Chương 102: Trang Bức Thất Bại

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 102: Trang Bức Thất Bại

Chương 102: Trang Bức Thất Bại

Bầu không khí vô cùng nghiêm túc, Phong Thư xoay xoay chiếc bút trên tay một cách điệu nghệ, cuối cùng cô quệt một nét trên cuốn sổ và nghiêm mặt nhìn Trường An:

"Ta là Nhã Phong Thư, phóng viên số một Thượng Giới, không biết ngài có muốn phỏng vấn chứ?"

Nhã Phong Thư? Trường An không biết người này là ai, hắn cũng chưa từng chứng kiến khuôn mặt của nàng ở Thượng Giới.

Cũng đúng, Thượng Giới to lớn vô ngần, những nhân vật mà Trường An từng gặp cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Chỉ là phóng viên? Bây giờ Thượng Giới cũng có thể loại này rồi hả?

Trường An khẽ giật nhẹ khóe miệng, cuối cùng hắn chỉ nhìn về phía trấn An Huy và chỉ tay vào trong đó:

"Ta còn có việc, chúng ta có thể vừa đi vừa nói chứ?"

"Hả? Ngài muốn đi tới chỗ kia?"

Như thấy được chuyện gì khác thường, Phong Thư tròn mắt chỉ về trấn An Huy, giọng nói của nàng tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Người này không biết rằng nơi đó chính là chỗ mà Sắc Dục Ma Chủ đang cư ngụ ư? Hành động đó khác gì chủ động đi vào chỗ chết đâu?

Có Sắc Dục Ma Chủ tồn tại, trấn An Huy giờ không phải là ổ gái điếm thì cũng là nơi tan hoang, vậy hắn đang đi tìm ai?

Ánh mắt Phong Thư khẽ lấp lóe như nghĩ gì đó, nhưng nàng sẽ không can thiệp quyết định của kẻ trước mặt, thậm chí cho dù Trường An có bị giết chết trước mặt, Phong Thư cũng sẽ không động một ngón tay.

Nguyên tắc cơ bản nhất của các phóng viên, nhà báo chính là không can thiệp vào các sự kiện, cho dù có khả năng ra sao đi nữa. Nàng chỉ có ghi chép lại những thứ nổi bật, không hơn không kém.

Càng lại gần trấn An Huy, chợt khuôn mặt của Phong Thư trở nên rất đỗi kinh ngạc, ấy vậy mà Trường An lại chỉ nở một nụ cười.

Không phải bởi vì nơi này thay đổi quá đột ngột, cũng chẳng có thảm cảnh kinh hoàng nào xảy ra.

Khung cảnh nơi đây vẫn rất đỗi an bình, có tiếng người qua kẻ lại cười nói, tiếng xe ngựa nhẹ nhàng lăn bánh, tiếng cục tác của đàn gà, đàn vịt chạy sang, tất cả như đang vẽ nên một bức tranh làng quê yên ả, làm gì có dáng vẻ của một vị Ma Chủ đã đến đây cơ chứ?

Ngoài cổng thôn, Nhược Trần mang một bộ áo dài màu trúc, hắn ta chỉ giơ một ánh mắt ngập ngùng nhìn về phía Trường An như muốn nói rồi lại thôi.

Cuối cùng, Trường An chỉ cười nhẹ lại gần vỗ vai Nhược Trần, sau đó lên tiếng hỏi:

"Lão Nhược, tra ra cái gì chưa?"

Nhược Trần khẽ gật đầu, không phụ hi vọng của Trường An, hắn đã đáp lại với giọng rất bình tĩnh:

"Tiền bối, có tổng cộng một trăm mười sáu người chắc chắn đã mất tích trong suốt chín năm qua, tất cả đều là nữ tu luyện giả, có một vài vụ mất tích khác của người bình thường, nhưng hầu hết đều ở độ tuổi năm mươi trở lên hoặc mười trở xuống"

Trường An hiểu được ý Nhược Trần nói là gì, bởi vì từ mười ba tuổi trở lên mới là đối tượng thích hợp để hấp thu nguyên âm, cho nên những vụ mất tích của người bình thường cũng chỉ là do thân thể già yếu hoặc quá non trẻ mà thôi.

