Chương 55: Phản ứng (1)

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 55: Phản ứng (1)

Chương 55: Phản ứng (1)

Sở Thiên ngừng bước ngay trước đại sảnh của bệnh viện, ngoảnh đầu sang phía Thẩm Tiểu Ái, liền nhận ra cô nàng này đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt.

Thái độ của cô ấy... Hình như có điểm nào đó không đúng thì phải?

Vẻ mặt phức tạp, vừa vui vẻ lại vừa có phần tiếc nuối, cùng với cặp mắt tròn lấp lánh ướt át, tất cả khiến cho Thẩm Tiểu Ái lúc này càng giống một chú cún con tội nghiệp sắp phải rời xa mẹ.

Sở Thiên bất giác đưa tay gãi đầu, lòng thầm tự hỏi không phải mới vừa rồi còn rất thoải mái, vui vẻ hay sao?

Bỗng dưng lại trở nên tâm trạng như vậy, thật không hiểu nổi rốt cuộc cô nàng này đang nghĩ gì trong đầu nữa.

Bản thân hắn trước nay tiếp xúc với phụ nữ không ít, có thể liệt vào hạng một tay chơi sành sỏi trong chốn tình trường, thế nhưng dù là như vậy thì Sở Thiên vẫn không thể nào đoán định được hết tất cả mọi tâm tư của phái yếu.

Phụ nữ, chính là một thực thể vô cùng phức tạp.

Cho nên mới nói, Chúa trời sau khi sáng tạo ra hố đen vũ trụ cùng lượng tử, vẫn cảm thấy chưa đủ hài lòng với sự huyền bí của chúng, cho nên tiếp theo đó người đã tạo ra phụ nữ...

"Sao vậy, có chuyện gì không ổn à?"

Sở Thiên nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tiểu Ái, nhẹ giọng nói:

"Nếu em thấy mệt thì hôm nay đừng đi làm nữa, nghỉ ngơi một ngày đi."

Thẩm Tiểu Ái ngơ ngác như một người vừa tỉnh cơn mơ, cô lắc lắc đầu, mím môi nói nhỏ.

"Không phải, em chỉ là... Cảm thấy có chút không thật..."

Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô liền bắt đầu cảm thấy hối hận rồi.

Mặc dù cái suy nghĩ viển vông kia vẫn luôn lảng vảng trong đầu cô hết ngày này qua ngày khác, không khỏi khiến cho Thẩm Tiểu Ái phải đắn đo, bận lòng.

Thế nhưng nếu nói ra với hắn, thì Thẩm Tiểu Ái lại có cảm giác bản thân hơi ngốc nghếch...

Tâm trạng của một thiếu nữ đang rơi vào trong lưới tình, không phải là thứ có thể dùng logic để giải thích được.

Trên mặt Sở Thiên lộ rõ vẻ khó hiểu, chỉ thiếu điều xuất hiện một đống dấu hỏi chấm từ đỉnh đầu bay lên giống như trong anime mà thôi.

"Ý em là sao...? Không thật? Cái gì không thật chứ..."

Thẩm Tiểu Ái nhìn hắn trân trối, trong lòng hơi có chút giận lẫy.

Người đàn ông này chính là thủ phạm khiến cho tâm tư của cô phải xao động biết bao nhiêu, lo lắng biết bao nhiêu, vậy mà lúc này đây hắn lại còn bày ra cái vẻ mặt vô tội đó...

Hừ mũi một tiếng, Thẩm Tiểu Ái cũng chẳng thèm giấu diếm gì nữa, mà cứ bất chấp tất cả, thẳng thừng nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình.

"Chính là nói anh, nói mối quan hệ giữa chúng ta dường như hơi hư ảo, giống như là... Giống như... Hừ, tóm lại là như vậy đó, anh hiểu thế nào cũng được."

Cô nàng này đang nổi cáu đấy à...

Sở Thiên mỉm cười, lờ mờ hiểu ra một phần ý tứ của Thẩm Tiểu Ái, tuy nhiên lại không biết nên nói thế nào cho phải.

Những điều này chung quy lại đều xuất phát từ sự tự ti nho nhỏ còn tồn tại trong tâm tư của cô ấy, mà đó là thứ hắn không có cách nào kiểm soát hay thay đổi được.

Giống như người ta có thể cho một kẻ bình thường thanh gươm và lá chắn, thế nhưng lại chẳng thể cho hắn được trái tim quả cảm của một chiến binh thực thụ.

Nhìn vẻ mặt giận dỗi pha lẫn chút đáng thương của Thẩm Tiểu Ái, càng khiến cho Sở Thiên cảm thấy muốn cưng chiều cô hơn gấp bội phần.

Hắn xoay người, ôm lấy thân thể mềm mại của người tình, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng.

Thẩm Tiểu Ái sững người, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương sẽ hành động như vậy.

