Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 52: Đổ bể (2)

Chương 52: Đổ bể (2)

Sở Thiên vừa được trợ lý của Tôn Nghị "hộ tống" ra khỏi biệt thự, liền phát hiện ra bên ngoài đã có mấy người đang đứng đợi sẵn.

Trương Phi Phàm, Hoắc Cương, còn cả thư ký Trần của cha hắn nữa.

Mặc dù không dặn dò gì trước với Trương Phi Phàm, nhưng Sở Thiên cũng có thể đoán được chính anh ta là người đã gọi Hoắc Cương tới đây.

Điều này tương đối dễ hiểu, dù gì thì Sở Thiên cũng là thiếu gia của tập đoàn JK, việc hắn bị một đám người "mời" đi có thể sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn, cho nên Trương Phi Phàm chắc chắn sẽ phải báo cáo lại với ông già hắn.

Nhất là khi kẻ mà Sở Thiên vừa gặp mặt lại không phải người bình thường, mà là đại diện cho một thế lực lớn ở Đông Hải.

Sở Luân lăn lộn trong thương trường bao nhiêu năm, đạt đến độ cao mà không nhiều người có mơ cũng có thể với tới.

Cho nên đối với những nhân vật hô mưa gọi gió ở Đông Hải ông ta đều rất quen thuộc, thậm chí còn có thể có quan hệ không cạn với một vài người người trong số đó nữa.

Ban nãy Trương Phi Phàm chỉ báo cáo đơn thuần sự việc Sở Thiên chạm trán với Dương Kiên, sau đó đi cùng đám người kia tới nhà của Tôn Nghị.

Còn những gì nghe được trong cuộc hội thoại giữa Sở Thiên và Lâm Đại Bưu đều được hắn tự giác giấu kín, không hề hé răng nhắc tới nửa lời.

Bản thân Trương Phi Phàm là nhân viên của tập đoàn JK, chịu sự quản lý trực tiếp của Hoắc Cương, tuy nhiên nếu để nói một cách chính xác thì hắn lại có xu hướng nghiêng về phía Sở Thiên nhiều hơn là chủ tịch Sở.

Điều này thật sự khó để giải thích cho rõ ràng, bởi vốn dĩ quan hệ giữa Sở Thiên, Sở Luân và tập đoàn JK đã là một sự trộn lẫn với nhau chứ không hoàn toàn tách biệt ra thành ba thái cực riêng rẽ.

Chỉ cần biết nếu đổi lại là Hoắc Cương, thì chắc chắn tất cả mỗi lời thoát ra khỏi miệng Sở Thiên đều sẽ được hắn đem trình lên trước mặt Sở Luân, không thừa không thiếu một chữ nào.

Đó chính là điểm khác biệt giữa thân tín và nhân viên bình thường.

Và cũng bởi vì vậy, mà Sở Thiên mới lựa chọn sử dụng Trương Phi Phàm, chứ không phải là liên hệ với Hoắc Cương.

Thậm chí ngay từ đầu Sở Thiên đã không đặt đối phương vào danh sách những kẻ có thể góp mặt bên trong kế hoạch của mình, bởi lẽ Hoắc Cương là một ẩn số mà Sở Thiên không có khả năng khống chế.

Nhìn thấy Sở Thiên đang lầm lũi bước từ bên trong căn biệt thự sang trọng ra ngoài, Trương Phi Phàm vội vàng tiến lên phía trước, cất lời hỏi han:

"Thiếu gia, cậu không sao chứ?"

Sở Thiên lắc đầu, chậm rãi đưa điếu thuốc lá lên miệng.

Trương Phi Phàm ngay lập tức rút chiếc bật lửa mạ vàng mới coóng trong túi ra, cẩn thận đưa lên châm thuốc cho hắn.

Sở Thiên nhìn món đồ chơi còn chưa xé mác trong tay Trương Phi Phàm, nhếch mép cười nói:

"Anh Trương cũng bắt đầu hút thuốc rồi à?"

"Không phải vậy..."

Trương Phi Phàm xua tay đáp:

"Tôi biết cậu thường xuyên dùng thuốc lá, cho nên mua sẵn một chiếc bật lửa và vài cây thuốc, đề phòng trường hợp cậu cần."

Sở Thiên gật đầu, vỗ vai Trương Phi Phàm vài cái, tán thưởng sự tỉ mỉ của hắn.

Tiếp đó, Sở Thiên rít sâu một hơi thuốc, lại quay sang phía Hoắc Cương - người từ nãy tới giờ vẫn luôn giữ im lặng.

"Anh Hoắc cũng tới đây à?"

Hoắc Cương nghiêm túc gật đầu, trầm giọng đáp lời:

"Mấy người đó không làm gì cậu chứ?"

"Haha, không có gì đâu, chỉ đơn giản là nói chuyện một chút thôi mà."

Sở Thiên mỉm cười, nhún vai tỏ vẻ mình vẫn ổn.

"Làm phiền anh lặn lội tới đây, thật là áy náy quá."