Quả không hỗ là Lão Nhược, xem ra khi Trường An bảo qua trấn An Huy chơi, kẻ này đã bắt đầu điều tra nơi này từ lâu rồi.

"Ta cũng nhận thấy nơi này có tiềm năng phát triển về công việc khai khoáng, chỉ là bởi vì ở gần Luyện Cốt Đường, cho nên cuộc sống khá bấp bênh nguy hiểm, hơn nữa làng ở ven biển nên công việc chủ yếu là đánh bắt thủy hải sản, chúng ta có thể can thiệp bằng cách phát triển nghề rèn, đúc, trong vòng hai đến ba tháng sẽ bắt đầu dựng mỏ khai khoáng…"

Nhược Trần nghiêm mặt lật từng trang giấy và nói với giọng tỉnh táo, lúc này nếu khoác trên người hắn một bộ áo sơ mi trắng thì Trường An có thể cam đoan rằng tổng giám đốc chính là đây.

"Được rồi, ngươi không cần nói nữa"

Trường An đưa tay chặn lại miệng của Nhược Trần, nhưng người sau chỉ đắn đo một hồi, cuối cùng mới gật đầu, nhưng vẫn trầm ổn nhắc nhở:

"Tiền bối, tư liệu ta tổng hợp được đang được cất giữ trong nhà trọ, về nhà sẽ gửi cho ngài"

Con mẹ nó, rốt cuộc ta để ngươi đi tìm hiểu về Sắc Dục Ma Chủ, hay là ngươi muốn đi thị sát thị trường nơi này hả?

Có cần phải ưu tú đến mức không cho người khác sống như vậy không?

Trường An đen mặt nghĩ thầm, cuối cùng hắn chỉ thở dài một hơi, sau đó mới ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng mới nói ra mục đích của mình:

"Ta đang muốn tìm gặp kẻ gây ra nguyên nhân của vụ mất tích này, ngươi biết là ai chứ?"

Đối với Vấn Đề này, Nhược Trần lại lộ ra vẻ mặt khó xử mà lắc đầu thở dài:

"Tiền bối, nhân số trong thị trấn này cũng hơn trăm, ta không thể điều tra từng người được"

Trường An thở dài, mà Nhược Trần chợt lộ ra khuôn mặt cực kỳ nghiêm trọng và hỏi lấy:

"Tiền bối, nhưng ta phát hiện có một cỗ khí thế mạnh mẽ ở xa xa, dường như có kẻ mạnh vừa xuất hiện ở gần đây, không biết là địch hay là bạn…"

Lão Nhược không hổ là yêu nghiệt, cho dù hắn lấy thân thể phàm nhân vẫn có thể cảm nhận được người từ Thượng Giới hạ phàm xuống. Về phần là địch hay là bạn ư? Dĩ nhiên bởi vì bọn họ là đám người đối đầu với Sắc Dục Ma Chủ, cho nên…

Trường An cười nhẹ, hắn trả lời câu hỏi rồi bước đi vào bên trong trấn:

"Là kẻ địch"

Đang bước đi, hắn như nghĩ ra điều gì mà quay đầu nhìn xem Phong Thư còn đang sững sờ giữ lấy máy ảnh, bật cười trêu chọc lấy nàng:

"Thế nào? Tin tức này đủ lớn chưa?"

Phong Thư sững sờ, nàng nhìn thấy một người thanh niên vóc dáng bình thường, lại nói ra một lời gây chấn động đến cỡ nào.

Cái này… Tim Phong Thư khẽ đập mạnh, sau đó nàng chợt giơ cuốn sổ lên che mặt:

"Ừm, một tên đần độn đòi khiêu thiến Thánh Vực, đủ lớn"

Bầu không khí yên tĩnh.

"Quác… quác…" Tiếng con quạ từ đâu bay ngang qua, có vẻ cũng đang khinh thường màn trang bức vừa rồi của Trường An, khiến cho nụ cười trên mặt hắn cứng lại, ngơ ngác quay đầu:

"H-hả? Thánh Vực?"

"Đúng vậy, lần này Thánh Vực can thiệp vào, ngươi muốn thách thức bọn họ ư?". Phong Thư cũng chân thành gật đầu mà trả lời câu hỏi của Trường An.

