Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 46: Cơ hội

Chương 46: Cơ hội

Sở Thiên gửi xe ở một bãi đỗ ô tô cách đó không xa, rồi lại đi bộ ngược trở về trường đại học Đông Hải.

Chưa nói tới việc bên trong trường học không có chỗ đỗ xe dành cho sinh viên, mà kể cả nếu có đi chăng nữa, thì Sở Thiên cũng sẽ không chọn cách nghênh ngang lái xe vào đó.

Dẫu sao thì hắn cũng không sống trong mấy bộ tiểu thuyết đô thị, mà đang ở trong thế giới hiện thực.

Có nhiều tiền cố nhiên là tốt, mà với đại đa số mọi người, thì việc khoe khoang sự sang giàu của bản thân là điều rất bình thường, thậm chí là một nhu cầu không thể thiếu được.

Mua đồ hiệu, chạy xe sang, hay trong tài khoản có thật nhiều số không... Tất cả những thứ đó, nếu không thể hiện cho kẻ khác thấy, thì có khác gì đang mặc áo gấm đi đêm cơ chứ?

Tuy nhiên trong những cuốn truyện hư cấu kia, nhân vật chính khi có tiền trong tay liền bắt đầu tìm mọi cách để phô trương ra ngoài, thậm chí lấy đó làm bàn đạp để dìm kẻ khác xuống, tìm kiếm một chút cảm giác được thỏa mãn hư vinh cho mình.

Còn những nhân vật phụ pháo hôi, không hiểu vì lý do gì, hết thảy đều phối hợp với nhân vật chính, tự ngược bản thân bằng cách này hay cách khác.

Một tên lại một tên, từng người xếp hàng nhảy ra để bị vả mặt...

Đối với Sở Thiên, dù là kiếp trước hay kiếp này, thì cũng đều cảm thấy hành động có phần ấu trĩ của đám người kia quả thực là nhàm chán vô vị tới tận cùng.

Cầm chút tiền lẻ trong tay, thay vì phục vụ nhu cầu của bản thân, thì lại đem ra để khoe mẽ với những kẻ không đâu, làm như vậy rốt cuộc có tác dụng gì ngoài việc thỏa mãn được cái tôi trong chốc lát?

Đó là còn chưa kể tới nơi này là môi trường sư phạm, chứ chẳng phải nhà hàng hay vũ trường.

Sở Thiên dẫu rằng không quá thích thú với việc học tập, tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy khi đã bước chân vào trường học, thì nên thu liễm bản thân lại ít nhiều, không nên tùy tiện thể hiện, phô trương quá mức.

Vả lại chẳng cần tới chiếc xe thể thao sang trọng kia, chỉ riêng vẻ bề ngoài hắn cũng đã đủ thu hút mọi ánh mắt xung quanh rồi.

Không hề phóng đại khi nói rằng ngoại hình của Sở Thiên hoàn toàn có thể so sánh được với các minh tinh hàng đầu trong làng giải trí, thậm chí khí chất của hắn còn khiến cho những người đó phải chạy dài mới theo kịp được.

Giàu có, đẹp trai, phong cách nhã nhặn và lịch lãm, Sở Thiên đã trở thành chàng bạch mã hoàng tử trong mộng của không ít nữ sinh.

Còn đương nhiên ở chiều ngược lại không phải bất kỳ người nào trong số đó cũng có đủ điều kiện để lọt vào mắt xanh của tên thiếu gia đào hoa này.

Dẫu sao thì tiêu chuẩn chọn lựa bạn gái của Sở Thiên cũng rất cao, người bình thường có lẽ hắn còn chẳng thèm nhìn tới, càng đừng nói tới việc tiến xa hơn.

Nhưng nếu đổi lại là thằng bạn chí cốt Nhạc Dương của hắn, thì khả năng cao sẽ khiến rất nhiều thiếu nữ thơ ngây trong trường gặp phải tai họa rồi.

Sở Thiên rảo bước tiến về phía giảng đường, gần như chẳng hề để tâm tới hàng trăm ánh mắt đang hướng về phía bên này săm soi, bởi lẽ chuyện này đối với hắn thực sự đã quá quen thuộc.

