Chương 54: Sự thật (2)

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 54: Sự thật (2)

Chương 54: Sự thật (2)

"Chuyện này... Tại sao lại như vậy...?"

Hơi thở của Sở Luân lúc này đã có phần hơi gấp gáp, không còn có thể giữ được vẻ kiên định và bình tĩnh như thường thấy nữa.

Một luồng hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng của ông ta, đi một mạch thẳng lên tới tận đại não, khiến cho Sở Luân suýt chút nữa không thể đứng vững nổi.

Vốn dĩ còn cho rằng sự việc vẫn chưa đến mức xấu nhất, chỉ cần có thêm một chút thời gian để thao tác thì dự án này sẽ có thể tiếp tục tiến hành theo đúng như trong dự định ban đầu.

Thế nhưng sự xuất hiện của vị phó chủ tịch bí ẩn kia dường như đã đập tan mọi hi vọng dù là mong manh nhất của Sở Luân, đẩy tinh thần ông ta đi đến gần sát bờ vực suy sụp chỉ trong phút chốc.

Ngay từ khi nhận được thông tin rằng kẻ đứng sau đang thao túng mọi chuyện là một tập đoàn đa quốc gia lớn, Sở Luân đã lờ mờ đánh hơi được mùi nguy hiểm chực chờ phía trước.

Tuy nhiên chỉ chừng đó thôi vẫn còn chưa đủ để khiến cho ông ta phải bó tay chịu trói.

Theo lẽ thường, thì sự việc hại người hại mình như vậy sẽ chẳng bao giờ nằm trong bản kế hoạch của bất cứ một vị lãnh đạo nào có tư duy và tầm nhìn ở mức cơ bản trở lên.

Chưa kể tới việc đối phương lại là những nhà tư bản thuần túy, đối với bọn họ lợi nhuận mới là điều quan trọng nhất, cho nên càng không thể có chuyện đám người kia chấp nhận hao tiền tốn của chỉ để hạ bệ một doanh nghiệp thậm chí còn chẳng phải đối thủ của họ.

Trong lòng Sở Luân vẫn tin tưởng đây chỉ là quyết sách sai lầm nhất thời tới một lãnh đạo khu vực của tập đoàn Global Property, chứ không phải là chủ ý của những người đứng đầu.

Có nằm mơ ông ta cũng không thể ngờ nổi toàn bộ sự việc hoang đường này lại tới từ ý chí của một vị phó chủ tịch - kẻ đang đứng trên đỉnh của tòa kim tự tháp quyền lực.

Nếu như đó là một người bên dưới đưa ra quyết định, vậy thì có lẽ sự việc sẽ chỉ giới hạn ở mức tranh chấp thông thường, tức là đôi bên đều còn giữ được cho mình đường lui.

Còn một khi đích thân vị lãnh đạo cấp cao bậc nhất của tập đoàn ra mặt, thì điều đó cũng đồng nghĩa với hành động nổ súng trực diện, bắt đầu một cuộc chiến tàn khốc, không chết không ngừng.

Có thể ở Đông Hải này, tập đoàn JK là một doanh nghiệp hùng mạnh và có tiếng tăm lớn.

Thế nhưng đặt nó vào thế đối đầu với một con quái vật tài chính đa quốc gia như Global Property, thì thực sự khiến cho mọi chuyện đều vượt ra ngoài khả năng kiểm soát của Sở Luân, chẳng khác nào kiến đấu với voi cả.

Hết thật rồi sao?

Hai mươi mấy năm ròng rã, từ khi tiếp nhận một JK Holding đang lục đục nội bộ, chia năm xẻ bảy, cho tới khi một tay đưa tập đoàn đi lên quy mô lớn gấp nhiều lần, trở thành ngôi sao sáng chói trên thương trường Đông Hải.

Gần nửa đời người đã trôi qua, chưa có lúc nào Sở Luân ngơi nghỉ, cũng chưa từng có ý định sẽ bỏ cuộc khi đứng trước khó khăn.

Dũng cảm đương đầu với chông gai, tôi rèn cho bản thân trở nên cứng rắn gấp bội, gạt phăng mọi chướng ngại trên đường đi.

