Chương 98: Mời ba nhân vật chính trợ giúp

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 98: Mời ba nhân vật chính trợ giúp

Chương 98: Mời ba nhân vật chính trợ giúp

Đau, lạnh, tuyệt vọng, chán nản.

Thân thể cạn kiệt sức lực, chi chít những vết thương, "nó" co mình lại núp dưới một tán lá, ánh mắt ảm đạm.

Với thân thể yếu ớt này, mỗi một phút, một khắc tồn tại chính là nỗi thống khổ muôn phần đối với nó, bụng quặn đau, đầu như búa bổ, toàn thân nóng rực, nó bắt đầu cảm thấy đau đớn bội phần.

Mưa rơi rả rích, ấy vậy mà không có một giọt nào trúng thân thể nó, cứ như thể có ai đang che lấy vậy.

Cảm thấy kỳ quái trong lòng, cho dù hai mắt đã cứ mờ dần, nó vẫn cố ngẩng đầu lên để thấy được thân ảnh của ai đó.

Một bóng người cao gầy, dẫu vậy trông kẻ này rất tầm thường, không giống như những người mà nó từng gặp qua, dường như nhận ra ánh mắt của nó, hắn chỉ khẽ cười:

"Đứa trẻ ngốc như ngươi sẽ không sống ở ngoài này quá ba ngày đâu"

Hắn ta đang nói gì vậy?

Ý nghĩ mơ hồ hiện lên trong đầu, nhưng nó cũng chỉ giương mắt nhìn, không hề có bất cứ hành động gì khác cả, kể cả cầu cứu người trước mắt.

Quá mệt để hành động, quá đau đớn để suy nghĩ, và quá thống khổ… để sống tiếp.

Nhưng đột ngột, người trước mắt ôm nó vào trong lòng, bàn tay vững chải giữ chặt lấy thân thể bé nhỏ của nó và bước đi giữa cơn mưa, một cảm giác ấm áp kỳ lạ xuất hiện, một cảm giác mà nó chưa từng cảm nhận được.

Thân thể nó chỉ yếu ớt giãy dụa, mà đối phương thở dài và bước đi, cuối cùng tự lẩm bẩm:

"Ta mang ngươi về nhà, ở nơi này không chết đói, cũng sẽ chết rét"

Hắn lại nói gì nữa vậy?

"Thực tình, trông cũng đã chín, mười tuổi, vậy mà ngu ngốc như vậy…"

Ngốc? Nó ngốc sao?

Nó không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cuối cùng chỉ khẽ thiếp đi trong lòng người đàn ông này.

Lần đầu tiên, nó cảm thấy có một nơi vừa ấm, vừa an toàn đến như vậy.



Ánh sáng chiếu qua cửa sổ, cảm giác ấm áp phủ xuống khuôn mặt thanh tú của Thanh Diệp, cũng vì thế mà đánh thức nàng dậy,

Nàng thức dậy, nhưng tâm trí vẫn còn mơ màng trong giấc mơ ấy, cuối cùng chợt không nhịn được và mỉm cười.

Thanh Diệp cảm thấy mình rất may mắn khi được sư phụ nhặt về vào chín năm trước, cũng vì vậy mà bây giờ nàng có một mái nhà.

Nàng không nỡ bỏ lại mái nhà này, cũng không nỡ rời xa sư phụ. Bởi vì… sư phụ của nàng tầm thường, không thông minh cho lắm, có thói mê gái, cũng hơi tự cao tự đại, lại lười biếng, nói chung là kiểu người không thể tự chăm sóc bản thân mình.

Nàng mà rời đi, liệu sư phụ sống nổi không?

Có vẻ chín năm qua, Trường An nuôi dưỡng Thanh Diệp trở thành một người mẹ hoàn hảo mất rồi…

Thanh Diệp chỉnh lại tóc tai của mình rồi mới bước ra ngoài quán trà, sau đó đi vào trong bếp, cái mũi nhỏ khẽ nhích.

Một hương thơm dễ chịu tỏa ra, từ khi nào Trường An đã dậy sớm và hoàn tất bữa sáng cho cả hai, hắn chỉ hướng mắt về phía Thanh Diệp, cuối cùng cười nhẹ:

"Con dậy rồi nhỉ?"

"Vâng, lần này là phở ạ?"

Thanh Diệp ngồi vào bàn, nàng nhìn xuống tô phở, cuối cùng tâm trạng cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Nàng thích phở, nước dùng của nó trong veo không một gợn đục, hương thơm được hòa quyện từ những loại gia vị, miếng thịt bò vẫn còn một chút sức sống đang chờ được đè xuống phần nước nóng hổi, tạo nên hương vị thơm ngon của thịt tái.

