Chương 56: Phản ứng (2)

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 56: Phản ứng (2)

Chương 56: Phản ứng (2)

Thẩm Tiểu Ái tựa lưng vào chiếc ghế gỗ trước mặt Lâm Dĩnh, cử chỉ không tránh khỏi hơi rụt rè, dường như trong lòng đang rất bồn chồn, lo lắng.

Hai bàn tay cô khẽ vân vê vạt áo, đầu hơi cúi gằm xuống, tránh khỏi đối diện trực tiếp với ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của viện trưởng Lâm.

Căn phòng vốn dĩ đã chật chội, cộng thêm với bầu không khí lúc này lại càng khiến cho Thẩm Tiểu Ái có cảm giác ngột ngạt hơn.

Thực ra văn phòng này ban đầu cũng tương đối thoải mái, mặc dù chưa đến mức quá rộng rãi, nhưng dùng để làm việc một mình thì không có vấn đề gì.

Có điều sau khi Lâm Dĩnh tiếp quản nơi này, thì ngoài thời gian công tác hàng ngày, cô cũng thường xuyên ở lại đây qua đêm, cho nên trong phòng phải bố trí thêm hàng tá vật dụng cá nhân lỉnh kỉnh khác nữa.

Đó là còn chưa kể đống tài liệu, sách vở y khoa đang chất đầy trên kệ, trên mặt bàn làm việc kia, lại càng khiến cho không gian của văn phòng dường như bị thu hẹp đi không ít.

Lâm Dĩnh chăm chú quan sát thiếu nữ trước mặt mình, lướt một đường từ đầu tới chân, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Cô bé này... Càng nhìn càng thấy xinh đẹp hơn...

Thân là viện trưởng của bệnh viện nhân dân Đông Hải, Lâm Dĩnh có rất rất nhiều nhân viên dưới quyền, cho nên thường ngày cô cũng chỉ tiếp xúc chủ yếu với một số cán bộ lãnh đạo khác, chứ hiếm khi nào trực tiếp đi tới tận các phòng ban chuyên môn.

Càng không nói tới việc Thẩm Tiểu Ái chỉ là một điều dưỡng viên bình thường, cho dù có ngẫu nhiên chạm mặt một vài lần, ngoài việc chào hỏi qua loa ra thì hai người cũng không có chuyện gì để trao đổi riêng với nhau.

Đương nhiên nói như vậy không có nghĩa là Lâm Dĩnh không biết chút gì về Thẩm Tiểu Ái, mà trái lại cô vẫn hiểu được vài phần về hoàn cảnh cũng như con người của đối phương.

Điều này chung quy cũng là vì "công lao" của Thẩm Hoàng, bởi vì hắn đã làm náo loạn ở bệnh viện hết lần này tới lần khác, cho nên không khỏi khiến cho Lâm Dĩnh phải chú ý tới.

Tuy nhiên để được gọi là chính thức nói chuyện một cách đúng nghĩa, thì có lẽ đây vẫn là lần đầu tiên.

Ánh mắt của Lâm Dĩnh dừng lại trên khuôn mặt đang lộ rõ vẻ câu nệ cùng bồn chồn của Thẩm Tiểu Ái, bất giác buông một tiếng thở dài.

Thật đáng tiếc, người con gái tốt như vậy, lại chọn sai đối tượng để yêu đương.

Lâm Dĩnh hiểu được vẻ ngoài bảnh bao cùng với gia thế giàu có của Sở Thiên sức hút lớn tới cỡ nào.

Cùng với đó, cô cũng hiểu được một điều, đó là tên nhóc này chắc chắn không phải loại người có thể thỏa mãn với chỉ một mối tình.

Nhất là đối với người như Thẩm Tiểu Ái - một cô gái có vẻ ngoài ưa nhìn, hoàn cảnh gia đình lại tương đối khó khăn - càng có vẻ giống như con mồi của hắn nhiều hơn là đối tượng để yêu đương.

Chí ít thì đây cũng là một suy đoán tương đối logic của Lâm Dĩnh, bởi dẫu rằng thời gian tiếp xúc của bản thân với Sở Thiên rất ngắn, thế nhưng những tin đồn xung quanh tên thiếu gia trăng hoa này thực sự rất rất nhiều, mà không ít trong số đó đã truyền đến tai cô.

Đó là còn chưa kể tới cha của hắn...

Hừ, tất cả đàn ông đều giống nhau, bên ngoài có thể rất đẹp đẽ hấp dẫn, còn bên trong thì bạc bẽo vô tình, tóm lại không phải là thứ tốt lành gì.

"Tiểu Ái này, chị kêu em tới đây chỉ là để nói chuyện thôi, không phải có ý trách mắng gì cả, em không cần phải căng thẳng đâu."

Lâm Dĩnh mở lời trước, thái độ cũng tỏ ra hòa hoãn hơn rất nhiều, không còn giữ vẻ lạnh nhạt khó gần như vừa rồi nữa.

