Chương 106: Kẻ cô độc

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 106: Kẻ cô độc

Chương 106: Kẻ cô độc

Trường An không biết tại sao hắn làm như vậy nữa, có lẽ là do bản thân điên mất rồi.

Hắn cảm thấy mặt đất rung chuyển, dân cư trấn An Huy cũng vì thế mà trở nên hỗn loạn vô cùng. Nhưng Trường An chỉ nhìn vào trong danh sách những người mất tích vào các thời điểm do lão Nhược viết ra, cuối cùng chỉ khẽ thở dài.

Thời điểm mất tích của các nữ ma tu ở thời gian gần đây… Hoàn toàn khớp với thời gian mà Thanh Diệp vắng bóng.

Như vậy không cần ngẫm nghĩ gì nữa, chín phần mười khả năng Thanh Diệp chính là Sắc Dục Ma Chủ, chính là kẻ đáng sợ hơn Trường An vô số lần, tồn tại từ thuở cỗ lão, dục vọng chi chủ.

Chín năm qua, hắn giữ một tên Ma Chủ ở bên người mà không hoàn toàn nhận ra, tự đặt bản thân vào khoảnh khắc sinh tử tự lúc nào không biết.

Hóa ra tiểu Diệp chính là Sắc Dụ Ma Chủ trọng sinh, như vậy bây giờ Thanh Diệp đang giao chiến với đám người từ Thượng Giới, đúng chứ?

Nếu bây giờ Trường An chen vào sẽ chỉ khiến bại lộ thân phận Tà Quân của mình, sẽ khiến đám người từ Thượng Giới để ý và truy sát, cuộc sống bình yên của hắn sẽ không còn nữa.

Mượn tay Thượng Giới tiêu diệt Sắc Dục Ma Chủ hoàn toàn là điều tốt nhất cho mình lúc này.

Tự đặt bản thân vào nguy hiểm vì một kẻ tà đạo, có đáng không?

Trường An chợt trầm mặc, cuối cùng hắn quay lại vỗ vai của lão Nhược, giọng nói bình thản vang lên:

"Lão Nhược, ngươi tìm cách bảo hộ trấn An Huy đi, đám người đó giao thủ với nhau sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ đâu"

"Tiền bối, ngài tính đi đâu?"

Nhược Trần ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng của hắn, mà Trường An không hề quay đầu mà thở dài, cuối cùng đáp lại:

"Ta đi làm một hành động vô cùng ngu xuẩn"

Ngu xuẩn, ngươi không còn chút vẻ sát phạt tâm cơ mà một Tà Quân nên có đấy, đồ ngu!

Bảo rằng muốn sống bình thường, bảo rằng không muốn dây dưa vào nhiều chuyện, cuối cùng ngươi xem, hành động của mình có chút lý trí nào không?

Cảm giác giống như bản thân mình đang bị chính Tà Quân lạnh nhạt nhìn lấy, Trường An chỉ cười khổ đưa tay xoa đầu, cuối cùng hắn chỉ có thể nói:

"Sống bình yên của ta là một kiểu khác"

Nếu hắn vì bảo vệ cuộc sống bình thường của mình mà lạnh nhạt nhìn từng người, từng người thân thiết chết, nhất quyết không ra tay giúp đỡ bọn họ.

Làm như thế để đạt được sự yên bình, an ổn tường hòa… Chỉ khiến hắn thấy buồn nôn! Lòng hắn sẽ không bao giờ yên bình, cuối cùng trở thành một kẻ ích kỷ tàn nhẫn, khác gì bản thân ở kiếp trước cơ chứ?

Nếu không thay đổi bất cứ điều gì, vậy thì hắn luân hồi vô ích, nỗ lực sống sót cũng vô ích, mà con đường cầu đạo… Lại càng vô ích.

Trường An lấy viên đan dược của Tử cô nương đưa cho và uống lấy nó, đồng thời bắt đầu thi triển chiêu thức mà bản thân từng lĩnh ngộ, hai mắt khẽ nhắm lại.