Thanh Diệp rất thích tận hưởng hương vị đặc trưng này, cho nên nàng cũng không chần chừ mà động đũa trước tiên.

Trường An cũng bắt đầu thưởng thức món ăn, bữa ăn của cặp sư đồ này diễn ra nhanh chóng, hai người rất ít khi nói chuyện trong khi ăn, dường như bởi vì có sự ngăn cách về giới tính, cho nên muốn tìm kiếm chủ đề để bắt đầu cũng rất khó khăn.

Xong xuôi, Trường An bắt đầu rửa bát, trong khi Thanh Diệp sẽ nhận chức trách lau bàn.

Nàng thích cảm giác này, chỉ là mọi chuyện thực sự đang gấp gáp, cho nên…

"Sư phụ, sắp tới con sẽ rời khỏi nhà một thời gian"

Giọng nói Thanh Diệp vang lên, cắt đứt tiếng rửa chén lách cách đang phát ra, Trường An quay lưng về phía nàng, hắn im lặng một hồi lâu như đắn đo điều gì đấy, cuối cùng chỉ bình thản cất tiếng:

"Được thôi, đừng để ai bắt nạt đấy"

"Vâng"

Thanh Diệp gật đầu, nàng còn định nói gì thêm, nhưng chỉ thấy miệng mấp máy, cuối cùng lại chuyển sang một lời khác:

"Sư phụ, con sẽ trở về"

"Nếu con lạc đường, ta sẽ đến đón con"

Sư phụ nàng chỉ đáp lại, Thanh Diệp cũng chỉ gật đầu và đứng dậy rời khỏi quán trà, thân hình nhanh chóng biến mất đằng sau khu rừng rậm rạp.

Còn lại một mình, Trường An lau khô hai bàn tay mà ánh mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài dòng sông sau Vạn Sự Trà Quán, cuối cùng chỉ cười khổ.

Thanh Diệp, bí mật mà con đang che dấu, thực chất ta đã biết từ lâu rồi…

"Cũng nên đi thôi"

Trường An sắp xếp lại mọi thứ, cuối cùng đóng cửa quán trà, sau đó xách lên tay nải và nhìn về bầu trời phương xa, cuối cùng chỉ tức giận nhổ một bãi nước bọt:

"Sắc Dục Ma Chủ? Tốt! Tốt! Lần này ta cam đoan phải đưa tay ra đánh đến sưng mông nhà ngươi!"


Đừng xen vào chuyện này? Quăng một viên đan dược rẻ tiền rồi bảo hắn làm người ngoài cuộc? Buồn cười hơn là lấy chính Thanh Diệp ra để đe dọa hắn?

Có cái quần!

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng Trường An không phải là quân tử.

Kẻ tâm cơ tính kế thiên hạ, nhưng Trường An cũng không dám nhận bản thân mưu lược hơn người, có thể qua mắt được một tồn tại lâu đời như Sắc Dục Ma Chủ.

Cho nên… Hắn dùng cách của thanh niên nước Việt để xử lý cảnh này.

Đánh hội đồng.

"Tiền bối? Sáng sớm ngài đến gõ cửa nhà ta làm gì vậy?"

Nhược Trần khẽ dụi dụi mắt, sau lưng hắn tản mát ra vô số đạo vận, có thể thấy thời gian qua trình độ nặn tượng của người này đột phá đến mức nào.

Chỉ thấy Trường An chợt túm lấy vai hắn, sau đó nghiêm túc nói ra một câu:

"Lão Nhược, ta cần ngươi giúp một việc, chuyện này chỉ có ngươi mới làm được!"

Cái gì!? Tiền bối nhờ ta giúp ư?

Nhược Trần thoáng giật mình, nhưng rồi hắn cũng bày ra vẻ mặt nghiêm trang và gật đầu:

"Tiền bối cứ nói! Ta nhất định sẽ hết mình giúp sức cho ngài!"

"Ta cần ngươi nữ trang để bị bắt cóc làm lô đỉnh"


Nhược Trần:?

Khuôn mặt hắn dần dần thay đổi, cuối cùng hắn dùng ánh mắt như đang nhìn một tên biến thái hướng về phía Trường An.

Như nhận ra bản thân đã nói sai, Trường An tức khắc lắc đầu, rồi nghiêm trang sửa lại lời nói:

"Ngươi tuấn tú thế này, chắc chắn nữ trang sẽ đẹp đến bội phần"

Nhược Trần: "..."

