Chương 101: Thượng Giới Nhã Phong Thư

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 101: Thượng Giới Nhã Phong Thư

Chương 101: Thượng Giới Nhã Phong Thư

Thiên Kiều chưa bao giờ chật vật đến như vậy, bởi vì đối thủ của nàng chính là nạn nhân của Sắc Dục Ma Chủ, cho nên nàng không nỡ ra tay hạ sát thủ đối với những cô gái mang số phận xấu số.

Tóm lại, lần này nàng rơi vào thế hạ phong. Đấy là nếu không có một chuyện may mắn bất ngờ xảy ra.

Đúng vậy, Thiên Kiều là một người may mắn đến khó tin, nàng ra đường tùy tiện mò một bụi cỏ cũng sẽ lấy được đan dược, vào hang động cũng có thể tìm thấy bảo thạch, đi ngang qua bờ sông chắc chắn sẽ có nữ nhân nào đang tắm, vào gian sách rẻ tiền sẽ tìm thấy tuyệt phẩm công pháp ở đó. Loại hình nhân vật chính với số may như thế này tuy có khó tin, nhưng thực sự tồn tại.

Và cũng vì Thiên Kiều gặp nguy, cho nên vận may xảy đến hóa nguy thành an tức thời ngay cho nàng.

Không gian đột ngột vỡ ra giống như thủy tinh, một bóng dáng tức khắc xuất hiện ở giữa những người phụ nữ đang vây bắt Thiên Kiều, tức khắc gây một áp lực cực lớn đánh bay bọn họ ra.

Tốc độ nhanh đến cực hạn! Cho dù Thiên Kiều ở xa đến năm mét so với trung tâm vụ nổ cũng cảm thấy áp lực không hề nhẹ, huống gì những cô gái tu vi còn thấp hơn nàng cơ chứ? Vậy cho nên giờ đây bọn họ một nửa thương nặng nề, một phần lại bất tỉnh, không còn sức chiến đấu.

Không gian sau khi bị vỡ nát ra, chúng cũng bắt đầu tự khép lại những vết nứt, nhưng chẳng còn ai ở đây cả.

Chợt! Ống kính đen ngòm lấy tốc độ vô cùng nhanh dí sát khuôn mặt của nàng, khiến cho Thiên Kiều không khỏi biến sắc, thoáng giật mình và lùi lại.

Không hề cảm nhận được đối phương lại gần, đối phương nhanh hơn nàng rất nhiều, thậm chí có thể dễ dàng đâm kiếm xuyên qua họng, lấy mạng Thiên Kiều mà nàng không hề hay biết.

Kẻ này là bạn hay thù? Pháp khí hắn cầm trên tay rốt cuộc là gì? Chiêu thức phá vỡ không gian đó là sao? Quá quỷ dị!


Tâm trí Thiên Kiều liên tục xuất hiện những suy nghĩ hỗn loạn, trán nàng lấm tấm mồ hôi, cuối cùng mới lấy lại tinh thần và cảnh giác lên tiếng:

"Ngươi…"

Tách!

Âm thanh đột ngột vang lên, Thiên Kiều giật mình mà nhanh chóng đưa kiếm lên chặn lại đòn đánh.

Nhưng, chẳng có gì xảy ra cả, thậm chí hành động vừa rồi càng khiến nàng trở nên lúng túng hơn.

Tách! Tách! Tách!


Âm thanh vang lên theo từng chuỗi, Thiên Kiều dần dần ngẩng đầu và mở to mắt ra, sau đó nàng mới nhìn rõ hình dáng của kẻ này.

Đó là một thiếu nữ tóc đen mắt đỏ, trên đầu còn có hai cái tai thỏ đang đung đưa nhẹ nhàng, nàng mang một bộ áo sơ mi trắng và váy đen ngắn, túi áo của nàng có mang theo một cuốn sổ nhỏ, một cây bút bi.

Chân nàng có mang một chiếc tất ngắn, cùng với một chiếc giày vải tinh xảo, và bây giờ người này đang giơ thiết bị gọi là "máy ảnh" lên mà chụp lấy khuôn mặt của Thiên Kiều.

Dĩ nhiên, Thiên Kiều không biết áo sơ mi là gì, cũng chẳng hiểu rõ về máy ảnh, nàng chỉ ngẩn ngơ nhìn đối phương, sau đó đắn đo lên tiếng:

"Dám hỏi ngài là người phương nào?"

