Chương 50: Cuộc chiến không khói súng

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 50: Cuộc chiến không khói súng

Chương 50: Cuộc chiến không khói súng

"Cậu... muốn gặp tổng giám đốc Tôn?"

Lâm Đại Bưu kinh ngạc nhìn về phía Sở Thiên, dường như không hề nghĩ tới người mà hắn nhắm tới ngay từ đầu lại là Tôn Nghị chứ không phải ai khác.

"Chuyện này chỉ e sẽ rất khó khăn... Đương nhiên tôi không phải tổng giám đốc Tôn, cho nên không thể hiểu được ông ta thực sự nghĩ thế nào. Tuy nhiên theo những gì tôi biết về người này, thì khả năng ông ta chấp thuận yêu cầu của cậu... Không cao lắm."

Sở Thiên gật đầu, từ tốn đáp lời:

"Tôi biết Tôn Nghị là người vô cùng cẩn trọng, chắc chắn sẽ rất khó để tiếp xúc với ông ta. Cho nên không phải ngẫu nhiên mà tôi lại phải dựng lên một màn kịch nhỏ, bắt đầu bằng việc tiếp xúc với con gái rượu của ông ta..."

Lâm Đại Bưu ngẩn người trong giây lát, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

"Con gái của tổng giám đốc Tôn? Quả nhiên là như vậy... Ban đầu khi thấy anh Dương nói chuyện với cậu, tôi đã cảm thấy ngờ ngợ rồi. Haha, không nghĩ tới cậu thực sự dám động vào vảy ngược của ông ta đấy."

"Hết cách rồi..."

Sở Thiên nhấp một ngụm cafe, cười nói:

"Nếu như đổi lại là ông già tôi, thì chắc là chẳng cần phải dùng tới hạ sách này, cứ trực tiếp tới gặp ông ta cũng được. Thế nhưng trong mắt Tôn Nghị bây giờ tôi chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa, muốn ngồi ở vị trí ngang hàng để nói chuyện với với ông ta gần như là điều không thể."

Ánh mắt Lâm Đại Bưu lóe lên, một lần nữa đánh giá lại tên công tử bột đang ung dung ngồi trước mặt mình lúc này.

Ấn tượng ban đầu của hắn với Sở Thiên không có gì nhiều, ngoại trừ việc đối phương là một người khá chững chạc, tỉ mỉ và tinh tế hơn xa những kẻ cùng trang lứa.

Sở dĩ Lâm Đại Bưu kiêng nể Sở Thiên như vậy, một phần là bởi gia thế lớn mạnh vượt xa người bình thường của hắn.

Mặt khác, Sở Thiên lại nắm trong tay chiếc chìa khóa có thể dẫn tới thế giới thượng lưu mà Lâm Đại Bưu hằng mơ ước.

Tuy nhiên ngày hôm nay Lâm Đại Bưu lại thấy được một bộ mặt rất khác của vị thiếu gia họ Sở này.

Ai cũng biết rằng Tôn Nghị là một người rất đặc biệt, và đương nhiên là cũng rất khó lường.

Chẳng phải ngẫu nhiên mà ở mảnh đất Đông Hải này người ta đều gọi Tôn Nghị là "ông vua không ngai".

Nếu phải dùng một từ duy nhất để đánh giá về con người này, thì Lâm Đại Bưu sẽ chọn hai chữ: Đáng sợ.

Đúng vậy, quyền lực trong tay Tôn Nghị đủ để khiến cho bất kỳ kẻ nào phải run rẩy, dè chừng, bất kể đối phương có giàu có, sang trọng tới đâu đi chăng nữa.

Dẫu rằng người ta chưa từng tận mắt chứng kiến ông ta làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, nhưng những lời đồn đại về Tôn Nghị vẫn cứ tiếp tục lan truyền khắp nơi.

Nếu nói những nhà tài phiệt giàu có như Sở Luân là ánh hào quang màu trắng, sáng chói lóa, còn những người lăn lộn trong giới giang hồ như Lâm Đại Bưu là bóng tối đen kịt.