Nhiệm vụ của Hoắc Cương chỉ là bảo vệ cho Sở Thiên, chứ không phải truy tra những việc làm của đối phương, cho nên lúc này hắn chỉ gật đầu ra vẻ đã hiểu, chứ không tiếp tục hỏi han thêm gì nữa.

Thư ký Trần từ phía sau tiến lên vài bước, tới gần Sở Thiên, hắng giọng nói nhỏ:

"E hèm... Thiếu gia, chủ tịch muốn gặp cậu..."

"Chào anh Trần. Cha tôi muốn gặp tôi à? Ngay bây giờ sao?"

"Đúng vậy, cậu lên xe đi, để anh Hoắc đưa cậu về trụ sở. Chủ tịch chắc hẳn vẫn đang chờ ở đó."

Chiếc xe được Hoắc Cương lái tới đây là xe riêng của Sở Luân - một chiếc Bentley Flying Spur mới coóng - thay thế cho chiếc Bentley Mulsanne cũ hiện tại đang được sử dụng làm xe đưa đón khách hàng quan trọng của tập đoàn.

Chờ cho Sở Thiên yên vị ở hàng ghế sau, Hoắc Cương mới ngồi vào vị trí tài xế, bắt đầu nổ máy đạp ga.

Hai chiếc Bentley đen bóng sang trọng chầm chậm nối đuôi nhau trên đường, không tránh khỏi thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh.

Trong số đó có cả một thiếu nữ mang trên mặt cặp kính cận dày cộm, cùng với một bộ quần áo rộng thùng thình, chẳng khác nào đang khoác bao tải lên người vậy.

Cô ngước mắt nhìn lên, phát hiện ra người đang ngồi trong chiếc xe ô tô sang trọng trước mắt kia không phải ai khác, mà lại chính là kẻ vài giờ trước còn đang lẽo đẽo bám theo sau lưng mình từ trên lớp cho tới thư viện, gây ra cho bản thân không ít phiền toái.

Là Sở Thiên ư? Tại sao hắn lại tới nhà của mình?

Tôn Ngữ San hơi ngạc nhiên trong giây lát.

Sau đó dường như đã hiểu được vấn đề, khuôn mặt của cô liền chuyển từ trạng thái ngơ ngác sang phẫn nộ cùng thất vọng không thể che dấu.

Tôn Ngữ San chạy nhanh về phía cánh cổng lớn của căn biệt thự sang trọng trước mặt, vội vàng mở cửa bước vào.

Nhìn thấy con gái vừa đi học về, những nếp nhăn gợn sóng trên trán Tôn Nghị hơi giãn ra, lộ một chút vui vẻ và mềm mỏng hiếm thấy.

Thế nhưng ông ta còn chưa kịp nói lời nào, thì cô con gái bảo bối đã hằm hằm chạy tới trước mặt Tôn Nghị, lớn giọng chất vấn:

"Không phải cha đã nói về sau sẽ không làm những chuyện như vậy nữa hay sao? Tại sao cha lại không giữ lời?"

Khóe miệng Tôn Nghị hơi giật giật, trong khóe mắt ánh lên một tia bất đắc dĩ.

Đương nhiên ông ta hiểu được những lời vừa rồi của Tôn Ngữ San có ý nghĩa gì, có lẽ con bé đã nhìn thấy thằng nhóc kia đi ra từ nhà mình rồi.

"Con gái à, ông già này đã làm gì nên tội mà khiến con tức giận như vậy chứ?"

"Cha còn giả vờ không hiểu nữa? Tại sao cha lại bắt bạn học của con tới đây?"

"Không phải như vậy đâu..."

Tôn Nghị xua tay, nhẹ giọng nói:

"Cha chỉ là nói chuyện với cậu ta mấy câu, hoàn toàn không có vấn đề gì lớn cả..."

"Không có vấn đề gì?"

Những lời giải thích của Tôn Nghị chẳng những không khiến cho cô con gái rượu này nguôi giận, ngược lại càng làm cho Tôn Ngữ San uất ức hơn gấp bội phần.

Cô dậm dậm chân xuống đất, nước mắt lưng tròng nói lớn:

"Mỗi một lần cha đều nói như vậy, kết quả thì sao? Tất cả mọi người xung quanh đứng trước mặt đều sợ con, không một ai dám tới gần, sau lưng họ nói con có một người cha là mafia!"

Tôn Nghị hơi ngẩn người ra, muốn nói điều gì đó để xoa dịu tâm trạng của Tôn Ngữ San, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào cho phải.

Một giọt nước từ khóe mắt của Tôn Ngữ San không nhịn được mà rơi xuống, để lại một vết ướt chạy dài trên gò má trắng mềm búng ra sữa của cô.

"Suốt cả ba năm phổ thông con không có lấy một người bạn, lúc nào cũng chỉ thui thủi một mình. Khó khăn lắm mới chuyển tới một ngôi trường không ai biết mình là ai, có được cuộc sống như những người bình thường khác. Vậy mà..."

"Xin lỗi con, cha không..."