Có người chỉ trỏ, có người thì thầm với bạn bè, lại có vài người quen biết gật đầu chào hỏi hắn.

Bước chân vào phòng, Sở Thiên quét ngang một lượt, thu hết toàn bộ không gian bên trong vào mắt.

Đám bạn học cũng ngay lập tức nhận ra sự xuất hiện của nam thần, khiến cho bầu không khí liền theo đó mà trở nên có chút nhốn nháo.

Những nữ sinh xung quanh hầu hết đều cố gắng thu hút ánh mắt của Sở Thiên, thậm chí vài người trong số đó tự nhận bản thân có nhan sắc, còn tiến lại bắt chuyện với hắn, khiến cho Sở Thiên không thể giả câm giả điếc, chỉ đành đối đáp qua loa vài câu cho có lệ.

Còn về phần mấy tên nam sinh thì khác, đa số đều không tỏ ra không mấy thiện cảm, hoặc là cố tình lảng tránh ánh mắt của Sở Thiên.

Tên khốn này, chính là kẻ địch của toàn bộ nam sinh trong lớp.

À không, nói đúng hơn thì tất cả nam giới trong trường đại học Đông Hải này đều không mong thấy mặt hắn ở bất cứ đâu.

Đùa sao, có ai lại muốn bản thân trở thành một vật làm nền cho người khác cơ chứ?

Mặc dù trong số những sinh viên kia, có không ít người sở hữu vẻ ngoài tương đối ưa nhìn, cũng không thiếu người có gia cảnh tốt hơn mặt bằng chung rất nhiều.

Thế nhưng đứng trước mặt Sở Thiên, tất cả bọn họ đều có một điểm chung duy nhất - đó là không có cửa để so sánh.

Đã không thể cạnh tranh được, vậy dứt khoát cách xa hắn ra một chút, sẽ không khiến cho bản thân bị đem ra so sánh với gã nhà giàu mặt trắng này.

Sở Thiên có thể cảm nhận được thái độ không chút hữu hảo nào của đám bạn học kia, tuy vậy hắn lại chẳng cảm thấy không thoải mái hay khó chịu gì, mà ngược lại còn hơi buồn cười nữa.

Ai nói đẹp trai không phải cái tội, thì chứng tỏ người đó chẳng hiểu gì về trai đẹp hết!

Ánh mắt Sở Thiên dừng lại ở một góc lớp, khóe miệng của hắn bất giác nở một nụ cười nhàn nhạt, khiến cho những nữ sinh xung quanh phải điên đảo thần hồn một phen.

Tìm thấy rồi!

Sở Thiên nhanh chóng bước tới phía cuối giảng đường, đặt mông ngồi xuống bên cạnh người kia.

Đoạn, hắn ngoảnh đầu nhìn sang, đối diện trực tiếp với khuôn mặt đang nổi lên vẻ ngạc nhiên của đối phương, mỉm cười hỏi nhỏ:

"Tôi ngồi chỗ này được chứ?"

"Bên kia... Vẫn còn bàn trống..."

"Haha, vị trí này rất tốt, vừa gần cửa sổ, không khí thoáng mát, lại không bị giáo viên để ý quá nhiều..."

Sở Thiên làm bộ như không nghe ra ý tứ từ chối của người kia, tiếp tục nói:

"À mà hình như chúng ta đã học cùng nhau mấy môn rồi đấy nhỉ? Như vậy cũng cũng có thể coi là có duyên rồi đó! Tôi là Sở Thiên, còn cậu?"

Nhìn những cử chỉ có phần nhiệt tình bất chấp của Sở Thiên, cô gái đang ngồi cạnh hắn lúc này cũng không biết nên nói sao cho phải, chỉ đành thở dài đáp:

"Tôn Ngữ San, rất vui được gặp cậu."

Sở Thiên vẫn vui vẻ tiếp lời, giống như chẳng hề nhận ra nét mặt có phần khó xử của đối phương, hoặc giả hắn đã cố tình không để tâm tới thái độ của cô nàng này.