Vậy thì thứ đại diện cho Tôn Nghị chính là một làn sương mù màu xám hư hư thực thực.

Có thể hiểu đơn giản, đó chính là nắm cả hắc bạch trong tay.

Một kẻ dám cả gan tính kế trên đầu ông ta, hơn nữa còn là đường đường chính chính chơi dương kế, thì chỉ có thể là một trong hai loại người.

Một là vô cùng mưu trí, gan dạ, và đương nhiên không thể thiếu được năng lực cực lớn để khống chế hết thảy những thứ có thể phát sinh sau đó.

Loại thứ hai, chính là kẻ đầu óc không bình thường, điếc không sợ súng.

Sở Thiên cố nhiên không hề ngu ngốc, chắc chắn hắn ta đã biết quá rõ ràng thân phận của Tôn Nghị, cũng như quyền lực trong tay ông ta lớn đến mức nào.

Trong tình huống đó, Sở Thiên vẫn ung dung bày ra một màn kịch nhỏ, chọc vào yếu điểm bao che con cái quá mức của Tôn Nghị để buộc ông ta phải chú ý tới hắn.

Điều này Lâm Đại Bưu tự nhận bản thân mình không làm nổi, thậm chí ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ tới.

"Sở thiếu gia, nếu cậu đã có tính toán riêng của mình, thì Lâm Đại Bưu tôi cũng không nhiều lời nữa. Nếu cậu có chuyện gì cần, cứ nói trực tiếp một câu, tôi bảo đảm sẽ làm hết sức có thể, tuyệt không kêu than oán trách nửa lời."

Sở Thiên mỉm cười, gật đầu đáp:

"Đương nhiên rồi, tới khi đó chắc chắn tôi sẽ không ngại nhờ vả anh Bưu đâu. À, còn chuyện này quên chưa hỏi, ngày mốt tôi có hẹn với vài người bạn, nếu anh Bưu không chê thì bớt chút thời gian, tới ngồi cùng chúng tôi cho vui?"

Hai mắt Lâm Đại Bưu sáng lên, trong lòng thầm hô rất tốt, cuối cùng thì cũng tới lúc Sở Thiên đặt chiếc vé tiến tới tầng cao mới vào trong tay hắn rồi.

Cố gắng kìm nén sự kích động đang dâng trào, Lâm Đại Bưu hít sâu một hơi, nghiêm túc gật đầu đáp:

"Sở thiếu gia đã có lời, tôi sao có thể từ chối được."

"Rất tốt, cứ quyết định như vậy đi. Ngày mốt tôi sẽ báo lại địa chỉ cụ thể với anh sau, tới lúc đó chúng ta cùng uống một trận thỏa thích."

Sở Thiên cùng Lâm Đại Bưu tiếp tục nói vài chuyện trên trời dưới biển, bầu không khí tương đối thoải mái, hòa hợp.

Mà Trương Phi Phàm thì chỉ yên lặng ngồi ở một bên, chậm rãi nhấm nháp ly cafe đắng ngắt của mình, không hề hé miệng lấy nửa lời.

Leng keng...

m thanh của chiếc chuông nhỏ treo trên cánh cửa ra vào vang lên lanh lảnh.

Từ bên ngoài, xuất hiện hai người đàn ông mặc vest đen đang lầm lũi bước vào phía trong quán cafe.

Lông mày Trương Phi Phàm hơi nhíu lại, ánh mắt ngay lập tức toát ra vẻ cảnh giác cao độ, bởi lẽ hắn đã nhận ra một trong số hai người kia chính là kẻ xung đột với Sở Thiên chưa đầy nửa giờ đồng hồ trước đó.

Bên ngoài quán cafe, năm chiếc xe SUV nằm nối đuôi nhau trước cửa, giống như tạo thành một tấm rào chắn bằng thép nguội đen bóng vậy.

