Chương 53: Sự thật (1)

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 53: Sự thật (1)

Chương 53: Sự thật (1)

Sở Thiên nhàm chán đặt mông xuống ghế, lại ngoảnh đầu ngó nghiêng xung quanh, quan sát căn phòng làm việc rộng gần cả trăm mét vuông của ông già hắn.

Ở cách đó không xa, thư ký Trần đang nhỏ giọng thì thầm điều gì đó với Sở Luân.

Hai người trao đổi ước chừng vài phút, sau đó thư ký Trần liền xoay người rời đi, trước khi ra khỏi phòng còn không quên đóng cửa lại.

Lúc này Sở Luân mới chậm chạp bước tới, ngồi xuống vị trí đối diện với Sở Thiên.

Ngay bây giờ đây, trong lòng Sở Luân đang tồn tại không ít những câu hỏi, tuy nhiên lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Sau vụ tai nạn đáng tiếc của Sở Thiên, bất kể công việc có bận rộn tới đâu, thì Sở Luân vẫn luôn dành thời gian tới thăm nom hắn vài lần một tuần.

Dù thời gian tiếp xúc trong mỗi chuyến thăm đó không tính là quá nhiều, nhưng một người tinh tường như Sở Luân sao có thể không nhận ra được sự thay đổi từ đứa con trai duy nhất của mình cơ chứ?

Trước kia cậu quý tử này là người như thế nào, có lẽ Sở Luân chính là người hiểu rõ nhất.

Tính cách của Sở Thiên tương đối kênh kiệu, khó gần, lại thường tỏ ra dửng dưng và lạnh nhạt với mọi chuyện xung quanh.

Hiếm khi nào thấy nó thực sự chú tâm vào bất cứ điều gì, tất nhiên là ngoại trừ chuyện quan hệ nam nữ vốn đã là thương hiệu của thằng nhóc này.

Ngay cả quan hệ giữa nó và mình cũng không thực sự quá hòa hợp, so với những gia đình bình thường thì xa cách hơn rất nhiều.

Điều này tương đối dễ giải thích, bởi lẽ một người như Sở Luân chắc chắn sẽ không có nhiều thời gian rảnh rỗi để chuyện trò với con trai, và Sở Thiên cũng không phải là kiểu người có mong muốn thổ lộ tâm tư của bản thân với người khác, dù cho đó có là người thân duy nhất đi chăng nữa.

Nói rộng ra, không chỉ đối với Sở Luân, mà Sở Thiên đều giữ thái độ không mặn không nhạt với tất cả những người xung quanh, khiến cho ít ai hiểu được trong đầu hắn thực sự đang nghĩ gì.

Tuy nhiên... Trong vài tháng nằm viện, dường như tính cách của thằng nhóc này đã có sự thay đổi rất lớn.

Dù cho cậu con trai không trực tiếp thể hiện điều đó ra ngoài, thì Sở Luân vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được điều đó thông qua từng chi tiết, cử chỉ, lời nói... dù đó chỉ là những điểm nhỏ nhặt nhất.

Đơn cử như cách Sở Thiên đối đãi với nhân viên của bệnh viện chẳng hạn.

Trước đây một người kiêu ngạo như nó chắc chắn sẽ chẳng thèm để tâm nhiều tới các bác sĩ, y tá xung quanh, thậm chí trực tiếp bỏ qua bọn họ cũng không phải là không thể.

Vậy mà trong vài tháng trời nằm viện, Sở Thiên lại tạo được mối quan hệ hòa hợp với bác sĩ Trương - người trực tiếp phụ trách điều trị cho hắn.

Sở Luân còn nghe nói hiện tại con trai ông ta đang dây dưa với một nữ y tá, hơn nữa còn đứng ra giải quyết không ít rắc rối thay cho cô ta.

E hèm, tất nhiên ai cũng biết thằng nhóc này là một tay công tử đào hoa, đam mê nữ sắc, thế nhưng thường thì tất cả sẽ chỉ dừng lại ở mức yêu đương chơi bời, chứ ít khi nào thấy nó dấn sâu hơn vào một mối quan hệ như bây giờ.

Ngay cả thân tín của ông ta - Hoắc Cương - cũng cảm thấy rằng thái độ của vị đại thiếu gia này đã thay đổi hoàn toàn, từ chỗ dửng dưng bất cần, nay bỗng trở nên lịch thiệp, thận trọng và khôn khéo hơn rất nhiều.

Phải biết rằng Hoắc Cương là một người rất kiệm lời, mà mỗi lời nói ra đều đã suy nghĩ rất thấu đáo, cho nên có thể thấy được những nhận xét của hắn chắc chắn phải có cơ sở xác đáng.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay, ngay sau khi Trương Phi Phàm gọi điện báo cáo, Sở Luân đã cho người thăm dò qua một lần, về cơ bản ông ta đã có thể nắm được vấn đề.

