Chương 105: Bình Phàm Sư Đồ

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 105: Bình Phàm Sư Đồ

Chương 105: Bình Phàm Sư Đồ

Lúc này, tình hình của Thiệu Tổ thực sự rất khó khăn, bởi vì sức mạnh quá lớn khiến cho việc khống chế thân thể trở nên vô dụng.

Một bước lỡ chân có thể gây ra thảm họa địa chấn, một cú vung tay có thể sản sinh vòi rồng, thậm chí thân thể của gã bởi vì không thích ứng với lượng linh khí dày đặc mà bị chấn nát cũng nên.

Tình huống thế này cực kỳ nát bét, nguyên nhân cũng là do cảnh giới của gã không có giới hạn mà cứ tăng lên vùn vụt, mọi thứ đã nằm ngoài khống chế, kể cả sức mạnh của Thiệu Tổ. Đó cũng chính là lý do mà gã gấp rút tìm cách đột phá Kết Thủy Cảnh để ngưng tụ lượng linh khí khủng bố trong thân thể lại thành giọt nước, từ đó mà dễ kiểm soát hơn.

Dường như Sắc Dục Ma Chủ đã nhận ra điều này từ lâu, thân thể hắn chật vật đứng dậy bên dưới đống đổ nát, Thí Mạng Dục Thuẫn cũng đã bị đánh nát và đang trong quá trình hồi phục.

"Sức mạnh của ngươi phát triển quá nhanh, dần dần không thể kiểm soát được nó"

Hắn nói, và rồi lạnh nhạt nhìn Thiệu Tổ, Thí Mạng Dục Thuẫn cũng bắt đầu tản ra thành những chiếc dây leo, cuối cùng tạo thành một chiếc quạt đỏ thẫm ma mị, có một sức hút nào đó khiến cho Thiệu Tổ không khỏi đưa mắt nhìn.

Sắc Chi Mê Phiến, tượng trưng cho ham muốn sắc dục, mê luyến trước vẻ đẹp của đối phương.

Sắc Dục Ma Chủ nhẹ nhàng vẫy quạt, một làn sương đỏ dần dần xuất hiện và bắt đầu bao phủ xung quanh.

Nhưng Thiệu Tổ còn không dám cử động một ly, nếu không hắn sẽ bị giết chết bởi chính sức mạnh vô tận của mình, gã chỉ bất đắc dĩ thở dài:

"Bản thể của ngươi là Bách Dục Thiên Ma Binh, cho nên muốn tiêu diệt ngươi là không thể, đúng chứ?"


Đạo Khí trường tồn, ít nhất là cõi trần gian không ai có thể tiêu diệt được nó, cho nên Sắc Dục Ma Chủ - Vốn chính là Bách Dục Thiên Ma Binh gần như bất tử bất diệt ở nơi này, không gì có thể tiêu diệt hắn.

Sắc Dục Ma Chủ lười biếng đáp lại gã, những làn sương đỏ cứ thế bắt đầu bị Thiệu Tổ hít vào, nó có thể khiến người ta như si như mê, đầu óc mụ mị, ấy vậy mà gã hoàn toàn chẳng bị gì cả, thậm chí còn mở mồm bắn pháo liên tục:

"Nào nào, cho dù ta không dám cử động, nhưng ngươi cũng làm được gì ta đâu chứ?"

"Uầy, Đạo Khí kiểu đó ngầu vậy? Quả không hổ là Ma Chủ, binh khí trên tay cũng phải là hàng cao cấp nhất"

"Này, sao không nói gì đi? Hay anh đây phải là một chị gái xinh đẹp đảm đang thì mới được Sắc Dục Ma Chủ trả lời?"

Không có ai đáp lại, màn sương đỏ vẫn tiếp tục bao phủ khắp nơi, thoáng chốc đã khiến cho Thiệu Tổ không còn nhìn thấy gì cả, nhưng gã chỉ tiếp tục nói, thậm chí còn bắt đầu kể về sự đời của mình:

"Nói cho mà biết, anh đây sống ba ngàn năm nhưng chỉ mới gặp hai kiện Đạo Khí, mà tên nào cầm nó cũng trời ơi đất hỡi, đây là lần đầu tiên Tổ ca giao chiến ngang tay với kẻ mang Đạo Khí như ngươi đấy"

Vẫn chẳng đáp lại, dường như bản thân Thiệu Tổ đang bị khinh bỉ, thoáng chốc khuôn mặt gã trở nên chán nản, chỉ đứng yên mà chứng kiến cảnh tượng này, về phần làn sương đó gây lên hiệu quả gì cho gã…

Ừm thì tự dưng nhớ đến mấy em gái trong Hồng Đào Viện quá, biết thế lần trước thủ sẵn tiền đi một tua rồi.

