Chương 104: Không đúng đắn Tụ Khí Cảnh

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 104: Không đúng đắn Tụ Khí Cảnh

Chương 104: Không đúng đắn Tụ Khí Cảnh

"... Ta không biết ngươi lấy đâu ra can đảm để thốt ra câu đó"

Chợt, Sắc Dục Ma chủ bật cười và nói với giọng chế giễu, Đế Dục Kiếm trên tay hắn cũng bắt đầu tỏa ra từng luồng khí đỏ thẫm, rồi từng bước chân hắn dần dần tiến lại gần Thiệu Tổ.

Gã chỉ nhướng mày lên, sau đó bật cười như thể thấy được đối phương đang nói ra một câu cực kỳ ngu xuẩn:

"Lần này Thánh Vực cử ra một vị đệ tử chân truyền, một vị đệ tử nội môn, ngươi nghĩ bản thân có thể chống lại cả ba bọn ta ư?"

Thánh Vực, Thánh Tiên Tông, hai cái tên chỉ cần nghe được cũng hiểu rằng hai cỗ thế lực này có mối quan hệ sâu đậm với nhau. Cho nên Thiệu Tổ mới có thể biết trước Thánh Vực sẽ cử những ai xuống giải quyết chuyện này.

Nhưng chuyện đó không quan trọng, chỉ thấy Sắc Dục Ma Chủ mỉm cười:

"Ngươi có rất nhiều nhược điểm, sức mạnh là một ví dụ"

"Nhiều lời quá"

Thiệu Tổ không nói gì nhiều, chỉ mở bàn tay ra và vỗ về phía trước, tức khắc một lực khiến không khí như bị nén lại và nổ tung dữ dội về phía Sắc Dục Ma Chủ.

Oanh!

Chưởng khí xuyên qua thân thể của Sắc Dục Ma Chủ khiến mọi thứ sụp đổ, không trung giờ đây chỉ còn là khói bụi mờ mịt, ấy vậy mà Thiệu Tổ vẫn không ngưng cảnh giác một chút nào cả.

Thiệu Tổ không tự nhận bản thân có thể một quyền đánh chết Sắc Dục Ma Chủ, nhất là khi hắn đang trong trạng thái như vậy.

Khi mạnh nhất, cả hai có thể đánh ngang tay, không có nghĩa là khi hai bên suy yếu đến một mức độ nào đó cũng có thể duy trì thế cân bằng.

Phốc!


Đột ngột, một ngọn trường thương đỏ thẫm bay ra từ vụ nổ với tốc độ kinh người, nó như muốn đâm rách không gian mà xuyên qua thân thể của Thiệu Tổ.

Cái gì!? Tốc độ này hoàn toàn gấp đôi những gì mà kẻ địch thể hiện ra rồi!

Thiệu Tổ ngạc nhiên nghĩ thầm, nhưng gã vốn đã có chuẩn bị từ trước, tức khắc nghiêng người né tránh, vậy mà lúc này lại có biến xảy ra!

Trường thương chỉ vừa xẹt qua má gã tức khắc nổ tung, ngọn lửa bao trùm lấy thân thể của Thiệu Tổ, điên cuồng chui vào mũi, tai, mắt và không ngừng thiêu đốt bên trong gã.

"Cái quái-"

Thiệu Tổ chợt hít một hơi thật sâu, gã đưa tay bịt miệng lại, sau đó hít thở thật mạnh, thổi bùng ngọn lửa bay ra ngoài từ lỗ mũi, động tác không khác gì người bị sổ mũi đang cố xì ra để không bị tắc nghẽn cả.

Khói tàn, để lộ thân ảnh của Sắc Dục Ma Chủ, chỉ là Đế Dục Kiếm đã biến lại thành những sợi dây leo đỏ rực, rồi chúng dần dần cuộn lại thành một thanh huyết sắc đại chùy, chỉ là từng tia mạch máu vằn vẹn trên nó giống như món đồ này thực sự đang sống, trông cực kỳ đáng sợ.

Bách Dục Thiên Ma Binh - hình thái Địch Tử Ta Vong Thương, một thanh trường thương hình thành dựa trên dục vọng mong muốn giết chết kẻ địch bằng mọi giá

Bách Dục Thiên Ma Binh - hình thái Cường Bạo Dục Chùy, một thanh đại chùy lớn vạn cân, kích thích dục vọng muốn đánh nát thiên địa.

Ầm!

Dứt khoát, Sắc Dục Ma Chủ vung chùy đánh mạnh vào ngực của Thiệu Tổ, gã không kịp phản ứng liền lãnh trọn cú đánh của kẻ địch, cảm giác đau đớn truyền đến khiến Thiệu Tổ phải choáng váng.

Không nể tình, Sắc Dục Ma Chủ liên tục nện chùy vào chỗ hiểm của gã, ấy vậy mà tốc độ ngày càng nhanh hơn, mỗi cú, mỗi cú đều khiến Thiệu Tổ phải chật vật vào thế phòng thủ, mà âm thanh của kẻ địch lại lạnh nhạt vang lên:

"Tiểu tử, ba ngàn năm tuổi cũng chỉ là trẻ ranh mà thôi, ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ rằng có thể đánh bại ta?"

Thiệu Tổ không nói gì, chợt gã phát hiện ra sơ hở của Sắc Dục Ma Chủ, chỉ tức khắc giơ chân lên tung cước khiến cho một ngọn gió sắc bén phóng tới.

