Chương 103: Tụ Khí vs Hóa Tiên

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 103: Tụ Khí vs Hóa Tiên

Chương 103: Tụ Khí vs Hóa Tiên

Mà cách trấn An Huy mười cây số, cột sáng dịch chuyển cuối cùng cũng dập tắt, từ bên trong bước ra hai bóng người.

Thân hình mờ ảo, khí tức khó dò, thân thể bọn họ phiêu phù giữa những cơn gió, có lẽ chỉ có bộ áo bào trắng chính là thứ duy nhất mà người thường có thể thấy được.

Cuối cùng, thân thể bọn họ nhanh chóng ngưng tụ, để lộ ra một cặp tuấn nam mỹ nữ, khí chất kỳ ảo, tựa như không thuộc về thế giới này.

Nhưng mà cách ăn mặc của bọn họ lại kỳ quái vô cùng.

Nam nhân có thân hình cao lớn, bên hông hắn đeo một thanh đại kiếm màu đen sẫm, thân hình gồ ghề tựa như tảng đá, thậm chí nếu bảo cái này là một cây chiến chùy còn được. Nhưng nó thực sự là một thanh kiếm.

Hắn nhướng mày quan sát cảnh vật xung quanh một hồi, lại cảm thụ thân thể một lúc và nói:

"Nếu so với thực lực ở thế giới này, ta có thể phát huy ra Bát Phẩm Thành Vân cảnh, không biết sư phụ thế nào?"

"Ừm… Tứ Phẩm…"

Giọng nói có phần ngái ngủ vang lên, vóc dáng nhỏ nhắn với làn da trắng hồng hào, khuôn mặt bụ bẫm đang ngồi trên viên ngọc âm dương khổng lồ, cô bé dụi dụi mắt và nhỏ giọng đáp.

Mà biết được thực lực của cả hai chênh lệch thế này cũng chẳng khiến người đàn ông ngạc nhiên, chỉ nhìn xuống viên ngọc m Dương và nhướng mày:

"Sư phụ, vậy là m Dương Ngọc vẫn có thể sử dụng?"

"Đúng…" Đáp lại với giọng ngái ngủ, cô bé nằm xuống trên viên ngọc âm dương, nó cũng bay lơ lửng và tiến về phía trước.

Người đàn ông bước theo sau, ấy vậy mà vẫn không quên nhắc nhở:

"Sư phụ, nhớ là lần này chúng ta đến để tìm cách bắt được Sắc Dục Ma Chủ, ngài đừng gây chuyện nhiều quá đấy"

"Nhớ… nhớ…"



Trên đỉnh núi xa xa, một bóng người đang nhắm mắt cảm nhận, trong vòng bán kính trăm cây số, dường như chẳng có ai có thể lọt khỏi giác quan của hắn cả.

"Đến rồi…"

Âm thanh khẽ vang lên, Sắc Dục Ma Chủ mở mắt ra, để lộ một đôi nhãn đồng đỏ thẫm kinh người. Mà khí tức của hắn lúc này cũng cực kỳ mạnh mẽ, hóa ra tu vi của kẻ này đã đạt đến Bát Phẩm Thành Vân!

Nhưng thế là chưa đủ, bởi vì hắn biết đối phương cũng không dễ ăn chút nào, thậm chí nếu không cẩn thận có thể bị lật thuyền trong mương nữa.

Lúc này, các nữ nô chỉ có tu vi chưa đạt đến Lục Phẩm lại trở thành vật cản chân, cho nên Sắc Dục Ma Chủ đành phải dựa vào chính bản thân mình.

Ban đầu, Sắc Dục Ma Chủ muốn dựa vào việc song tu với Thiên Kiều để hoàn mỹ đột phá vào Cửu Phẩm Hóa Tiên cảnh, tiếc là khí vận người này quá lớn, hắn vẫn chưa động tay đến nàng một sợi tóc nào cả.