Việc Tôn Nghị bao bọc con gái tới mức cực đoan cũng không phải là điều bí mật gì, cho nên có thể lý giải được tại sao đối phương lại phái người tới dằn mặt Sở Thiên.

Tuy vậy Sở Luân vẫn cảm thấy chắc chắn trong chuyện này còn có khúc mắc gì đó mà bản thân mình chưa hiểu thấu đáo được.

Bởi lẽ bất kể ông ta suy nghĩ theo hướng nào, thì cũng vẫn cảm thấy cả quá trình mà sự việc kia diễn ra dường như luôn tồn tại một điểm không hợp lý cho lắm.

Trước tiên, khoan nói về việc con gái của Tôn Nghị có phải thực sự là đối tượng mà Sở Thiên hứng thú hay không, thì việc thằng nhóc này đi theo đám người của Tôn Nghị tới tận nhà ông ta quả thực không thể lý giải được.

Nếu nó có hứng thú với cô gái kia, thì cũng chẳng việc gì phải đến cọ mặt với ông già người ta, tự đặt bản thân mình vào tình huống khó xử làm gì cả.

Hơn nữa cứ cho rằng nhà riêng của Tôn Nghị chẳng phải chốn đầm rồng hang cọp, nhưng ở trong hoàn cảnh lúc đó, việc tới tận nơi để hứng chịu cơn thịnh nộ của đối phương chắc chắn không phải là việc làm khôn ngoan gì cho cam.

Con trai của Sở Luân có thể rất kiêu căng, tuy nhiên chắc chắn nó không phải là một thằng ngốc coi trời bằng vung.

Đó là còn chưa kể Trương Phi Phàm luôn theo sau Sở Thiên, cho dù cậu quý tử của mình không biết kẻ trước mặt sâu cạn ra sao, thì Trương Phi Phàm cũng phải hiểu được tình huống tốt xấu thế nào chứ?

Vả lại theo lý mà nói, ngay khi biết được sự việc, thì điều đầu tiên mà Trương Phi Phàm cần làm là báo cáo lại cho Hoắc Cương, chứ không phải chờ tới khi mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát mới bắt đầu đánh tiếng.

Cách lý giải duy nhất, và cũng là hợp lý nhất, đó là ngay từ đầu mọi thứ diễn ra đã nằm trong chủ ý của Sở Thiên, còn Trương Phi Phàm chỉ là người đi theo nhận lệnh mà thôi.

Có điều việc này lại dẫn tới một nghi vấn khác, đó là tại sao Trương Phi Phàm lại nghe lời Sở Thiên, bất chấp việc hắn đang là cấp dưới của Hoắc Cương?

Hay nói cách khác, dường như Trương Phi Phàm đang có xu hướng nghe theo chỉ đạo của con trai mình hơn là chỉ đơn thuần tuân theo lệnh cấp trên như một nhân viên thuộc tập đoàn JK.

Không chỉ có riêng Trương Phi Phàm, mà hầu hết mọi người trong nội bộ tập đoàn JK đều gần như chưa từng tiếp xúc với Sở Thiên, cho nên có thể loại trừ việc hai người có quan hệ thân cận từ trước.

Vậy thì con trai mình đã dùng thứ ma thuật gì mà có thể khiến cho một người xa lạ, mới chỉ gặp mặt một vài lần, lại tỏ ra thân cận như vậy?

Thậm chí còn có thể bất chấp việc sẽ bị khai trừ để hùa theo ý đồ của Sở Thiên.

Tiền sao? Sở Thiên liệu có thể bỏ ra bao nhiêu tiền để mua chuộc một tên tài xế? Và Trương Phi Phàm thực sự dám nhận tiền để làm trái ý Sở Luân ư?

Uy quyền của một đại thiếu gia? Thứ đó hiển nhiên là do ông già hắn ban cho, thế nên Sở Thiên đâu thể có nhiều sức nặng hơn bản thân Sở Luân được?

Sở Luân suy nghĩ một hồi lâu, vẫn cảm thấy dường như còn có điểm gì đó mà mình chưa thể nhìn thấu.

Ông ta ngước lên nhìn vào người đang ngồi trước mặt - đứa con trai duy nhất đã được mình nuôi dạy hơn hai mươi năm ròng.

Trong lòng Sở Luân chợt nhận ra rằng ngay giờ phút này đây, trong căn phòng này, ông ta đã không thể nhìn thấu được nó như bản thân vẫn tưởng.

"Cha, ánh mắt dò xét đó là sao vậy?"

Sở Thiên liếc mắt quan sát thái độ trên mặt ông bố hờ của mình, mỉm cười nói:

"Cha gọi con tới đây không phải chỉ để ngồi nhìn nhau tới hết ngày chứ?"

Lúc này Sở Luân mới nhận ra mình đã ngồi im lặng gần mười phút đồng hồ.

Ông tằng hắng vài cái, gạt bỏ những ý nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu mình.

"Ta nghe nói con vừa mới từ chỗ tổng giám đốc Tôn về? Nói xem, đột nhiên ông ta lại hẹn gặp con, không phải đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?"