Sinh Mệnh Tiên Đan bắt đầu hòa tan vào thân thể hắn, tạm thời ức chế đi vết thương của năm xưa, rồi Trường An giơ tay trên không trung và khẽ lẩm bẩm:

"Các vị, cho ta mượn một chút sức mạnh"

Tức khắc chín ánh nhìn hướng về phía Trường An, phảng phất bọn họ vẫn đang nhìn lấy hắn từ ban đầu, quan sát hắn, thấu hiểu hắn, tồn tại bên trong tâm trí hắn.

Người, mỗi khắc mỗi giây đều đang thay đổi, huống gì là giữa các đời cơ chứ? Cho nên từ đầu đến cuối, Trường An vẫn chỉ đang tự nói với chính mình,.

Đối phương là người của Thánh Vực, cho nên lựa chọn tối ưu nhất cũng chỉ có một mà thôi.

"Thánh Thế Kiếm"

Trong chớp mắt, vô số đạo vận tuôn ra từ người của Trường An, nhưng nó không phải là những gì hắn hiểu, cũng không phải là do hắn lĩnh ngộ ra nó.

Đạo vận này đến từ đời thứ nhất, lần đầu tiên Trường An xuyên không, những cảm xúc của hắn, những cảm ngộ của hắn bắt đầu trở nên dày đặc, cuối cùng ngưng tụ lại thành một thanh trường kiếm.

Trường An biết rằng, đời này hắn vốn đã rất hoàn chỉnh, không có thiếu hụt về nhan sắc, không có thiếu hụt về thiên phú hay gì cả.

Vũ khí mạnh nhất của hắn, chính là chín thế mà bản thân từng trải qua.

Hạn chế duy nhất của nó, đó là liệu hắn có dám quay đầu nhìn lại từng bước chân của mình hay không.
"Cảm ơn ngươi"

Trường An nhẹ nhàng lẩm bẩm, cuối cùng vô số đạo vận hình thành một thanh trường kiếm cực kỳ cổ quái.

Trong khi chuôi kiếm cực kỳ tinh xảo, đang tỏa ra những hào quang óng ánh, tựa như vô số trân bảo thế gian đứng trước nó cũng phải bị lu mờ thì lưỡi kiếm lại dần dần có xu hướng trở nên bình thường, màu cũng đã bị phai mờ đi, tuy nhiên vẫn giữ được vẻ sắc bén như cũ.

Kỳ lạ hơn chính là đi đến đầu của thanh kiếm, mọi thứ đã trở nên rỉ sét, trông rất khó coi, tưởng chừng như có thể bị gãy bất cứ lúc nào.

Chuôi kiếm xa hoa, lưỡi kiếm sắc bén, đầu kiếm rỉ sét, phải chăng nó cũng đang phản ánh kiếp đầu tiên của Trường An?

[Ngụy Đạo Khí - Thánh Thế Kiếm

Nắm giữ tinh hoa của Thánh Hoàng Thánh Vực, kết tinh của sức mạnh cường đại, vẻ ngông cuồng và sự tuyệt vọng trước thời gian.

Thánh Hoàng Tử Thọ, Vọng Tưởng Trường Sinh]

Thân thể hắn nhanh chóng biến mất, dần dần hướng về một phía với tốc độ chóng mặt. Trong đầu chợt hiện lên một đoạn ký ức.

Trong cơn mưa lớn, một cô bé lẳng lặng ôm đùi ở dưới tán cây, ánh mắt có vẻ mơ hồ, có vẻ cô độc, lại có vẻ thất vọng.

Phảng phất nàng đã mất đi tất cả, chỉ còn lại thân thể nhỏ bé, run rẩy giữa thế giới tàn nhẫn này.

Có thể Trường An đã nhìn ra linh hồn của cô bé này có gì đó khác thường, có thể hắn đã nhận ra đối phương là một tồn tại còn đáng sợ hơn bản thân, nhưng việc đề phòng và cảnh giác, hắn đều chưa hề nghĩ tới.

Lúc đó, bản thân đã cúi đầu xuống, cười nhẹ và nói một câu, giống như chế giễu cô bé, cũng chế giễu luôn cả bản thân:

"Chúng ta giống nhau thật đấy…"

Đứa trẻ chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng không hề có ý mong chờ sự trợ giúp từ Trường An, giống như nó chưa biết gì cả, hay đơn giản là lòng kiêu ngạo không cho phép nó.