Cô đứng hình mất vài giây, bộ não thoáng trống rỗng trong phút chốc, ngay cả tay chân cũng đều luống cuống không biết nên phản ứng lại thế nào.

Muốn đẩy hắn ra, mà trong lòng lại không nỡ, cho nên cô chỉ có thể chọn cách im lặng mặc cho hắn tùy ý khinh bạc.

Tuy nhiên rất nhanh sau đó, cảm giác bất khả kháng lại dần dần chuyển thành đồng thuận, mặc dù vẫn còn có chút vụng về và e ngại.

Cứ như vậy, đôi tình nhân trẻ quấn lấy nhau một lúc lâu, khiến cho tất cả những người bệnh cùng với nhân viên xung quanh phải há hốc mồm ngạc nhiên.

Đùa sao, không phải vừa rồi còn đang cãi cọ à?

Thoắt cái lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, chuyển sang chế độ tình tứ phát cơm chó công khai như vậy rồi?

Đám đông bệnh nhân vốn dĩ đang nhàm chán xếp hàng chờ tới lượt khám bệnh, bỗng nhiên lại được chứng kiến một màn đặc sắc này, tất cả đều mang tâm lý hiếu kỳ mà quan sát không rời mắt.

Mấy nhân viên lễ tân ngồi gần đó đều biết mặt Thẩm Tiểu Ái, họ nhìn về phía bên này, thì thầm bàn tán với nhau, sau đó lại cười khúc khích như được mùa.

Cá biệt còn có vài bác sĩ, y tá nam vốn có cảm tình với Thẩm Tiểu Ái từ trước, lúc này thấy cô ấy công khai thân mật với một tên thanh niên mặt trắng, khiến cho họ không khỏi cảm thấy tức giận cùng thất vọng.

Tuy nhiên, dù cho phản ứng của mỗi người có khác nhau đi chăng nữa, thì gần như tất cả bọn họ đều chỉ đứng bên ngoài quan sát, tuyệt nhiên không có ai muốn làm nhân vật phản diện, đứng ra ngăn cản đôi uyên ương này cả.

Trừ một nhân vật đặc biệt.

"Này, cô cậu diễn trò đủ chưa? Nơi này là bệnh viện, không phải là chốn trăng hoa!"

Giọng nói thanh thoát có phần lạnh lùng vang lên, không chút nể tình mà phá vỡ bầu không khí tình tứ giữa hai người, đồng thời cũng khiến cho những tiếng xì xào đang râm ran gần đó im bặt trong phút chốc.

"Muốn làm mấy chuyện như vậy, thì xin mời cả hai đi ra khỏi bệnh viện, đừng để ảnh hưởng tới người khác!"

Thẩm Tiểu Ái bị giọng nói kia làm giật mình, cuống cuồng đẩy Sở Thiên ra.

Sở Thiên trừng mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng, trong lòng âm thầm chửi một câu gặp quỷ rồi.

Có điều con quỷ này... Hấp dẫn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Lâm Dĩnh từ phía xa tiến lại bên này, trên mặt mang theo nét lạnh lùng vô hạn, tới mức đủ khiến cho nhiệt độ xung quanh giảm đi vài phần.

Trên người cô khoác một chiếc áo blouse trắng, bên trong là sơ mi màu xanh nhạt khá tinh tế, kết hợp cùng đầm công sở và đôi giày cao gót đen toát lên vẻ nghiêm túc và chuyên nghiệp.

Thế nhưng những đường cong nóng bỏng đốt mắt người nhìn, được bao bọc bởi bộ trang phục đơn điệu này, lại khiến cho Lâm Dĩnh tỏa ra một sức hút kỳ lạ mà không một ai ở đây có được.

Đây dường như chính là hình mẫu ngự tỷ trong truyền thuyết...

Sở Thiên nheo mắt, lập tức nhận ra vị ngự tỷ này chính là viện trưởng Lâm - người có quan hệ dây dưa không rõ ràng với ông già hắn.

Haiz, đúng là đời cha ăn mặn đời con khát nước, ông bô đi gieo rắc tai họa cho người ta, báo hại thằng con trai này bị ghét lây...

Mà kệ đi, đối phương đã không ưa mình, thì cũng chẳng nhất thiết phải quan tâm tới mặt mũi của cô ta nữa.

Sở Thiên hừ lạnh một tiếng, mở miệng phản bác:

"Viện trưởng Lâm nặng lời quá rồi, bệnh viện làm gì có luật cấm mọi người tiếp xúc thân mật? Đã là như vậy, thì cớ gì cô lại đòi đuổi chúng tôi ra khỏi đây?"

Ở bên cạnh hắn, Thẩm Tiểu Ái lúc này đang cúi gằm mặt, hai mang tai đỏ ửng như thể sắp bốc cháy đến nơi vậy.

Cô bối rối kéo kéo tay áo Sở Thiên, ra hiệu cho hắn đừng có tranh cãi với viện trưởng Lâm.