Trương Phi Phàm lập tức ý thức được vấn đề đang xảy ra có thể rất nghiêm trọng, tuy nhiên biểu hiện của hắn vẫn vô cùng cứng rắn, hoàn toàn không bởi vì đối phương kéo đến đông người mà sợ hãi hay nao núng gì.

Nhìn thấy Dương Kiên cùng với một người xa lạ đang tiến về phía bàn mình, Trương Phi Phàm lập tức đứng dậy, bước vài bước tới trước mặt, ngăn không để cho hai người họ tiếp cận Sở Thiên.

Mà Sở Thiên lúc này cũng đã nhận ra sự xuất hiện của đối phương, hắn mỉm cười đặt tách cafe trên tay xuống, thản nhiên nói:

"Quay lại nhanh như vậy sao?"

Dương Kiên hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp lời.

Người đàn ông trẻ tuổi đi cùng Dương Kiên thì lại có thái độ hoàn toàn khác.

Hắn mỉm cười lịch thiệp, gật đầu chào Sở Thiên cùng Lâm Đại Bưu, sau đó mới dùng giọng nhã nhặn cất lời:

"Cậu là Sở Thiên phải không? Tổng giám đốc Tôn muốn gặp cậu, cho nên để tôi thay mặt ông ấy tới đây chuyển lời. Không biết hiện tại Sở thiếu gia có thời gian rảnh hay không?"

Sở Thiên ra hiệu cho Trương Phi Phàm lùi lại, sau đó mới đứng dậy bắt tay người đàn ông kia.

"Không vấn đề gì, tôi đã nghe danh tổng giám đốc Tôn từ lâu, hôm nay có cơ hội được gặp mặt quả thực là chuyện ước còn không được."

"Nếu đã vậy thì tôi cũng không cần nhiều lời dông dài nữa, mời cậu!"

Người đàn ông kia xoay người, đưa tay làm động tác mời.

Sở Thiên cũng chẳng đắn đo chút nào, thản nhiên rảo bước tiến ra phía ngoài cửa - nơi có cả một đoàn xe đang chờ đợi hắn.

Lâm Đại Bưu cùng Trương Phi Phàm cũng ngay lập tức đi theo phía sau, thế nhưng Dương Kiên lại đứng cản trước mặt hai người, lạnh lùng nói:

"Xin lỗi, tổng giám đốc Tôn chỉ cho mời một mình Sở Thiên, hai người không thể đi cùng được."

Trương Phi Phàm trừng mắt nhìn đối phương, nghiêm giọng đáp:

"Tôi là lái xe của Sở thiếu gia, đương nhiên phải đi theo hộ tống cậu ấy."

"Không được, tổng giám đốc đã dặn dò chúng tôi phải trực tiếp đưa cậu ấy tới điểm hẹn."

Sở Thiên ngừng bước, ngoảnh đầu cười nói với Trương Phi Phàm:

"Anh Trương không cần lo lắng, tôi sẽ không có vấn đề gì đâu."

"Nhưng..."

"Không sao, anh cứ trở về trụ sở trước, nếu có gì cần tôi sẽ liên lạc với anh sau."

Bởi vì Sở Thiên đã nói như vậy, cho nên Trương Phi Phàm cũng không tiện tiếp tục dây dưa với đám người Dương Kiên nữa.

Mắt thấy đoàn xe chở Sở Thiên đang lầm lũi lăn bánh, dần dần mất hút ở phía góc đường, Trương Phi Phàm cũng không dám chậm trễ một giây phút nào nữa.

Hắn vội vã leo lên chiếc Bentley Mulsanne, nổ máy đạp ga, nhanh chóng chạy theo sau bọn họ.

"Alo, anh Hoắc à, em là Phi Phàm đây..."

Vừa lái xe, Trương Phi Phàm vừa nhấc máy gọi cho Hoắc Cương - người lãnh đạo trực tiếp của hắn và cũng là thân tín của chủ tịch.

"Vâng, là Trương Phi Phàm trong đội tài xế ạ... Chuyện là..."

