên, từ khi nào mà kẻ này đã có thế phá giải chiêu thức của nàng rồi? Tốc độ này cũng nhanh quá chứ?

Nhưng chuyện đáng sợ còn ở đằng sau, Trường An nhìn những lá bùa đang bay tới và chợt cong khóe miệng, mũi chân của hắn chợt chạm vào một lá bùa trước mắt, thân thể thuận đà mà bước về phía trước.

Điên rồi? Hắn chủ động chạm vào lá bùa ư? Nó không khác gì tự đạp chân vào chỗ chết cả!

Không như mọi người tưởng tượng, lá bùa không hề nổ tung, nó giống như bị phá giải mà nhanh chóng tan biến, cô bé cũng vì thế mà chợt ngồi nhổm người dậy, ánh mắt cũng có vẻ ngạc nhiên:

"Sao có thể?"

Trước mắt nàng, Trường An dấn thân vào biển bùa, nhưng hắn chỉ bình thản cong khóe miệng, lại đưa Thánh Thế Kiếm chạm nhẹ vào một lá bùa, trong khi chân đạp lên lá bùa khác.

Nhanh chóng, hai lá bùa cũng tan biến, mà ánh mắt cô bé giờ đây đã chuyển sang vẻ khó tin.

Kẻ này không hề di chuyển ngẫu nhiên, hắn nhìn thấy được cách thức cấu tạo của lá bùa và dễ dàng hóa giải nó bằng cách chạm vào chúng.

Những phù chú sắc màu trên không trung, thân ảnh Trường An lại giống như tiên nhân đạp không mà đi, biển phù chú cứ thế mà bị hắn dễ dàng hóa giải, cuối cùng vì vậy mà dễ dàng kéo dài khoảng cách với bọn họ.

Chín vạn năm trước, vì dạy dỗ một tên đệ tử mà hắn đã phải kiên nhẫn xem hàng trăm loại phù chú khác nhau mỗi ngày, tìm ra điểm sai cho nàng.

Đến mức, Trường An đã từng phát ói khi thấy chúng, thế cho nên bây giờ dẫu cho đối diện vô vàn phù chú thì có sao?

Hắn cũng chỉ có một chữ: Giải!


Mỗi bước chân, hắn lại phá giải một lá bùa, cuối cùng mỉm cười quay người lại trên không trung, nhàn nhã cất tiếng:

"Ý đồ của ta đã xong, như vậy cũng xin cáo từ"

Đột ngột, vô số sợi dây leo đỏ thẫm bắt đầu mọc ra từ mẩu xương sườn mà Thanh Diệp ném cho Trường An, chúng bắt đầu cấu thành hình dáng của một cô gái, cuối cùng hóa thành Thanh Diệp.

Mà cô bé cũng vì thế biến sắc nhìn về phía trong lồng kiếm khí, chợt hiểu ra tất cả.

"Hóa ra âm mưu của các ngươi là vậy!"

Nhát kiếm khí mãnh liệt mà Trường An vừa ra tay không phải là để áp chế tất cả kẻ địch, mà hắn đang tìm cách tiêu diệt Thanh Diệp thành hàng vạn mảnh, biến nàng thành tro bụi.

Lúc đó, phần thân thể lớn nhất của nàng sẽ tự động được hồi phục nhờ vào bản thể Bách Dục Thiên Ma, cũng chính là mẩu xương mà Thanh Diệp đã ném cho Trường An.

Ngay từ đầu, mục đích của hai người bọn hắn là để kéo Thanh Diệp ra khỏi tình thế bị trấn áp. Và những gì mà Trường An làm nãy giờ cũng chỉ để câu kéo thêm thời gian để khiến cho thân thể cũ của đệ tử hắn tan thành tro bụi trong lồng kiếm khí.

Quả đúng như thế, Thanh Diệp xuất hiện trong lòng Trường An, không rõ vì mới tái tạo thân thể cho nên khuôn mặt của nàng thoáng có chút đỏ ửng, hay là bởi vì…

Thân thể không chút mảnh vải của nàng đang bị Trường An ôm lấy nữa.

Chính vào lúc này, giọng nói trầm ổn của Trường An vang lên, khiến cho Thanh Diệp cảm thấy lòng yên tĩnh, giống như có người để nàng dựa vào:

"Tiểu Diệp…"

"Vâng?" Nàng chỉ nhẹ nhàng đáp lại lời nói của Trường An, chỉ thấy sư phụ khẽ cười, đoạn nói:

"Ta biết trong quá khứ con đã gây ra nhiều tội lỗi, thế cho nên bây giờ nếu trong lòng con lại xuất hiện hắc ám, ta sẽ liều mạng ngăn con lại!

Mà nếu con muốn đền tội, gã sư phụ này sẽ mang con đến từng nhà, quỳ dập đầu cầu xin họ tha thứ!"

Thanh Diệp: "..."

"Sư phụ, thật là…"

Nàng chợt dở khóc dở cười mà nói, chỉ là hai mắt đã ướt đẫm từ khi nào, cuối cùng nở một nụ cười ôn hòa.

Sao người có thể nói việc "quỳ xin tha thứ" với khuôn mặt nghiêm túc như vậy chứ?