"Lâu lắm không đi học, gặp lại cậu tôi cũng rất vui đấy. Mấy tháng nay tôi không đến trường, bài vở bị bỏ bê rất nhiều, sợ rằng khó có thể theo kịp mọi người. Bạn học Tôn này, cậu có thể giúp tôi ôn tập lại những phần kiến thức còn thiếu kia được không?"

Tôn Ngữ San hơi chần chừ một chút, trong giọng nói lộ rõ vẻ ngần ngại pha chút bất đắc dĩ:

"Việc này... Cậu có thể nhờ giáo viên trực tiếp hướng dẫn, như vậy sẽ đơn giản và hiệu quả hơn rất nhiều. Dù sao tôi cũng chỉ là sinh viên, tuy rằng môn học này không phải quá khó nhằn, nhưng để giảng giải tường tận cho người khác thì..."

" y dà, cậu đừng có khiêm tốn như thế, trong trường có ai mà không biết cậu là người duy nhất nhận được học bổng toàn phần đâu..."

Sở Thiên nhanh nhảu ngắt lời Tôn Ngữ San, không để cho cô nàng kịp nói ra lời khước từ:

"Nếu được cậu hỗ trợ, chắc chắn tôi sẽ bắt kịp tiến độ học tập cùng với những người khác. Haiz, hay là cậu đang chê tôi đầu óc chậm chạp, thành tích thì kém cỏi, sợ tôi sẽ làm tốn nhiều thời gian của cậu sao?"

"Không không, ý tôi không phải như vậy, cậu đừng hiểu lầm... Chỉ là..."

"Haha, không phải thì tốt rồi, tôi cũng nghĩ Tôn Ngữ San cậu không phải là người hẹp hòi, chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ bạn bè trong lúc khó khăn mà, phải không?"

"Ừm..."

Sở Thiên lúc này giống như một cậu nhóc phổi bò, mồm mép liến thoắng không ngừng.

Tuy nhiên nếu để ý kỹ sẽ thấy đôi mắt của hắn thực ra vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tôn Ngữ San, không hề bỏ sót bất kỳ một chút thay đổi nào dù là nhỏ nhất trên mặt cô ấy.

Nhìn thấy Tôn Ngữ San có khổ mà không nói ra được, chỉ đành ậm ừ đồng ý thuận theo, Sở Thiên liền cảm thấy vô cùng hài lòng.

Trước đây hai người giống như sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, ngay cả nói chuyện qua lại cũng chưa từng, càng không có quan hệ gì đáng kể.

Vậy mà chỉ qua vài ba câu xã giao mở đầu, Sở Thiên gần như đã bắt mạch được đối phương rồi.

Tôn Ngữ San là một cô gái tương đối nhu thuận, thậm chí ở một mức độ nào đó có thể nói cô nàng này hơi thụ động, và gần như không biết cách để từ chối khi được người khác yêu cầu hay nhờ vả vậy.

Có lẽ do bản tính trời sinh đã như vậy, hoặc cũng có thể do cách giáo dục của gia đình khiến cho Tôn Ngữ San ít khi tiếp xúc với những vấn đề khác ngoài chuyện trường lớp, học tập, từ đó dần hình thành con người hiện tại của cô.

Nếu trong tình huống bình thường, Sở Thiên sẽ chẳng hạ mình mà dùng tới mánh khóe thao túng cấp thấp này để đối phó với Tôn Ngữ San.

Bởi lẽ nói một cách thẳng thắn thì cô gái này không phải gu của hắn, cho dù vẻ ngoài của Tôn Ngữ San cũng không đến nỗi nào, có thể nói là tương đối thanh tú.

Mái tóc dài đen nhánh được thắt bím khá tùy ý, thoạt nhìn thì có vẻ hơi quê mùa một chút, nhưng lại rất phù hợp với hình tượng nữ sinh chăm chỉ của cô.

Một thân quần áo từ trên xuống dưới đều là loại bình thường, chẳng hề có chút nổi bật nào, cũng làm cho Tôn Ngữ San trông có vẻ dễ gần và thoải mái hơn rất nhiều.