Thánh Vực ư? Chín vạn năm trước, Trường An từng là Thánh Hoàng đương nhiệm, hắn hiểu rõ sức mạnh của thế lực này.

Nhưng đệ tử ngoại môn ở Thánh Vực cũng có thực lực không mạnh lắm, chỉ vào cỡ Thất Phẩm Hóa Khí Cảnh, nếu Trường An sử dụng đan dược do Tử cô nương giao cho để hồi phục sức mạnh thì đó chẳng là vấn đề.

Trường An ngẫm nghĩ và suy tính, nhưng rồi Phong Thư chỉ hồn nhiên bổ sung thêm:

"Nghe đồn rằng bởi vì Thánh Hoàng giao chiến với Sắc Dục Ma Chủ mà bị trọng thương, cho nên đệ tử chân truyền của ngài quyết định dẫn theo các sư huynh sư đệ tham gia tiêu diệt vị Ma Chủ này"

Bộp!

Đột ngột, Trường An quỳ xuống mặt đất, sau đó chân thành ngẩng đầu nhìn Phong Thư:

"Đại nhân, xin ngài quên đi câu gáy bẩn của ta!"

Phong Thư: "..."

Nàng đắn đo một hồi, cuối cùng chỉ lấy từ trong túi áo sơ mi ra một cái máy ghi âm, mỉm cười và bấm lấy nó, để rồi cuộc hội thoại vừa rồi diễn ra.

"Tiền bối, ta cảm thấy một cỗ khí thế mạnh mẽ…" (Lời của Nhược Trần)

"Ừm, là kẻ địch" (Lời của tên ngu ngốc nào đó)

Tiên sư nó, chuẩn bị cả máy ghi âm luôn hả? Tại sao một người trên Thượng Giới có thể kỳ hoa đến như vậy?

Trường An giật lấy khóe miệng mà nhổ nước bọt cho hành vi của Phong Thư, chỉ thấy cô gái này giương đôi mắt đen láy nhìn hắn, ngón tay mảnh khảnh khẽ chạm vào khóe môi như đang nghĩ gì đó, cuối cùng tươi cười:

"Một vạn cực phẩm tinh thạch, dù sao nếu ta viết vào tờ báo "Chuyện cười " thì đề tài "Phàm nhân ngu muội thách thức Thánh Vực" cũng sẽ trở nên nóng bỏng lắm đây…"

Đệt, con mụ này còn tống tiền kìa!

Chuyện cười của năm? Ngay cả việc Thượng Giới có tồn tại một trang báo như thế đã là trò cười lớn nhất rồi đấy!

Cuối cùng, Trường An như chợt nghĩ ra cái gì:

"Chắc chắn là có che mặt giấu tên chứ? Chẳng hạn như anh X chị Y…"

Phong Thư ngừng lại, rồi nàng gật đầu và nói với vẻ đương nhiên:

"Có chứ"

Lời của nàng khiến cho Trường An thở phào nhẹ nhõm, hắn cười mà đứng dậy phủi mông, khoát tay lên:

"Vậy thì cứ đăng tùy thích"

Che mặt che tên thì sợ gì cơ chứ? Cho dù bị chửi thì cũng chẳng ai tìm được đến hắn, sợ quái gì?

Chà, quả nhiên phóng viên của Thượng Giới nó chất lượng hơn hẳn, xem cái cách mà họ bảo mật thông tin của người phỏng vấn xem? Hơn xa biết bao nhiêu kẻ săn lùng tin tức mà tống tiền người khác ở trái đất.

"Dù sao phải che mặt thì Thánh Vực mới trả tiền để mua thông tin chứ…" Phong Thư chỉ khẽ nhỏ giọng lẩm bẩm.

Cái đệch, ả này với bọn kia đều cùng một giuộc cả thôi! Dám nắm bắt cái tính khí cao ngạo, không thể bị làm nhục của Thánh Vực để hái ra tiền.

Trường An im lặng một hồi, cuối cùng tự đưa tay lên tát một phát vào mặt mình.

Chát!

"Cái miệng không nhịn được mà lại gáy!"

Nhược Trần: "..."

Thực sự thì nãy giờ hắn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra cả.