"Nghe nói dạo gần đây em trai của em không còn tới bệnh viện nữa, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không?"

"Thưa viện trưởng, việc này..."

Thẩm Tiểu Ái hơi bất ngờ trước những lời nói có phần thân thiện, dễ gần của vị nữ viện trưởng nổi tiếng mặt sắt này.

Cô ậm ừ vài giây, sau đó ấp úng đáp lời.

"Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là em trai tôi đã tìm được việc làm, cho nên không tới đây gây loạn nữa... Thật sự xin lỗi viện trưởng, vì chuyện riêng của gia đình tôi mà đã làm ảnh hưởng tới công việc của bệnh viện như vậy..."

Lâm Dĩnh chậm rãi rót một cốc nước, đặt trước mặt Thẩm Tiểu Ái, lại nhẹ nhàng thủ thỉ như đang tâm sự:

"Em không cần phải câu nệ như vậy đâu. Nơi này chỉ có hai người chúng ta, em có thể gọi chị là chị Dĩnh. Mặc dù chị hơn em khá nhiều tuổi, thế nhưng cứ xưng hô như bây giờ quả thực có phần hơi khách sáo quá..."

"Thưa viện trưởng, tôi..."

"Gọi là chị!"

"Vâng, chị Dĩnh..."

Thẩm Tiểu Ái bị thái độ chân thành và kiên quyết của đối phương ảnh hưởng, đành phải thuận theo ý của Lâm Dĩnh, dù cho việc xưng hô như vậy khiến cô cảm thấy có phần không quen.

"Chuyện lúc nãy... Em xin lỗi, lần sau chắc chắn sẽ không lặp lại nữa đâu ạ."

Lâm Dĩnh mỉm cười, tỏ vẻ không để trong lòng, sau đó lại hỏi:

"Em quen với cậu ta lâu chưa?"

Thẩm Tiểu Ái gật đầu, trên mặt thoáng hiện lên một vẻ ửng hồng, đôi mắt chỉ trong giây lát đã trở nên long lanh khác thường.

Giọng nói vốn dĩ còn có hơi ngượng ngùng và e dè, lúc này bỗng lộ ra sự êm ái, ôn nhu như thể chỉ cần nhắc tới người đó thôi cũng đủ để cho cô cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc rồi.

"Ừm... Chưa lâu lắm, chỉ mới khoảng vài tháng..."

Lâm Dĩnh âm thầm quan sát thái độ của Thẩm Tiểu Ái vài giây, rồi mới tiếp tục câu chuyện còn dang dở.

"Vậy em có biết gì về thân thế của Sở Thiên không? Con người cậu ta thế nào, em có hiểu rõ không?"

"..."

Thẩm Tiểu Ái im lặng, không muốn đáp lại câu hỏi này.

Một phần là bởi cô không muốn đối phương nghĩ mình chỉ quen Sở Thiên vì tài sản, mà mặt khác Thẩm Tiểu Ái cũng cảm thấy việc Lâm Dĩnh đặt câu hỏi như vậy giống như đang cố tình gợi ý cho mình nên cẩn trọng hơn với Sở Thiên.

Ngay từ khi mới tiếp xúc lần đầu với Sở Thiên, Thẩm Tiểu Ái đã nghe được nhiều thông tin lùm xùm xung quanh chuyện tình cảm của hắn với những cô gái khác.

Bản thân cô luôn cảm thấy bận lòng về vấn đề này, ngay cả lúc này cũng vậy, dù cho thái độ và hành động của Sở Thiên từ trước tới nay không hề giống với lời đồn.

Tuy nhiên thái độ e dè của Thẩm Tiểu Ái đối với Sở Thiên là một chuyện, còn người khác ở trước mặt cô tỏ ra nghi kỵ hắn lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Mối quan hệ của hai người lúc này... Có thể gọi là rất gần gũi, thậm chí gọi là người yêu cũng không sai.

Thẩm Tiểu Ái toàn tâm toàn ý với Sở Thiên, đương nhiên sẽ không muốn bất kỳ ai nói này nói nọ về hắn, bất kể là người đó thực sự có ý tốt đi chăng nữa.

Mà Lâm Dĩnh lại chẳng hề nhận ra tâm tư của đối phương, ngược lại còn cảm thấy dường như cô gái này vẫn chưa hề biết gì về quá khứ "huy hoàng" của Sở Thiên, cho nên mới phát sinh tình cảm với hắn.

"E hèm... Có chuyện này chị nghĩ mình phải kể với em, dù rằng nếu nói ra có thể em sẽ không thích... Là về Sở Thiên, cậu ta..."

Thấy đối phương vẫn còn muốn tiếp tục nhắc tới Sở Thiên, Thẩm Tiểu Ái liền lập tức ngắt lời.

"Nếu như đó là những tin đồn xung quanh anh ấy, thì viện trưởng không cần phải nói thêm gì đâu ạ. Em biết hành động vừa nãy khiến cho viện trưởng có ấn tượng xấu, nhưng mà... Anh ấy không phải là người như vậy đâu, chí ít là từ khi quen biết nhau tới giờ, anh ấy luôn đối xử với em rất tốt."

