Chương 100: Thượng Giới Hạ Phàm

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 100: Thượng Giới Hạ Phàm

Chương 100: Thượng Giới Hạ Phàm

"Không được rồi ông ơi, chuyện này nằm ngoài tầm quản lý của tông môn tôi rồi"

Diệp Tuyên trở lại và bất đắc dĩ bảo, nhưng sau đó hắn dẫn Trường An đi vào sâu trong tông môn và nói tiếp:

"Nhưng mà bọn tôi có thể cho một người chở ông đến trấn An Huy, dĩ nhiên là sẽ tính tiền"

Thánh Tiên Tông nhận ra điều gì rồi?

Cũng đúng, vì chuyện này quá quỷ dị, quả nhiên thế gian không có nhiều kẻ ngu như vậy. Xem ra bọn họ có thể đưa ra sự trợ giúp trong âm thầm. Không muốn lấy danh nghĩa để mạo hiểm mối quan hệ với Thượng Giới.

Mà có khi cũng chỉ có sư phụ của Diệp Tuyên, cũng như lão tổ Thánh Tiên Tông biết, nên người này đã đưa ra một lựa chọn khôn ngoan.

Vừa không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa tông môn và cao nhân tên Nhược Trần, vừa có được một vị thế an toàn, giả dụ Nhược Trần có bị ảnh hưởng gì thì cũng không có bằng chứng liên quan tới hai người.

Bước vào chiếc phi thuyền nhỏ, Trường An khẽ cười nhẹ.

"Dù sao mọi chuyện vẫn trong dự tính, chỉ cần…"

"Ô An Đệ, xem ra chúng ta có duyên đấy nhỉ?"

Cái mặt của lão Thiệu Tổ chợt lọt vào mắt hắn, tên này giờ đang nắm chặt cờ phướn, cực kỳ hưng phấn bẻ cổ tay, ánh mắt tỏa sáng.

Khoảnh khắc này, Trường An biết…

Ồ, toang con mẹ nó rồi.

"Không đúng! Có chuyện gì xảy ra đây???"

Trường An hoảng hốt bám lấy thành phi thuyền định leo xuống, nào ngờ tay Thiệu Tổ đã giữ chặt lại cổ áo của hắn và kéo lui, còn Diệp Tuyên vẫn mỉm cười ôn hòa nhìn lên hai người:

"À, Tổ đại ca đây có tài lái phi thuyền rất độc đáo (dĩ nhiên không liên quan tới việc tốt hay không), thi thoảng tông môn của bọn tôi sẽ nhờ đại ca trong mấy vụ này (như phá núi đào đường chẳng hạn)"

"Lời ông nói thầm tôi nghe hết đấy!!!"

Trường An hoảng hốt giãy dụa, nhưng bàn tay của Thiệu Tổ giống như gông kìm mà xách cổ áo hắn lên, vui vẻ nhe răng cười tươi:

"Ái chà An Đệ, vừa nghe tin Nhược Đệ gặp nguy hiểm, làm sao huynh có thể đứng nhìn cơ chứ?"

"Con mẹ nó, lão với Nhược Trần nói còn chưa quá ba câu cơ mà?"

"Nào, đừng để ý tiểu tiết, với cả…"

Phi thuyền vừa bay lên cao, lúc này cũng chỉ còn lại Trường An với Thiệu Tổ, chỉ thấy gã ngồi bệt xuống, nhếch mép lên, ánh mắt cũng không còn có vẻ ngu ngốc hào sảng như trước:

"An đệ, ngươi để Nhược đệ tới Trấn An Huy làm gì?"

Ái chà, mình bị người ta nhìn thấu rồi.

Trường An nghĩ thầm, hắn cũng chỉ ngồi xuống, đưa tay lên xoa cằm, cuối cùng nghiêm túc nói ra:

"Lão Nhược thuộc dạng bảo hắn làm một trăm phần trăm, chắc chắn tên này sẽ thực hiện chỉ tiêu ba trăm phần trăm, nên đoán chừng bây giờ tên này đã đào hết cả cái trấn An Huy lên, điều tra những vụ mất tích cũng nên"

"Ồ, đệ nói quá lên chứ?"