Chợt, một trận thanh phong nổi lên thổi bay toàn bộ làn sương đỏ đi, để lộ thân ảnh cao gầy, hắn có một đôi mắt nghiêm túc, lại mang giáp sắt bên ngoài, trên tay cầm theo thanh đại kiếm với lưỡi sần sùi không sắc bén, nếu nói nó là chiến chùy chắc chắn vẫn sẽ có người tin.

Thiệu Tổ nhìn người đàn ông này một lúc, cuối cùng mới ngạc nhiên kêu lên:

"Nguyên Phong? Lần này Thánh Vực cử ngươi xuống?"

Đây chẳng phải là tên đệ tử mà ngàn năm trước gã nhặt về từ trong rừng núi sao? Ba trăm năm trước phi thăng, vậy mà giờ đã trở thành nội môn của Thánh Vực rồi.

Thời gian chóng vánh trôi, cuối cùng cũng gặp lại người quen khiến cho Thiệu Tổ cũng phải bất ngờ, rồi gã chợt cười:

"Ngươi trưởng thành nhanh thật"

Nhưng chợt, khuôn mặt cứng rắn của Nguyên Phong lại trở nên nhu hòa, hắn đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Thiệu Tổ, giọng nói cực kỳ kích động:

"Sư phụ, ba trăm năm không gặp lại, ngài vẫn không thay đổi chút nào"

Chao ôi, sao tên nhóc này lại kích động như vậy cơ chứ? Quả nhiên phẩm tính con người ta xưa nay đều tôn sư trọng đạo, uống nước nhớ nguồn ư?

Thiệu Tổ ngạc nhiên nghĩ thầm, ấy vậy mà Nguyên Phong lại giương ánh mắt ôn nhu quét khắp người gã và mỉm cười nhẹ nhàng:

"Sư phụ, ngài nhớ ta chứ?"

Thiệu Tổ: "..."

Khoảnh khắc này, hắn chợt nhớ ra công dụng của hình thái Sắc Chi Mê Phiến mà Sắc Dục Ma Chủ vừa thi triển.

Mê luyến, mê hoặc, ham muốn sắc dục đối phương. Gã không bị ảnh hưởng không có nghĩa người khác không bị ảnh hưởng.

Này này, đừng nói là đối phương đang định… Con mẹ nó! Ngươi đang sờ vào chỗ nào đấy hả!?

Thiệu Tổ chợt tái mặt mà nhìn thấy bàn tay của Nguyên Phong bắt đầu di chuyển, tức khắc gã không do dự nắm tay tung một đấm.

Ầm!

Tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, trong vòng năm mươi dặm tất thảy san thành bình địa, uy thế hung mãnh khiến mặt đất như muốn rung chuyển, khu vực xung quanh cũng vì thế mà xảy ra từng cơn động đất.

Nếu Thiệu Tổ ở trái đất thì quyền này của gã tương đương với sức công phá đơn thuần của một quả bom Hidro. May mắn là nơi này chính là đại lục bao la rộng lớn, mà cú đấm của Thiệu Tổ cũng không tỏa ra cái thứ gọi là chất phóng xạ.

Không may mắn là, quyền vừa rồi của gã đã khiến cho một vài bậc đại năng ở lân cận để ý đến, bọn họ tức khắc trở nên hoảng hốt:

"Thần mẹ nó, lão Bát Phẩm Thành Vân nào tự bạo ư? Hay là tên Cửu Phẩm Hóa Tiên nào rảnh rỗi sinh nông nổi?"

"Dựng kết giới hộ tông nhanh lên! Không chừng đòn tiếp theo sẽ nhắm vào chúng ta đấy"

"Mẹ nó, bế quan cũng không yên, năm nào rồi còn tự bạo đánh nhau chứ?"

Đương nhiên, nếu bọn họ biết được đòn vừa rồi chỉ là một tên trai tân đang cố bảo vệ cửa hậu của mình thì không biết cảm xúc lúc đó sẽ ra sao nữa…

Nhưng dù sao thì hành động vừa rồi đã khiến Sắc Dục Ma Chủ dễ dàng chạy thoát, lúc này, trên thân thể hắn mọc ra hai đôi cánh đỏ rực như hỏa diễm, do vô số chiếc dây leo cấu thành mà không ngừng vỗ cánh bay trên không trung với tốc độ nhanh như chớp.