Nghĩ đến chuyện này, Sắc Dục Ma Chủ chỉ khẽ thở dài, dùng biện pháp mà Tử cô nương giao cho chỉ có thể để hắn sở hữu cảnh giới Cửu Phẩm Hóa Tiên tạm thời, nhưng có còn hơn không.

Đối đầu với đám người từ Thánh Vực luôn luôn khó khăn như vậy, từ Thánh Hoàng cho đến các đệ tử, trưởng lão trong tông môn.

Hắn lấy từ trong người ra một chiếc hộp gỗ rồi mở ra, chỉ thấy bên trong là một viên đan dược mang sinh mệnh chi khí dày đặc, thậm chí cỏ, cây ở xung quanh cũng như đang trưởng thành một chút khi dính phải một chút ít sinh mệnh.

Sinh Mệnh Tiên Đan, loại đan dược mà Tử cô nương giao cho Trường An, và đồng thời giao cho cả hắn, sử dụng nó đồng nghĩa với việc Sắc Dục Ma Chủ chịu ơn nàng ta.

Nghĩ đến bóng người luôn nở một nụ cười như ẩn chứa âm mưu đằng sau khiến hắn cảm thấy thoáng buồn bực, nhưng lại chẳng thể làm gì.

Lấy viên đan dược ra đưa vào miệng, cuối cùng tiên khí nhanh chóng chảy xuôi vào trong người Sắc Dục Ma Chủ, lại bị thân thể hắn chuyển hóa thành loại năng lượng khác phù hợp với bản thân mà dần dần bị hấp thu.

Ầm!

Khí thế dâng trào, nhưng Sắc Dục Ma Chủ chỉ giơ tay về phía trước, cuối cùng hắn mở miệng ra, lạnh nhạt nói:

"Triệu hoán bản thể! Bách Dục Thiên Ma Binh!"

Đúng vậy, Sắc Dục Ma Chủ cũng chính là một món Đạo Khí, cho nên bây giờ tồn tại của hắn chỉ có thể xem như là phân thân, trong khi bản thể là một món binh khí có thể thay đổi theo dục vọng của chủ sở hữu.

Nhưng bởi vì hắn chính là Bách Dục Thiên Ma Binh, hắn là dục vọng, cho nên hắn có thể khống chế sự thay đổi, muôn hình vạn trạng của món đạo khí này.

Oanh!

Một vụ nổ khổng lồ phát ra, mặt đất chợt xuất hiện vô số sợi dây leo đang đỏ rực những lửa, chúng nó phát triển vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc đã bao vây lấy khắp ngọn núi này, nhiệt độ tăng cao khiến cho chốn đây chẳng khác gì nhân gian luyện ngục cả.

Một chiếc dây leo, hai chiếc dây leo, ba chiếc dây leo, bảy chiếc, mười chiếc, trăm chiếc… vạn sợi…vô số chiếc dây leo bắt đầu tụ lại trước Sắc Dục Ma Chủ, chúng nó quấn chặt lấy nhau, giống như có ai đó đang đan từng sợi, từng sợi lại, khung cảnh cực kỳ quỷ dị.

Hỏa diễm rực cháy, ngọn núi mới đây còn xanh tốt đã trở thành tuyệt địa, những gì còn lại chỉ có Sắc Dục Ma Chủ và hàng vạn chiếc dây leo đang không ngừng tụ lại với nhau, nhanh chóng hóa thành một món binh khí.

Cuối cùng, trước mặt Sắc Dục Ma Chủ chính là một thanh trường kiếm, Quân chủ chi kiếm, kiếm dành cho bậc quân vương.

Nhưng mà thanh kiếm này lại vặn vẹo vô cùng quỷ dị, bởi vì chính bản thân nó là do vô số chiếc dây leo đỏ rực tạo thành, cho nên khí thế quân vương trên nó dần dần mờ đi, cuối cùng dập tắt.

Sắc Dục Ma Chủ nắm lấy cán kiếm, hắn nhìn nó một lúc, cuối cùng bật cười:

"Đế Dục Kiếm, tượng trưng cho sự sa ngã trước dục vọng của bậc quân vương ư?"