Nhưng quá muộn, người sau dễ dàng né tránh, đưa tay ra nắm lấy chân của Thiệu Tổ và ném lên trên không trung, giọng điệu vẫn giữ vẻ lạnh nhạt như cũ:

"Vô ích!"

Đoạn, Sắc Dục Ma Chủ hướng ánh nhìn về Thiệu Tổ ở trên không trung, Cường Bạo Dục Chùy trong tay hắn cũng dần dần bốc lên hỏa diễm, khí thế cũng bắt đầu tăng mạnh.

Oanh!


Chỉ thấy hắn dậm chân một cái, thân thể nhanh chóng phóng lên trên không trung mà tiếp cận lấy Thiệu Tổ, để lại hố lớn ở bên dưới vị trí mà hắn vừa nhảy, vung chùy một cách mạnh bạo!

Đột ngột, âm thanh bình tĩnh vang lên, có phần vui vẻ, chỉ thấy Thiệu Tổ cong khóe miệng lên và mỉm cười:

"Khoảng cách này… đủ rồi…"

Đủ rồi? Ý hắn là sao?

Ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu Sắc Dục Ma Chủ, nhưng đã muộn, hắn đang ở trên không trung cho nên không thể né tránh được nữa.

Thiệu Tổ chỉ nắm chặt tay, sau đó vung quyền.

Trong tíc tắc, mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, không gian tựa như ngưng đọng lại, mà sống lưng của Sắc Dục Ma Chủ - kẻ đối diện với nắm đấm của gã chợt cảm thấy lạnh lẽo.

Né ra! Né ra nhanh! Nếu không né thì sẽ chết! Chết thật sự!

Trực giác của hắn không ngừng gào thét, nhưng sao có thể né được cơ chứ?

Một quyền cực kỳ mạnh mẽ được tung ra, nặng nề đến cực điểm, dẫu cho Thiệu Tổ tung quyền hướng lên trên bầu trời, nhưng mà xung chấn của nó cũng khiến cho mặt đất phải nứt nẻ.

Nếu gã ta dùng quyền này hướng mặt đất mà đấm, chắc chắn bây giờ nó đã trở thành một thung lũng sâu vô tận rồi!

Sắc Dục Ma Chủ cảm thấy nguy hiểm, trong thoáng chốc Cường Bạo Dục Chùy nhanh chóng tản ra thành những sợi dây leo đỏ, chúng lại chuyển hóa thành một chiếc khiên dính đầy máu tươi với những đường vân kỳ lạ.

Thí Mạng Dục Thuẫn, tượng trưng cho những kẻ sẵn sàng thí mạng người dân để đạt đến dục vọng của mình.

Ầm!

Vụ nổ khổng lồ vang lên trên không trung, cú va chạm này xảy ra, nhưng rồi ánh mắt Sắc Dục Ma Chủ chợt co rút lại.

Từng vết nứt bắt đầu xuất hiện bên trên Thí Mạng Dục Thuẫn, cuối cùng chấn nát nó, xung lực thổi bay thân thể của hắn xuống mặt đất, đất đá cũng vì thế mà đổ sụp xuống mà nuốt chửng Sắc Dục Ma Chủ.

Thiệu Tổ tung quyền, rồi sau đó gã rơi xuống bên trên mặt đất, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ mà đứng đó, không làm được gì cả.

Gã chỉ miễn cưỡng giơ tay ra và nói:

"Hiểu lầm rồi… Không phải là ta chỉ có thể dùng sức mạnh yếu như thế, mà là việc kìm nén để không lỡ tay phá hủy một vùng đất thực sự rất quá sức"

Đúng vậy, Thiệu Tổ luôn luôn ở trong tình trạng phải kiềm chế thân thể mình ở trạng thái yếu nhất có thể để dễ bề hành động. Ấy vậy mà đối thủ là Sắc Dục Ma Chủ, không ngừng đẩy gã vào thế hạ phong.

Cuối cùng mới có khoảnh khắc bị hất tung lên trên bầu trời, không cần cố kị điều gì nữa, Thiệu Tổ chỉ đơn giản là tung quyền.

Một quyền, đủ để hạ gục Sắc Dục Ma Chủ, nhưng mà cái giá phải trả không nhỏ.

Thiệu Tổ run rẩy giơ chân lên và bước nhẹ một cái, sau đó…

Ầm!

Mặt đất trước mắt đổ sụp xuống, giống như có một trận động đất dữ dội vừa xảy ra, khuôn mặt của Thiệu Tổ tức khắc cứng lại.

Bỏ mẹ rồi, thả bung quá mức ra nên giờ chỉ nhón nhẹ cũng gây ra thảm họa, nếu gã bước đi thực sự thì… Chỉ có thiên tai xảy ra mà thôi, lúc đó cả cái trấn An Huy gần đây cũng bị liên lụy.

Đây cũng chính là lý do chính mà Thiệu Tổ phải kiềm chế sức mạnh: Hắn sợ một ngày nào đó mình dẫm chân mạnh quá, tức khắc dưới âm phủ lại tăng thêm vài ngàn người.

"Cũng may là hắn ta…"

Thiệu Tổ thở phào lẩm bẩm, nhưng âm thanh lạnh nhạt vang lên:

"Ta vẫn còn sống"

Thiệu Tổ: "..."

Con mẹ nó, có cần phải vả mặt tức thời như vậy không hả?