Đột ngột, quả cầu Âm Dương khổng lồ che kín bầu trời hướng về phía Sắc Dục Ma Chủ mà đánh mạnh xuống, hắn biến sắc định né tránh, nhưng tốc độ của nó quá nhanh! Không thể nào né được nữa.

Ầm!

Âm thanh vang lên một tiếng, cuối cùng quả cầu m Dương dần dần thu nhỏ, chỉ là trọng lượng của nó vẫn không hề thay đổi mà đè lên trên lưng của Sắc Dục Ma Chủ, khiến cho thân thể hắn bị thương nặng mà bị trấn áp lại.

"Âm Dương Ngọc?"

Hắn chợt biến sắc mà nhận ra quả cầu m Dương này, chợt một âm thanh lười biếng vang lên, rồi vô số trận pháp dịch chuyển được hình thành xung quanh hắn.

"Vinh hạnh được gặp ngài, Ma Chủ Tiền Bối"

Thân thể bé nhỏ, dưới mái tóc bồng bềnh ánh mắt lười biếng luôn luôn mang theo vẻ buồn ngủ, cô bé chỉ nhấc tay đã thiết trí ra trận pháp liên thông với Thượng Giới để mang theo người tới nơi này.

Bậc thầy trận pháp, bậc thầy thể thuật của Thánh Vực, đệ tử chân truyền của Thánh Hoàng, người nắm giữ Thánh Ấn, có thể triệu tập binh lính dưới trướng Thánh Vực.

Ánh mắt còn có vẻ buồn ngủ, em chỉ nhún vai, trong thoáng chốc đã có chín, mười bóng người bước ra, bọn họ không có tu vi gì trong người, ấy vậy lại mang từng cỗ chiến giáp có vẻ hiện đại, trên tay nắm giữ một thứ dài, trông có vẻ hiện đại đang phát ra ánh sáng chỉ vào Sắc Dục Ma Chủ.

Với công nghệ siêu việt hoàn toàn thế giới này, từng kẻ được huấn luyện theo từng thể thống nhất, trở thành một binh lính cực kỳ tinh nhuệ, sẵn sàng chiến đấu với thần, tiên, yêu, ma.

Họng súng chỉ về phía Sắc Dục Ma Chủ, hắn chợt nở ra một nụ cười, sau đó có vẻ chế giễu mà cất tiếng:

"Không ngờ đám Thánh Vực các người cũng có ngày hợp tác với Liên Bang đấy"

Cô bé bình thản nhìn xuống Sắc Dục Ma Chủ, thoáng ngẫm nghĩ rồi chỉ bình thản đáp lại:

"Tiền bối, thời đại thay đổi"

Chíu!

Vô số tia điện bắn ra với tốc độ nhanh đến đáng sợ, nếu trong tình trạng bình thường, chắc chắn Sắc Dục Ma Chủ sẽ dễ dàng né tránh, nhưng bây giờ bị Âm Dương Ngọc trấn áp, chỉ thấy thân thể của hắn bị bắn thủng từng lỗ rồi lại hồi phục, rồi lại nát bấy ra, lại hồi phục.


Chừng nào Bách Dục Thiên Ma Binh vẫn còn, hắn vẫn còn sống, nhưng tình trạng như thế này khiến cho Sắc Dục Ma Chủ cảm thấy đau đớn vô cùng.

Nhưng còn không kịp để hắn suy nghĩ, một người lính chợt giơ tay lên, giọng nói có phần máy móc tức khắc phát ra:

"Nhắm bắn vào đầu, loại bỏ khả năng tư duy của đối phương đầu tiên"

"Rõ!"

Chíu! Chíu! Chíu!

Không ngừng, không ngừng, những tia sáng xuyên qua não bộ của hắn, phá đi khả năng tư duy và nhận thức, cuối cùng mọi thứ chỉ là bóng đêm, nhưng mỗi lần hồi sinh, hắn lại nghe được đối phương đang nói gì.

"Tước đoạt vật phẩm ra khỏi tay đối tượng, đừng ngừng lại"

"Nhanh chóng sử dụng biện pháp tê liệt thần kinh của đối tượng, sử dụng cách thức quản chế đã nghiên cứu trước"

A, ta lại rơi vào tay một thế lực nào đó.

Bọn chúng sẽ mổ xẻ thân thể này, tìm cách thu phục chính ta ư?