Thái độ của cô bây giờ rất nghiêm túc, thậm chí còn ẩn chứa bên trong đó một tia bất mãn, cho nên mới không nể nang gì mà trực tiếp ngắt lời đối phương - điều mà bình thường Thẩm Tiểu Ái không bao giờ làm.

Tới lúc này thì Lâm Dĩnh dù có vô tâm tới đâu cũng sẽ không thể không nhận ra ý tứ bên trong lời nói của người đang ngồi trước mặt mình nữa.

Thằng nhóc con này rốt cuộc có điểm gì tốt, mà khiến cho cô bé y tá vốn nhu thuận mềm mỏng này lại có thể bởi vì bênh vực hắn mà đổi tính, trở nên ngang ngạnh như vậy?

Là vì hắn đẹp trai sao? Hay là bởi vì gia sản bạc tỷ chống đỡ sau lưng?

Ý nghĩ đó vừa manh nha hiện lên trong giây lát, liền ngay lập tức bị Lâm Dĩnh phủ định.

Nếu như Thẩm Tiểu Ái thực sự là người phụ nữ ham mê vật chất, vậy thì chắc chắn cô ấy sẽ không chịu làm việc ở bệnh viện, càng đừng nói tới việc nhận công tác tại khoa hồi sức tích cực - nơi mà cường độ công việc có thể coi là nặng nề bậc nhất trong số các khoa phòng.

Với vẻ bề ngoài của cô ấy, tùy tiện kiếm một vài việc đòi hỏi nhan sắc như người mẫu ảnh, PG xe hơi hay mỹ phẩm... Đều có thể kiếm được nhiều hơn mức lương hiện tại, mà công việc cũng đỡ mệt mỏi hơn rất nhiều.

Càng không kể đến chuyện nếu may mắn còn có thể lọt vào mắt xanh của một vị đại gia giàu có nào đó, trở thành phòng nhì cho người ta, khi đó liền một bước lên mây, tiền tiêu mỏi tay không hết.

Về phương diện còn lại, Lâm Dĩnh không phủ nhận rằng Sở Thiên là một kẻ có ngoại hình vô cùng ấn tượng, thậm chí so với cha của hắn thời trẻ còn muốn nhỉnh hơn vài phần.

Nhưng dường như đối với Thẩm Tiểu Ái, việc đối phương có vẻ ngoài đẹp đẽ lại chẳng phải là điều quan trọng lắm, chí ít thì từ trước tới giờ chưa từng thấy cô nàng này qua lại với bất kỳ nam giới nào khác, cho dù xung quanh cô từ trước tới nay cũng không thiếu người ưa nhìn.

Nếu đã không phải vì tài và sắc, vậy thì lý do gì khiến cho cô ấy si mê Sở Thiên tới như vậy?

Ánh mắt ái ngại của Lâm Dĩnh dừng lại trên khuôn mặt mang đầy vẻ kiên quyết của Thẩm Tiểu Ái, bất giác thở dài một hơi ngao ngán, cảm thấy dường như mình đang tự đặt bản thân vào vai phản diện trong cuộc đối thoại này vậy.

"Chị biết em rất thích cậu ấy, cũng biết tình cảm giữa hai người bây giờ đang tốt đẹp. Thế nhưng... Xã hội ngày nay thực sự quá phức tạp, mỗi một người đều mang nhiều chiếc mặt nạ khác nhau, khó mà biết được đâu là thật đâu là giả. Cho nên chị vẫn phải nhắc nhở em, cẩn thận không bao giờ thừa."

Sự bất mãn trong lòng Thẩm Tiểu Ái càng lúc càng lớn hơn.

Thoạt đầu cô còn muốn tiếp tục cự cãi với đối phương, tuy nhiên sau cùng Thẩm Tiểu Ái vẫn chọn cách dằn xuống, bởi cứ đôi co như vậy chỉ khiến cho đôi bên càng thêm khó xử mà thôi.

Cô im lặng trong vài giây, sau đó cẩn thận đáp lời, từng câu từng chữ đều mang theo sự kiên quyết tới mức không thể lay chuyển.

"Viện trưởng Lâm, chuyện này tôi sẽ tự biết cách cư xử, nhất định sẽ không khiến bản thân phải thiệt thòi, cũng không để cho người bên cạnh mình chịu điều tiếng. Bây giờ tôi phải trở về phòng bệnh, nếu không các y tá khác sẽ không giao ca được. Chào viện trưởng!"

Nói đoạn, không để cho đối phương có cơ hội tiếp tục dông dài, Thẩm Tiểu Ái lập tức xoay người, mở cửa bước ra khỏi văn phòng.

Lâm Dĩnh ngẩn người nhìn theo bóng lưng vừa khuất sau cánh cửa, miệng mấp máy như thể còn có điều gì muốn nói, thế nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra lời, chỉ lẳng lặng thở hắt ra một hơi.