Tôn Nghị còn chưa nói dứt lời, thì Tôn Ngữ San đã xoay người bỏ lên lầu, để mặc ông ta ngồi một mình trong phòng khách rộng rãi mà lạnh lẽo, hiu quạnh.

Trước đây khi gia đình còn nghèo khó, cả nhà Tôn Nghị phải ở trong một căn hộ tập thể cũ mèm, dột nát chẳng khác gì túp lều tranh.

Ngày ấy ông ta vẫn còn là một tên thanh niên mới ngoài hai mươi lăm, sự nghiệp rất bấp bênh, ăn bữa nay lo bữa mai.

Vợ của Tôn Nghị rất hiền lành, mặc dù sau khi cưới ông ta, cô ấy phải chịu rất nhiều khổ cực, thế nhưng chưa từng nói ra một lời nặng nhẹ, mà chỉ âm thầm đứng sau lưng chăm sóc cho chồng và cô con gái còn đang bế ngửa.

Gia đình Tôn Nghị khi ấy có thể rất khó khăn, tuy nhiên lại chẳng bao giờ thiếu đi tiếng cười và sự ấm áp.

Hàng ngày chàng thanh niên Tôn Nghị đi làm từ sáng sớm, tới khi trời tối mịt mới về tới nhà, mang theo một chút đồ ăn vặt linh tinh mà hắn tiện tay mua trên đường.

Thứ đầu tiên mà Tôn Nghị cảm nhận được khi bước chân vào trong căn hộ nhỏ bé cũ nát kia, là một mùi thơm ngào ngạt của mâm cơm đã được dọn sẵn tự bao giờ.

Vợ hắn ngồi đó, khi thì đang đan lát chút đồ dùng, khi thì tỉ mẩn xâu chuỗi vài chiếc vòng nhựa rẻ tiền để ngày hôm sau đi giao cho khách.

Cũng có những ngày Tôn Nghị về muộn, hắn thấy bà xã mình đang ngủ gục trên chiếc bàn ăn sứt sẹo, mà mâm cơm đã nguội ngắt vẫn còn nguyên vẹn, đang đậy lồng bàn chờ hắn về ăn.

Cái sự nghèo khổ ấy khiến cho Tôn Nghị càng khát khao làm giàu, bất kể có phải đánh đổi bao nhiêu mồ hôi, nước mắt hay thậm chí cả máu đi chăng nữa.

Hắn nghỉ công việc lương ba cọc ba đồng ở cơ quan cũ, bắt đầu chuỗi ngày lang bạt trên đường, làm đủ mọi nghề từ bốc vác tới bán hàng rong.

Cơ duyên khiến cho hắn gặp được một vài người đặc biệt, dựa vào mối quan hệ này hắn bắt đầu phất lên trông thấy.

Tôn Nghị mua một căn nhà rộng rãi hơn, để cho cả gia đình chuyển tới đó sinh sống, chấm dứt quãng thời gian chui rúc trong cái nơi rách nát kia.

Những bữa cơm của hắn đã không còn đơn giản vài ba món rau dưa như trước, mà dần dần xuất hiện thêm thịt cá, thậm chí còn có cả những thức ngon vật lạ mà trước kia chỉ thấy qua màn hình vô tuyến.

Thế nhưng, chẳng có thứ lợi ích nào từ trên trời rơi xuống mà không phải đánh đổi cả.

Tôn Nghị càng có tiền bao nhiêu, thì thời gian mà hắn ở bên gia đình nhỏ của mình lại càng ít đi bấy nhiêu.

Tờ giấy bạc vô tri, nhưng có thể khiến cho con người thay đổi một cách chóng mặt.

Buổi sáng, Tôn Nghị luôn bước ra khỏi nhà với một bộ cánh bảnh bao, ngay ngắn.

Và hiếm có khi nào hắn về nhà trước mười hai giờ đêm mà không phải trong trạng thái say khướt, trên người nồng nặc mùi rượu mạnh cùng mùi son phấn thơm nức tới mức gay mũi.

Vợ của hắn cũng nói vài lời, nhưng đều bị Tôn Nghị bỏ ngoài tai, sự phù phiếm xa hoa bên ngoài khiến cho hắn chẳng mấy lưu tâm tới người phụ nữ bên cạnh mình.

Rốt cuộc sau cả một quãng thời gian dài cam chịu, vợ của Tôn Nghị cuối cùng cũng không thể tiếp tục sống như vậy thêm một giây nào nữa.

Cô bỏ đi, không lưu lại một lời, cũng chẳng để cho ai biết mình đã đi đâu.

Lúc này Tôn Nghị mới nhận ra được mình đã đánh mất thứ gì, hắn điên cuồng nhờ người tìm kiếm tung tích của cô, thậm chí lái xe ngay trong đêm, chạy về tận quê vợ ở cách Đông Hải tới mấy trăm cây số.

Thế nhưng cốc nước đã đổ đi, làm sao còn có thể thu lại được nữa...

Tôn Nghị ngẩn người nhìn vào chiếc chén trà đã nguội lạnh phía trước mặt mình, thở hắt ra một hơi dài não nề.