Sắc Dục Ma Chủ hay Bách Dục Thiên Ma Binh là ta?

Trời nắng tỏ, cớ gì vì sao thân thể hắn lại lạnh giá như thế này? Đáng lẽ hắn đã chết vào chín năm về trước, tại sao vẫn cố gắng sống sót?

Soạt!

Đột ngột, tiếng súng ngừng, mà các binh lính của Liên Bang cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, bọn họ đồng loạt chĩa súng về một hướng.

Cô bé cũng khẽ nhíu mày lại, từ khi nào mà bóng dáng một người thanh niên đã đứng đó, hắn ta có một khuôn mặt tầm thường, khí chất không hề xuất chúng, nhưng đôi mắt lại vô cùng phức tạp.

Hắn lấy bộ dáng bình thường bước tới phía trước, lại nói ra một lời nói vô cùng hoang đường:

"Chư vị, đệ tử nhà ta, từ khi nào đến phiên các vị dạy dỗ rồi?"

Đến lúc này, Sắc Dục Ma Chủ mới nhớ lại lý do hắn sống tiếp, kiên trì mà sống bằng mọi cách, cho dù bản thân đã yếu ớt vô cùng.

Chín năm trước, "hắn" tới thế giới này, trọng sinh vào thân xác của một bé gái mười tuổi.

Chín năm trước, "hắn" được một người thanh niên nhặt về, nuôi lớn, cũng nhận làm đệ tử.

Chín năm trước, "hắn" biết được một thứ tình cảm giản đơn, lại ôn nhu, không mãnh liệt như dục vọng, lại nhẹ nhàng thấm sâu đến tận trong con tim, đâm chồi nở rộ.

Còn đâu một bộ dáng của Sắc Dục Ma Chủ cơ chứ? Chỉ là một kẻ khát cầu một thứ tình cảm nhẹ nhàng, đơn sơ mà thôi.

Ban sơ là Bách Dục Thiên Ma Binh, Đạo Khí hình thành từ dục vọng của chúng sinh, quá khứ là Sắc Dục Ma Chủ, vị Ma Chủ trong bảy cường giả giới Tà Đạo, mà bây giờ… Nàng là Thanh Diệp.

Khuôn mặt đã bị nát bấy nửa bên trái, nhưng nửa còn lại vẫn chỉ nở một nụ cười trừ, có ba phần bất đắc dĩ trong đó, ba phần ngượng ngùng, bốn phần hạnh phúc.

"Sư phụ… con xin lỗi…"

Nàng không biết sư phụ sẽ ghét bỏ, sợ hãi nàng hay không. Nàng không biết sư phụ sẽ trách móc, mắng nhiếc bản thân như thế nào.

Nhưng gặp được người lúc này, thật tốt.



Ta đặt phục bút ở từng chương truyện, vậy mà các ngươi lại không nhận ra ==’

Chẳng hạn như ở chương 92 có cảnh Thanh Diệp trở về, trên tay mang theo chiếc hộp gỗ nhỏ - một thứ vật mà Tử cô nương dùng để chứa Sinh Mệnh Tiên Đan và đưa cho Trường An ở đoạn trên.

Sắc Dục Ma Chủ đến nơi này chín năm trước, cũng là ngày Trường An nhặt Thanh Diệp về.

Lần đầu tiên xuất hiện, có một đoạn rất nhỏ nói về việc Sắc Dục Ma Chủ không thể vắng mặt trong thời gian dài bởi ai đó.

Phục bút ta chứa rất nhiều, vậy mà các bạn đọc đoán không ra, ha ha.



Chuyên mục bạn đọc hỏi, tác giả trả lời.

Câu hỏi 1: Khi nào Trường An có smart phone?

Công nghệ điện thoại vẫn đang được Nhị Trưởng Lão nhiệt tình nghiên cứu, phỏng chừng các vị đại lão sẽ có hàng nhanh thôi, ha ha.

Câu hỏi 2: Nhan sắc bình thường của Trường An?

Chỉ đơn giản là tầm thường, tóc đen mắt đen, ngũ quan không tính là quá xấu, nhưng cũng chẳng hấp dẫn đến mức có thể thu hút đối phương, đại khái là ném hắn vào biển người chắc chắn cũng chẳng tìm ra được.

Câu hỏi 3: Nhân vật phụ có lập hậu cung hay không?

Các bạn đọc, nhân vật chính còn chưa có, sao lại bận tâm đến vấn đề này cơ chứ?