Nhưng Trường An vẫn bế lấy nó và ôm vào lòng, mang cô bé về nhà.

"Ngươi giống ta, ta giống ngươi, chúng ta đều chỉ là những kẻ khốn khổ khát vọng một chốn để trở về mà thôi"

Từ đấy, hắn có thêm một người đệ tử, nhưng không phải mục đích bồi dưỡng người thừa kế, cũng chẳng mong muốn dạy dỗ nàng để được đền ơn báo đáp.

Chỉ đơn giản là vì hắn cô độc mà thôi.




Hôm nay là một ngày tệ hại.

Phong Thư hoàn toàn không kiếm được một chút thông tin nào có giá trị cả, nàng chỉ chậm rãi cất chiếc máy ảnh vào trong người, đôi tai thỏ khẽ đung đưa nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn về phía xa xa.

Một người phụ nữ với mái tóc tím, nàng mang bộ áo dài hình cánh nhạn, tay cầm theo dù tây dương, cách ăn mặc dẫu cho có hơi kỳ quái và pha trộn giữa phương Đông và phương Tây, nhưng nó cũng chẳng làm cho vẻ đẹp của người con gái này bị lu mờ.

Nàng nhẹ nhàng mở dù ra, sau đó mỉm cười và nheo mắt lại:

"Vị khách từ Thượng Giới, hẳn ta phải gọi ngươi như vậy chứ nhỉ? Không biết ngươi là người của Dị Vực, hay là cường giả đến từ chốn xa xôi nào"

Phong Thư chỉ thất vọng thở dài, tay chỉnh lại cổ áo sơ mi:

"Cái gì chứ? Người già đầu óc đều hồ đồ cả ư? Trông ta chỉ là một tên yêu quái trẻ đẹp thôi mà"

"Yêu quái ta đã thấy nhiều, nhưng chưa có kẻ nào kỳ lạ như ngươi". Tử cô nương nhẹ nhàng lắc đầu, có vẻ không đồng ý với cách nói của Phong Thư, tuy rằng trên người đối phương có yêu khí, nhưng cảm giác mà nàng ta mang lại cho Tử cô nương quá khác biệt.

"Quá khen quá khen, một người đã già nhưng vẫn trang điểm xinh đẹp như ngươi cũng là một kẻ hiếm thấy!"


Hai người nói chuyện, lẫn nhau đánh giá đối phương, đến cấp độ của bọn họ, việc đánh nhau bình thường đã khó phân ra thắng bại, chỉ có thể tìm ra nhược điểm đầu tiên của đối phương đều là kẻ ra tay.

Nhưng một bên là kẻ tâm tư khó dò, bên còn lại là một kẻ não nhảy hố liên tục, nào có thể dễ dàng bộc lộ ra nhược điểm của bản thân cơ chứ?

Hai bên đối đáp một hồi lâu, cuối cùng Phong Thư bắt đầu cảm thấy vội vã.

Lúc này chắc chắn Sắc Dục Ma Chủ giao chiến với Thánh Vực từ lâu, nàng lại bị kẻ này cầm chân, chẳng lẽ tin tức này có thể bị bỏ lỡ ư?

Cuối cùng, ở trên chiếc giày của Phong Thư chợt xuất hiện một mũi kiếm nhỏ đầy sắc bén, nàng thở dài và chợt khí thế đẩy lên trên cao:

"Đáng ghét, ta chỉ muốn chụp một bài báo, có cần phải ngăn cản như vậy không chứ?"

Càng sống lâu, càng có những kẻ mang theo tư duy khác thường, bọn họ có thể vì một lý do vặt vãnh mà sẵn sàng ra tay liều mạng, bởi vì đó là lẽ sống duy nhất, là mục tiêu mà họ thấy hứng thú.


Đại khái là loại người giống như Phong Thư.

Tử cô nương chỉ đưa ánh mắt mang theo ý cười nhìn Phong Thư, tủm tỉm xoay nhẹ chiếc dù tây dương trên tay và bật cười:

"Đáng sợ đáng sợ, xem ra không còn cách nào khác rồi"