Mỗi hình thái binh khí của Bách Dục Thiên Ma Binh chính là tượng trưng cho một loại "Dục", và có vẻ chính nó cũng đang mỉa mai lấy Sắc Dục Ma Chủ.

Đường đường một vị ma chủ, cuối cùng ngươi thua dục vọng, trở thành một kẻ như ngày hôm nay, liệu có xấu hổ không?

Sắc Dục Ma Chủ nở một nụ cười bất đắc dĩ, cuối cùng hắn thu hồi lại cảm xúc và nắm chặt kiếm, chỉ về hướng một người đàn ông:

"Để ngươi đợi lâu rồi"

"Không vấn đề"

Âm thanh lười biếng vang lên, người đàn ông cường tráng bước ra phía trước, người hắn khoác một bộ áo tơi, đầu đội nón lá, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.

Sắc Dục Ma Chủ chỉ cười nhẹ, cuối cùng mới nói:

"Thiệu Tổ? Năm xưa hành động của ngươi cực kỳ ngông cuồng, nếu thực lực của ngươi vẫn còn như trước, chắc chắn ta sẽ phải e ngại"

Thiệu Tổ chỉ khoát tay một cái, sau đó gã lầm bầm buồn bực:

"Chúng ta đều giống nhau cả thôi, cho nên ngươi có thể nể tình tên này và chịu buông kiếm, hứa sẽ không động vào nữ nhân…"

"Không thể"

Sắc Dục Ma Chủ lắc đầu, hắn bình thản nhìn Thiệu Tổ và nói tiếp:

"Ta cần khôi phục thực lực nhanh nhất có thể để đối phó với kẻ địch, ngươi hiểu đấy…"

"Chỉ cần chạy trốn là được mà?" Thiệu Tổ bất đắc dĩ khoát tay, dường như biết rằng hai bên không thể nào đàm phán trong hòa bình được nữa.

Sắc Dục Ma Chủ im lặng, cuối cùng hắn chỉ bước tới một bước, đoạn nói:

"Ta sẽ không rời khỏi thế giới này, bằng giá nào cũng không thể’

Oanh!

Đột ngột, Thiệu Tổ tung ra một quyền, chỉ thấy sóng xung kích bắn ra cực kỳ khủng bố, khiến cho mọi thứ trong tầm tức khắc bị san thành tro bụi, một ngọn núi lớn cũng nhanh chóng nát tan dưới dư chấn của gã.

Mắt Sắc Dục Ma Chủ chợt co rút lại, nhưng hắn nhanh chóng vung kiếm, một luồng hỏa diễm phóng ra và nuốt chủng lấy quyền khí của Thiệu Tổ, nhưng không để cho hắn kịp thở phào nhẹ nhõm, Thiệu Tổ đã giơ hai tay ra, cuối cùng vỗ nhẹ một cái.

Thông thường, con người vỗ tay sẽ tạo ra gió nhẹ, có thể thổi bay được một tờ giấy mỏng, nhưng nếu một kẻ mạnh gấp vô số lần người bình thường thì sao?

Đáp án không khó, là bão tố.

Chỉ thấy cuồng phong mãnh liệt phát tán theo hình cánh quạt từ cú vỗ tay của Thiệu Tổ, nó giống như một lưỡi kiếm gió xén nát toàn bộ cây cối, biến toàn bộ khu vực trước mắt gã như bị chém làm hai nửa.

Sắc Dục Ma Chủ giơ kiếm ra, một đạo hỏa diễm kiếm khí nhanh chóng chặn lại, nhưng dư lực cũng khiến hắn thoáng lùi về sau một bước.

Chênh lệch giữa hai người rất nhỏ, nhưng dù thế cũng là quá chí mạng!

Giọng nói Thiệu Tổ vang lên một cách lạnh lùng, không mang chút do dự ở bên trong lời nói của gã:

"Người của Thánh Vực tới, lúc đó ba bọn ta liên thủ, liệu ngươi có còn là đối thủ không? Ngoan ngoãn chịu trói đi"