Chỉ mất chưa tới một phút, Trương Phi Phàm đã tường thuật lại toàn bộ những gì đã và đang xảy ra cho Hoắc Cương.

Ở phía đầu dây bên kia Hoắc Cương chỉ ậm ừ vài chữ, sau đó chốt hạ bằng một câu gọn lỏn "Đã hiểu" rồi cúp máy, hoàn toàn không nói thêm nửa chữ dư thừa.

Trương Phi Phàm lắc đầu, tiếp tục lái xe, chậm rãi bám sát phía sau đoàn xe đằng trước....

Sở Thiên thả nhiên đặt mông ngồi xuống chiếc sofa mềm mại, hơi ngả người dựa lưng vào thành ghế, tiếp đó lại móc trong túi áo ra một bao thuốc, bắt đầu phun mây nhả khói.

Còn ở phía đối diện với hắn, một người đàn ông trung tuổi đang chậm rãi pha trà, tỉ mỉ từng chút từng chút chẳng khác nào một nghệ nhân trà đạo thực thụ.

Thoạt nhìn qua, vẻ ngoài của người này vô cùng bình thường, thậm chí có thể nói là hơi nhạt nhòa.

Chí ít là từ khuôn mặt cho tới dáng người của ông ta, gần như chẳng có điểm nào khiến cho người khác lưu lại được ấn tượng sâu sắc cả.

Thân hình trung bình, không cao cũng không thấp, khuôn mặt góc cạnh thấp thoáng một vài nếp nhăn, mái tóc đã điểm không ít sợi bạc như cước.

Kết hợp với bộ quần áo vải thô cổ lỗ sĩ cùng cặp kính gọng nhựa cũ kỹ, thô kệch, tạo thành một hình tượng hết sức tầm thường, giống như những ông bác trung niên trong các bộ phim truyền hình thập niên tám mươi vậy.

Trông mặt mà bắt hình dong, nếu như không phải Sở Thiên đã biết khá rõ ràng về người đang ngồi trước mặt mình, thì có lẽ hắn cũng sẽ chẳng nghĩ ông ta có gì đặc biệt hơn những người khác cả.

Tôn Nghị - Tổng giám đốc công ty cổ phần đầu tư xuất nhập khẩu Tôn Thị.

Rất hiển nhiên đây là một người có tiền, thậm chí là nhiều tiền.

Tuy nhiên nếu chỉ như vậy thôi, thì Sở Thiên đã chẳng phải hao tâm tổn trí đến thế chỉ để gặp mặt ông ta.

Điều quan trọng là quyền lực mà Tôn Nghị - hay nói một cách chính xác hơn là những người đứng sau lưng ông ta - đang nắm giữ.

Nếu như Sở Thiên có thể thuyết phục Tôn Nghị ra tay can thiệp, thì rắc rối mà tập đoàn JK đang vướng phải sẽ được tháo gỡ một phần rất lớn.

Đây có thể không phải là biện pháp tối ưu nhất, nhưng chắc chắn chính là con đường nhanh nhất mà Sở Thiên có thể đi vào lúc này.

Sự việc lần này có thể nói là đã vào giai đoạn ngàn cân treo sợi tóc, càng giải quyết chậm trễ dù chỉ một ngày, thì sự rắc rối và hệ lụy xảy ra sẽ càng nhiều hơn nữa.

Dẫu vậy Sở Thiên vẫn hiểu được "dục tốc bất đạt", nhất là trong cuộc đọ sức sắp diễn ra tiếp theo đây.

Điều này cũng tương tự như lần gặp gỡ giữa hắn và Jasmine, ai hấp tấp vội vàng hơn sẽ là người đầu tiên lộ ra điểm yếu để đối phương có thể nắm bắt và thao túng.

Nếu việc Sở Thiên dùng mưu hèn kế bẩn để gặp được Tôn Nghị chỉ coi như tiểu xảo, vậy thì cuộc đàm phán giữa hai người mới chính thức là cuộc chiến đúng nghĩa.

Trò vui thực sự lúc này mới bắt đầu mở màn.