"Soái ca, cười một cái xem nào!"

Nhưng đối phương không để tâm đến câu hỏi của nàng mà chỉ vui vẻ nói, Thiên Kiều ngớ người nhưng cũng chiều theo ý của vị cường giả kỳ quái này.

Tách!

Lại chụp một bức ảnh, nàng ta nhìn vào trong màn hình một lúc, cuối cùng mỉm cười gật đầu, vui vẻ lẩm bẩm:

"Bức ảnh này nếu bán cho mấy vị tiên nữ độc thân chắc chắn sẽ rất đắt giá đây…"

Thiên Kiều: "..."

Mặc dù không hiểu gì, nhưng nàng có linh cảm kẻ này chuẩn bị làm cái gì đó không đúng đắn đây.

Cô gái trước mắt Thiên Kiều thu lại máy ảnh, đoạn nàng lấy một tấm danh thiếp ra, trịnh trọng đưa tới trước và mỉm cười lịch sự:

"Ta là Nhã Phong Thư, một vị phóng viên thanh liêm chính trực, có thể phỏng vấn vị soái ca này một chút được không?"

Phỏng vấn, là kiểu hỏi đáp giới thiệu nhau ư?

Thiên Kiều nghĩ thầm, cuối cùng nàng chỉ khẽ gật đầu, mà Phong Thư lấy ra sổ ghi chép và bấm bút, lộ ra một nụ cười giảo hoạt.

"Không biết tên của ngài là gì nhỉ?"

"Long Ngạo Thiên" Thiên Kiều cũng không bại lộ việc bản thân là nữ, chỉ gật đầu và trả lời.

Nhưng, chỉ thấy Phong Thư ngừng bút lại, ánh mắt nàng lộ ra vẻ sùng bái nhìn Thiên Kiều và ghi ba chữ "Long Ngạo Thiên" vào trong giấy.

Kinh! Rốt cuộc phụ huynh của vị soái ca này lấy can đảm thế nào mà đặt ra quả tên không thể nào bá đạo hơn cơ chứ?

Ái chà chà, loại người thế này lên Thượng Giới hoặc là bị chèn ép, hoặc là bị các thế lực mời chào, thật sự trông chờ đây…

Không để lộ suy nghĩ của mình, Phong Thư mỉm cười gật đầu, sau đó hỏi thêm:

"Thế này này, Long Ngạo Thiên tiên sinh, ta vừa ra tay giúp ngài đúng không?"

"Đúng vậy…" Thiên Kiều gật đầu, rồi đối phương lộ ra ánh mắt giảo hoạt, nhìn nàng giống như một con mồi.

"Vậy ngài có thể kể ra một số thông tin về đời sống thường ngày chứ? Giống như là… Long Ngạo Thiên tiên sinh đã có bạn gái chưa?"

Vấn đề gì thế này? Thiên Kiều có vẻ kỳ quái, nhưng rồi nàng vẫn trả lời:

"Hả? Không có"

Phong Thư khẽ gật gù, sau đó cúi đầu xuống ghi vào trong sổ ghi chép:

[Long Ngạo Thiên, Thiên Mệnh Chi Tử, năm xưa gặp vô số khó khăn, bởi vì ảnh hưởng từ quá khứ đau thương mà dẫu cho có phải gặp gỡ vô vàn mỹ nữ, cuối cùng cũng chỉ là mây bay đối với hắn]

Sau đó, nàng hắng giọng và ngẩng đầu hỏi tiếp:

"Dám hỏi tiên sinh thích màu gì?"

"Ừm? Đến giờ ta vẫn chưa có màu yêu thích, câu hỏi đó quan trọng sao?"

Thiên Kiều ngẫm nghĩ, cuối cùng lắc đầu. Mà câu trả lời này khiến cho Phong Thư trầm mặc, rồi nàng viết tiếp:

[Trong mắt hắn, thế giới là một cuộc sống không màu vô vị, liệu sẽ có một người phụ nữ nào đi đến cuộc đời của Ngạo Thiên, lay động trái tim hắn và tô điểm thêm vài sắc màu chứ?]

Ngon lành cành đào! Nàng vốn dĩ chỉ muốn tìm kiếm thông tin nóng hổi về sự kiện bao vây Sắc Dục Ma Chủ, ai ngờ lại vớ được một soái ca cực phẩm này cơ chứ?