Thiệu Tổ khoanh tay gật gù, rồi lão ta cong khóe miệng lên vuốt cằm, tựa như cảm thấy chuyện này cực kỳ thú vị, cuối cùng mới vỗ tay, nhe răng cười rồi nói:

"Tốt, lần này ta giúp đệ, lần này là vì ngươi khiến Tổ ca ta hứng thú đấy!"

Trường An cũng nghiêm túc lùi ra phía sau, đáp trả với giọng đề phòng, ánh mắt nhìn Thiệu Tổ đầy cảnh giác:

"Tổ ca, có phải huynh để ý ta từ lâu cho nên mới tiếp cận chứ? Chuyện này thật là…"

Khuôn mặt còn đang hào hiệp của Thiệu Tổ chợt cứng lại, gã ta giương khuôn mặt cực kỳ phức tạp nhìn Trường An.

Không hiểu sao lời của gã vốn dĩ rất bình thường, cái thằng này lại khiến cho câu trên có nồng đậm mùi gay trong đó.

Mịa, tiếp tục cái đề tài này chắc chắn không phải là lựa chọn khôn ngoan. Thiệu Tổ đắn đo trong lòng, cuối cùng chuyển sang một chủ đề khác:

"Nói xem, thực lực đê phát huy được đến đâu?"

Trường An cũng không tiếp tục dây dưa với vấn đề này, chỉ thấy hắn đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng bình thản nói:

"Đại khái là…"

Sau đó, trán hắn lấm tấm đổ mồ hôi, giống như học sinh quên mất đáp án trong giờ thi cử, lộ ra khuôn mặt trầm trọng nhìn Thiệu Tổ:

"Trong khoảng từ phàm nhân cho đến Cửu Bộ Hóa Tiên"

"Há, vậy là phàm nhân rồi" Thiệu Tổ vô tư cảm thán, nhưng Trường An chỉ nhướng mày lên, hắn có vẻ không hài lòng mà đáp trả:

"Còn huynh thì sao? Đừng có giả vờ làm gà mờ Tụ Khí cảnh nữa"

"Ừm, Nhất Phẩm Tụ Khí Cảnh"

Thiệu Tổ lộ ra vẻ bi thương, gã giật nhẹ khóe miệng và đưa tay ôm lấy tim của mình, thở dài buồn bã và đáp.

Nhưng Trường An nào có buông tha cho gã? Chỉ thấy hắn nhíu mày, cuối cùng mới cười tươi:

"Tổ Huynh, đến đoạn gây cười chưa?"

Cười cái quần! Ông đây cũng muốn đột phá Nhị Phẩm Kết Thủy lắm chứ!?

Nhưng dù thế, lúc này hai người vẫn hướng ánh mắt về trấn An Huy, Trường An mỉm cười và nắm chặt tay lại.

Đến lúc xảy ra đánh nhau, mình sẽ dùng lão này làm bia thí mạng.

Thiệu Tổ nở một nụ cười hào hiệp, gã nhìn về phương xa, nơi có những cô gái đang gặp nguy hiểm. Dẫu cho trên người đang mặc bộ áo tơi lá rẻ tiền, ấy thế mà vẫn không che được khí chất của một bậc đại hiệp!

Đến lúc đó, mình nên chuồn lẹ thôi.

Và với ý chí cứu thế, hai người này một tên phàm nhân, một tên gà mờ Tụ Khí cảnh dần dần tiến gần về trấn An Huy, đối diện với khoảnh khắc sinh tử!

Ba mươi phút sau, Thiệu Tổ nổi hứng làm một pha bo cua lạng lách đánh võng, sau đó phi thuyền nổ.

Trường An:???

Thiệu Tổ:???

Ầm!

Cột sáng đánh xuống từ trên bầu trời khiến phi thuyền tan nát thành từng mảnh vụn nhỏ, Trường An tức khắc bị đánh bay ra xa, thân thể hắn vẫn còn ở trên không trung mà giơ tay về phía phi thuyền, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.

Cột sáng đó… Xem ra người từ trên Thượng Giới đã hạ phàm xuống rồi?

Lại ngay đúng lúc này ư?

Có điều… Con mẹ nó Tổ ca, đã bảo lão đừng lạng lách đánh võng, lão lại lạng con mẹ nó vào vị trí người ta xé rách hư không, hạ phàm xuống nơi này!

Rốt cuộc tài lái thuyền đạt đến trình độ thượng thừa nào mới đạt đến nước đi nghịch thiên thế này cơ chứ!?