Sở Thiên vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn của cô, nói:

"Không sao đâu, cứ kệ bà ta đi. Phụ nữ mà tuổi đã quá băm, lại còn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai, chắc chắn đầu óc có vấn đề."

Lâm Dĩnh lúc này đã bước tới trước mặt hai người, vừa vặn nghe được những lời kia của Sở Thiên, liền lập tức nổi giận.

Ngặt nỗi hình tượng một vị viện trưởng không cho phép cô tỏ ra thất thố trước mặt nhiều người như vậy, cho nên Lâm Dĩnh đành phải dằn lại, không có trực tiếp phát tác.

Nhưng dù là như vậy đi chăng nữa, thì tông giọng của cô lúc này cũng đã được đẩy cao hơn khi nãy đến mấy phần.

"Luật cũng không cấm cậu mặc đồ lót ra đường, nhưng chỉ cần là người có đầu óc bình thường đều sẽ không làm như vậy, cho nên đừng có mang luật ra để lý luận với tôi!"

Liếc nhìn Thẩm Tiểu Ái đang chật vật bên cạnh, Sở Thiên biết tình huống hiện tại khiến cô vô cùng khó xử, cho nên cũng không tiếp tục tranh cãi với Lâm Dĩnh.

Hắn xua xua tay, tỏ vẻ chẳng muốn dây dưa thêm.

"Thôi đi, tôi cũng không có thời gian đi đấu khẩu với cô."

Đoạn, Sở Thiên quay sang Thẩm Tiểu Ái, nhẹ giọng nói:

"Tiểu Ái, em làm việc đi, anh về trước đây. À, mấy ngày nay khá nhiều chuyện cần giải quyết, có thể sẽ không có thời gian ghé qua chỗ em. Chờ khi mọi thứ xong xuôi anh sẽ dẫn em đi chơi xa một chuyến, được không?"

Thẩm Tiểu Ái vội vàng gật đầu, ấp úng đáp:

"Ừm... Được..."

Sở Thiên gật đầu, lại liếc mắt nhìn qua vẻ mặt khó ở của Lâm Dĩnh, sau đó mới xoay người rời đi.

Thẩm Tiểu Ái ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của hắn, mãi cho tới khi Sở Thiên đã hoàn toàn khuất sau bức tường bệnh viện.

Cô thở dài một hơi, khẽ cúi đầu với Lâm Dĩnh, rồi lại cất bước trở về khoa hồi sức tích cực.

"Chờ đã..."

Khuôn mặt Lâm Dĩnh lúc này đã không còn vẻ tức giận nữa, mà chuyển sang trạng thái phức tạp khó có thể diễn tả bằng lời, mà ẩn trong đó dường như còn tồn tại cả một phần ái ngại.

"Tiểu Ái, cô tới văn phòng tôi một lát, tôi có chuyện muốn nói."

Lâm Dĩnh buông lại một câu như vậy, sau đó quay người tiến về phía thang máy.

Thẩm Tiểu Ái cũng không chậm trễ, ngay lập tức đi theo sau lưng đối phương, trong đầu thầm tự hỏi không biết viện trưởng có phải muốn trách phạt mình vì chuyện vừa nãy hay chăng?

Nếu là như thế... thì cũng đành chịu vậy.

Dẫu sao thì bản thân mình là người làm ra chuyện hoang đường trước, mà bệnh viện này lại nằm dưới quyền quản lý của viện trưởng Lâm, trong khi mình chỉ là người làm thuê, bị mắng mỏ vài câu câu cũng không cách nào cãi lại được.

Tính cách của Thẩm Tiểu Ái vốn dĩ đã hơi thiên về mềm mỏng và cam chịu, chẳng vậy mà hết lần này tới lần khác cô bị chính em trai ruột tống tiền mà vẫn phải im lặng, không lựa chọn phản kháng lại.

Ngay kể cả vào lúc này, khi đã quen với Sở Thiên - kẻ được gọi là một trong số những tên con ông cháu cha đứng đầu tỉnh Đông Hải - thì sự nhẫn nại có phần nhu nhược ấy vẫn không hề thay đổi.

Nếu đổi lại là một cô gái khác, thì rất có thể sẽ dùng cách cáo mượn oai hùm, không cần phải kiêng nể gì Lâm Dĩnh, thậm chí còn chẳng thèm tiếp tục công việc điều dưỡng vừa vất vả mà lại chẳng kiếm được bao nhiêu tiền này.

Nhưng Thẩm Tiểu Ái thì khác, cô yêu Sở Thiên không phải bởi vì tài sản của hắn, càng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ để cho người khác bao nuôi.

Nguyên tắc của cô không cho phép bản thân trở thành con người như vậy.

Thẩm Tiểu Ái theo chân Lâm Dĩnh tới văn phòng viện trưởng, trong đầu đã xác định trước sẽ chịu đựng một trận mắng mỏ nên thân, thế nhưng những gì diễn ra tiếp theo lại không hề giống như trong tưởng tượng của cô...