Khuôn mặt tròn tròn dễ thương, mang theo cặp kính cận nhỏ nhắn, lại kết hợp với đôi mắt to và làn da trắng bóc như trứng gà, đủ để khiến cho mấy tên cẩu độc thân xung quanh phải thèm thuồng, không thể rời mắt.

Tóm lại, người như Tôn Ngữ San, sẽ là hình mẫu lý tưởng của những sinh viên năm nhất năm hai, hoặc là đám mọt sách chưa trải sự đời.

Tuy nhiên Sở Thiên lại không thích mấy cô nàng kiểu này, bởi lẽ ngoài việc vẻ ngoài có chút dễ nhìn, học tập rất chăm chỉ ra thì cá tính của họ thường khá nhạt nhòa, tính cách cũng thụ động, rụt rè và thiếu hụt kinh nghiệm xã hội.

Thoạt đầu khi mới quen sẽ không có vấn đề gì, nhưng trải qua một thời gian ngắn thì những nhược điểm này đều khiến cho hắn không thể thích thú nổi.

Nói một cách đơn giản, đó là tư duy không cùng tần số với nhau, mỗi lần tiếp xúc đều sẽ cảm thấy cực kỳ nhàm chán.

Tất cả những cô gái đã từng có quan hệ với hắn trước đây, mỗi người đều có một mặt rất đặc sắc riêng biệt, không hề có chút nhạt nhòa nào.

Mà ngay cả Thẩm Tiểu Ái - người duy nhất đang có một mối quan hệ tương đối ám muội với Sở Thiên trong thời điểm hiện tại - cũng là như vậy.

Nếu chỉ thoáng nhìn qua, người ta sẽ dễ nhầm lẫn sự ngây thơ, dễ mến và tận tâm của cô với sự non nớt của Tôn Ngữ San.

Thế nhưng bởi vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, lại thêm đứa em trai sống không nên thân, cho nên Thẩm Tiểu Ái lại có được sự trưởng thành và hiểu chuyện sớm hơn Tôn Ngữ San rất nhiều.

Cũng bởi điều này mà Sở Thiên vừa có cảm giác yêu mến, lại có đôi chút ái ngại cho cô.

Còn Tôn Ngữ San thì ngược lại, có gia cảnh vô cùng tốt, lại được cha mẹ bao bọc từ bé tới lớn, ngoài việc học ra thì chẳng phải động tay động chân vào bất kỳ thứ gì khác.

Đương nhiên sẽ có người thắc mắc, nếu cô gái này không phải là mẫu phụ nữ mà Sở Thiên thích thú, thì tại sao hắn lại phải dùng tiểu xảo để tiếp cận đối phương?

Và nói gì thì Tôn Ngữ San cũng có thể coi là khá ưa nhìn, chẳng lẽ xung quanh lại không có ai cảm thấy hứng thú, muốn tán tỉnh cô nàng mọt sách này hay sao?

Kỳ thật đáp án của cả hai câu hỏi này đều nằm ở một người duy nhất.

Người đó không ai khác chính là cha của Tôn Ngữ San - đồng thời cũng là Tổng giám đốc Công ty cổ phần đầu tư xuất nhập khẩu Tôn Thị Đông Hải.

Tôn Nghị.

Đúng vậy, sở dĩ không có một chàng trai nào đủ can đảm để tiếp xúc với Tôn Ngữ San, là bởi cô được ông già bảo bọc kỹ càng tới mức cực đoan, mà bọn họ - những "thường dân" áo vải - không có gan dẫm lên cái bóng của Tổng giám đốc Tôn.

Sở Thiên cũng chính là muốn lợi dụng điểm này, cho nên mới cố tình đến gần con gái rượu của Tôn Nghị, bởi hắn biết làm như vậy chắc chắn sẽ có thể đánh động tới ông ta.

Còn mục đích của Sở Thiên, kỳ thực chỉ gói gọn trong ba chữ: Một cơ hội.

Một cơ hội để hắn có thể gặp mặt người được coi là vua không ngai ở tỉnh Đông Hải này.