Sau một thời gian dài thuyết phục, cuối cùng lão Nhược cũng đành miễn cưỡng đồng ý, chỉ là hắn nhất quyết không nữ trang, cho dù Trường An có ý định dập đầu quỳ xin cũng không!



Nhìn bóng dáng Nhược Trần dần dần đi xa, Trường An lại đứng đợi trước quán trà, chợt nở một nụ cười hèn hạ.

Nữ nhân mà Sắc Dục Ma Chủ cử đến thương lượng với hắn chỉ có tu vi vào khoảng Lục Phẩm Đại Hải, mà để thể hiện uy thế, tất nhiên là phải cử kẻ càng mạnh càng tốt.

Cho nên Lục Phẩm Đại Hải cảnh chính là nhân vật mạnh nhất mà Sắc Dục Ma Chủ sở hữu, ngoài nàng ta ra, có lẽ chỉ có Sắc Dục Ma Chủ là kẻ cần phải đối phó.

Vì thế…

Một tiếng đồng hồ sau, tại Thánh Tiên Tông, có người tức khắc gọi Diệp Tuyên.

"Đại sư huynh, có một người tự nhận là bằng hữu của sư huynh tìm ngươi"

"Ừm?"

Diệp Tuyên khẽ nhướng mày, cuối cùng hắn mới bước ra ngoài, đi xuống núi để xem kẻ đó là ai.

Sau đó, đập vào mắt hắn chính là cảnh Trường An đang lộ ra vẻ mặt lo lắng, khi thấy Diệp Tuyên, tức khắc liền thở phào nhẹ nhõm:

"Ông, có chuyện lớn rồi, liên quan tới cả Thánh Tiên Tông"

"Cái gì!?"

Diệp Tuyên ngạc nhiên, sau đó hắn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc lại gần Trường An.

"Nhược Tiền bối mất tích rồi, trước đó hắn bảo là đi đến Trấn An Huy"

Trường An tức khắc kể lại, ánh mắt hoảng hồn, hơi thở rối loạn, giọng điệu lo lắng, giống như một người thực sự đang trong cơn bấn loạn vậy.

Diệp Tuyên nghe vậy mà cũng biến sắc.

Lại là trấn An Huy!?

Nhược Tiền Bối vẫn là nhân vật mà Thánh Tiên Tông đang chú ý đến, lại bảo rằng sẽ bảo hộ hắn, bây giờ người ta gặp nạn, nếu có bề gì ắt bộ mặt của Thánh Tiên Tông sẽ không giữ nổi.

Nhưng rốt cuộc kẻ địch mạnh đến thế nào, mới có thể khiến Nhược tiền bối bị gặp nguy?

"Ông nói thật chứ?"

Nghe thấy Diệp Tuyên nghi ngờ hỏi, Trường An nghiêm mặt gật đầu, cuối cùng hắn mới kể ra:

"Đêm hôm trước, có một nữ nhân tự xưng là người của Sắc Dục Ma Chủ đến gặp Nhược tiền bối, sau đó hắn tức tốc rời khỏi nơi này, đi đến trấn An Huy, dường như có điều mờ ám gì ở đây…"

Ma Chủ!? Hình như Sư phụ đã từng kể cho hắn về những cái tên này…

Diệp Tuyên nghe đến đây chợt biến sắc, sau đó hắn gật đầu,, tức khắc quay lưng và nhanh như chớp tiến lên về phía một ngọn núi, giọng nói cực kỳ hối hả.

"Ông chờ ở đây! Tôi phải hỏi vài chuyện từ sư phụ"

"Được, được thôi"

Trường An chân thành gật đầu, sau đó hắn tò mò quan sát nơi này, lòng chợt cảm giác buồn cười.

Lão tổ của Thánh Tiên Tông được người ta đồn rằng cực kỳ mạnh mẽ, có thể nói là đạt đến đỉnh cao ở thế giới này.

Sắc Dục Ma Chủ cũng chỉ vừa trọng sinh, nếu hắn có thể đạt đến đỉnh cao của thế giới này, cớ gì phải tìm kiếm các thiếu nữ để thải âm bổ dương cơ chứ?

Tuy nhiên, để đề phòng thì chắc chắn Trường An sẽ ghé qua trấn An Huy, chắc chắn là để đánh mông tên đó.

Như lời ông cha ta đã dạy, phải biết đoàn kết, lấy đông hiếp yếu... khụ khụ, hội đồng đối phó kẻ địch!

Trường An thở dài nhìn vào hệ thống, khuôn mặt của hắn không có vẻ gì là đắc chí cả.

"Mình ghét phải động não…"