"Hiện tại thì vẫn chưa chắc chắn được gì, nhưng hẳn là vài ngày nữa thì có thể sẽ có chuyện thật..."

Biểu cảm trên mặt Sở Thiên có vẻ khá tùy tiện, còn ẩn sâu trong mắt hắn lại ánh lên một tia tự tin không thể nghi ngờ.

"Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì có lẽ trong vòng tối đa là một tuần, Tôn Nghị sẽ hẹn gặp lần nữa. Tới khi đó, chỗ khó khăn của dự án Black Pearl sẽ mau chóng được tháo gỡ, cha có thể thoải mái vung tay mà làm, không cần lo lắng về đám người đang ngấm ngầm quậy phá kia nữa."

Sở Luân trừng mắt nhìn chằm chằm vào Sở Thiên.

Trên khuôn mặt ông ta không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng, dường như vẫn chưa thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Từ khi Sở Thiên bước chân vào căn phòng này, trong đầu Sở Luân đã vẽ ra hàng loạt cách lý giải về hành động của hắn, mà ông ta lại chưa từng nghĩ tới khả năng Sở Thiên muốn lợi dụng Tôn Nghị để can thiệp vào dự án JK Black Pearl - thứ đang khiến ông ta phải đau đầu trong suốt thời gian gần đây.

Thế nhưng... Đối phương lại là Tôn Nghị?

Đây không phải là kẻ mà con trai ông ta có thể đối phó nổi, thậm chí ngay chính bản thân Sở Luân cũng rất kiêng dè con người này.

Thái độ của Sở Luân ngay lập tức trở nên nghiêm túc hơn bội phần.

"Con trai à, việc này con không cần phải quan tâm nhiều đâu, ta tự khắc sẽ có phương pháp xử lý cho phù hợp. Tốt nhất cũng đừng tiếp xúc với Tôn Nghị nữa, kẻ này... rất phức tạp, không phải loại người mà con nên dây vào."

"Cha còn định giấu con đến bao giờ nữa?"

Sở Thiên lắc đầu, đáp:

"Đến những người chẳng có một xu quan hệ với JK ngoài kia cũng biết được vấn đề lần này nghiêm trọng tới mức nào, chẳng lẽ con là con trai của chủ tịch tập đoàn lại không được biết hay sao?"

Câu trả lời của con trai khiến Sở Luân hơi trầm ngâm trong giây lát, tuy nhiên ông ta vẫn giữ nguyên quan điểm của mình.

"Chỉ là một chút khó khăn mà thôi, còn chưa tới mức không thể vãn hồi được. Ta đã cho người liên hệ với một số đối tác khác, có lẽ rất nhanh sẽ có kết quả. Tóm lại việc lần này con đừng có nhúng tay vào, tập trung vào chuyện học hành đi."

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì hết, con là con trai ta, cho nên chắc con hiểu việc ta đã quyết sẽ không thể thay đổi được. Đừng lãng phí thời gian nữa."

Sở Luân mang theo thái độ không thể xoay chuyển, dứt khoát từ chối.

Sở Thiên chậm rãi châm một điếu thuốc, rít vào một hơi dài, cảm nhận làn khói cay xè đang từ từ thấm vào trong từng tế bào hô hấp của mình.

Đoạn, hắn lắc đầu thở dài, móc từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp màu trắng, đặt nó ở vị trí ngay trước mặt Sở Luân.

Thoạt nhìn qua tấm danh thiếp này vô cùng đơn giản, thậm chí còn có phần đơn điệu.

Một cái tên, một dòng chức vụ nho nhỏ, kèm theo số điện thoại văn phòng ở phía góc dưới bên trái, tất cả chỉ gói gọn trong vài chục chữ ngắn ngủi.

Thế nhưng chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ khiến cho Sở Luân phải sững sỡ trong giây lát.

Jasmine Westwood - Phó chủ tịch tập đoàn Global Property.

Đây là tấm danh thiếp mà Jasmine nhét vào túi Sở Thiên trước khi ra về, để nếu hắn thay đổi chủ ý thì có thể liên hệ lại với cô ta bất cứ lúc nào.

Vốn dĩ Sở Thiên không muốn để cho ông già biết về cuộc gặp gỡ giữa hai người, vì dù sao thì chuyện đó cũng không có liên quan nhiều tới Sở Luân.

Thế nhưng thái độ quyết liệt của Sở Luân khiến cho Sở Thiên không thể không sử dụng biện pháp mạnh hơn.

Thay vì phải khua môi múa mép, dùng tới lý lẽ dông dài để thuyết phục Sở Luân - việc mà Sở Thiên biết sẽ chẳng đi tới đâu - thì hắn quyết định trực tiếp tung ra con bài Jasmine.

Sự việc lần này muốn thành công, thì điều kiện tiên quyết là phải chiếm được sự đồng ý của ông già, bởi vậy nên Sở Thiên sẽ không để cho Sở Luân có cơ hội từ chối mình lần nữa.