Nàng còn đang chìm đắm trong mối lợi đột ngột kéo đến này, chợt ở xa xa một cột sáng khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, mãnh liệt bắn xuống dữ dội!

"Người của Thánh Vực tới rồi… Xem ra cuộc phỏng vấn lần này chỉ có thể ngừng lại tại đây vậy"

Phong Thư tiếc nuối thở dài, nàng đưa danh thiếp cho Thiên Kiều rồi lịch sử gật đầu, nở một nụ cười xã giao:

"Long Ngạo Thiên tiên sinh, sau này ta sẽ còn liên hệ với ngài, ngài cũng có thể chủ động gặp ta thông qua số điện thoại trên danh thiếp nhé!"


"À ừm…"

Thiên Kiều ngẩn ngơ nhận lấy danh thiếp, cả cuộc trò chuyện rất đỗi kỳ quái với nàng, dường như đã vượt xa toàn bộ những gì mà Thiên Kiều biết từ trước đến nay.

Phong Thư cười nhẹ và còn định nói gì thêm, chính vào lúc này… Biến cố xảy đến!


Một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ, lấy tốc độ phi thường nhanh lạng lách đánh võng một đường tuyệt đẹp, cuối cùng tông vào cột sáng khổng lồ và vỡ nát ra!

Mà chính vào lúc này, hai mắt Phong Thư sáng lên, thân thể nàng lấy tốc độ siêu việt hoàn toàn nhận thức của Thiên Kiều mà biến mất, khiến cho người sau giật mình.

Nhưng mặc kệ Thiên Kiều nghĩ gì đi nữa, Phong Thư chỉ mất một phần trăm giây để tiếp cận vụ nổ, hưng phấn giơ máy ảnh lên chụp liên hồi.

"Ghê gớm! Tông thẳng vào trận pháp dịch chuyển của Thánh Vực, đây chẳng phải là thái độ khinh thường sao? Người của hạ giới bây giờ đã trở nên bá đạo đến vậy sao? Không được rồi, phải đem tin tức này lên đầu đề thôi!"


Có thể thấy rõ ràng hai bóng người đang bay ra từ phi thuyền, Phong Thư nhanh chóng ngưng tụ ánh mắt lại và quan sát cả hai.

Một tên trông có vẻ như đã gần ba mươi tuổi, thân thể cường tráng, có tu vi Nhất Phẩm Tụ Khí Cảnh, nhưng bây giờ hắn ta đang rơi vào trung tâm của trận pháp truyền tống, Phong Thư cũng ngại phải gặp mấy tên bên Thánh Vực, cho nên… Bỏ qua.

Người còn lại là một thanh niên có vẻ bình thường, không có chút tu vi nào trong người, Phong Thư gật gù, cuối cùng nàng lấy tốc độ siêu âm nhanh chóng tiếp cận hắn ta, tay nắm chặt cổ áo và lôi kéo đi ra ngoài một cây số có hơn. Tất cả những việc này chỉ mất có một giây.



Trường An cảm thấy bản thân mình đang rơi xuống từ trên cao, hắn tái mặt lên run rẩy mà la lớn:

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"

Móa, hắn không đề phòng tình huống này nên không kịp sử dụng sức mạnh, thể nào sau vụ này cũng đi tong vài cái xương cho mà xem.

Thần mẹ nó, chủ quan ư? Cái tình huống bay thẳng vào vị trí mà Thượng Giới hạ phàm thì tính kiểu quái nào được?

Năm phút trôi qua…

"AAAAAA… aaaaa… a…"

Họng đau rát, cuối cùng Trường An không la hét nổi nữa, hắn thở khò khè mà đưa tay ôm lồng ngực, rồi mới nhận ra có gì đó sai sai.

Lúc này, hắn đang lơ lửng cách mặt đất có vài phân, Trường An ngơ ngác nhìn mặt đất một lúc mới quay đầu lại.

Phụt!


Phong Thư không nhịn được mà phì cười, nàng đưa tay che miệng lại mà thả Trường An xuống.

"Ngài diễn hề rất hài, thưa tiên sinh"

Trường An: "..."

Chết tiệt, vì sao hắn không có cơ hội trang bức mà toàn bị bẽ mặt như thế này cơ chứ? Công bằng ở đâu? Thiên lý ở đâu???