Duy chỉ có lúc này đây, Sở Luân lần đầu tiên cảm thấy mọi thứ dường như đang dần bay xa khỏi tầm với của bản thân mình.

Trong cuộc đối đầu không cân sức này, sẽ chẳng bao giờ tồn tại một loại cố gắng hay nghị lực nào đủ để san lấp khoảng cách quá lớn giữa bản thân và kẻ địch.

Thương trường chính là nơi tàn khốc như vậy, đồng tiền luôn đứng ở ngôi độc tôn, một con cá mập nắm giữ vị thế tài chính lớn mạnh sẽ đè bẹp hết thảy những tôm tép xung quanh, bất kể đám sinh vật nhỏ bé kia có vùng vẫy cách mấy đi chăng nữa.

Sở Luân thất thần ngồi phịch xuống chiếc ghế sa lông, bàn tay vô thức với lấy bao thuốc đang đặt trên bàn, chậm rãi móc ra một điếu đưa lên miệng.

Lửa cháy, khói tỏa.

Luồng hơi nóng bỏng, cay đắng xộc thẳng vào họng ông ta, giống như thiêu đốt mọi thứ nó chạm vào, khiến cho Sở Luân không nhịn được mà ho sù sụ.

Đã rất lâu rồi, chẳng thể nhớ nổi lần cuối cùng ông ta động vào thứ đồ chơi độc hại này là từ khi nào.

Ánh mắt thất thần nhìn thẳng lên trần nhà, lại giống như đang nhìn vào khoảng không gian vô cùng vô tận, hoàn toàn chẳng hề thấy được một tia ý chí chiến đấu nào còn sót lại trong đó nữa.

Đối mặt với vẻ suy sụp của ông già, Sở Thiên dường như chẳng có chút áy náy hay khó xử nào, lại càng không có ý định nói ra những lời xoa dịu hay an ủi vô nghĩa.

Bởi hơn ai hết, Sở Thiên hiểu rằng trên đời này có vô số những điều không như mong muốn, mà bản thân mỗi người đều buộc phải tự đối mặt, và thậm chí là chấp nhận nó như một phần của cuộc sống.

Hắn có thể sẽ tìm cách để giúp tập đoàn JK vượt qua cửa ải này, còn về phía Sở Luân, ông ta sẽ phải tự điều chỉnh lại cảm xúc, tránh cho bản thân bị suy sụp và mất đi sự tỉnh táo.

Đây là việc mà bất kể là Sở Thiên hay ai khác cũng không thể làm thay được.

Vả lại con người của Sở Luân không phải là loại yếu đuối nhu nhược, hiện tại bởi vì sự thật trước mắt quá tàn khốc mới khiến cho ông ta chán nản trong giây lát, nhưng có thể chắc chắn một điều là Sở Luân sẽ ổn định lại rất nhanh thôi.

Sự thực đã chứng minh suy nghĩ kia của Sở Thiên không phải là không có cơ sở.

Sở Luân chậm rãi hút hết điếu thuốc, dần dần lấy lại vẻ nghiêm nghị như thường ngày.

Bộp!

Điếu thuốc tàn bị Sở Luân ném xuống sàn, lấy chân dẫm lên, di di vài cái.

"Con đã gặp người này rồi à? Kể rõ hơn đi."

Sở Thiên gật đầu, từ tốn tường thuật lại toàn bộ mối quan hệ giữa mình và Jasmine, bao gồm cả cuộc gặp gỡ trước đó không lâu tại khách sạn Majestic.

Đương nhiên một vài tình tiết nhạy cảm đều được hắn lược bỏ đi, dẫu sao thì đó cũng không phải là thứ mà Sở Luân cần biết, cho nên không nhất thiết phải đi quá sâu vào chi tiết.

"Cô ta làm những chuyện này chỉ vì mục đích đó thôi sao?"

Sở Luân siết chặt bàn tay tới nổi gân xanh, giọng trầm xuống thốt ra từng chữ:

"Trên đời đúng là không thiếu những kẻ suy nghĩ khác người, nhưng mà hoang đường tới mức này... Hừ, quả thực là lần đầu tiên nhìn thấy."

"Cởi dây cần tới người buộc dây, dẫu sao thì sự việc cũng từ con mà bắt đầu, cho nên con sẽ tự mình đặt dấu chấm hết cho nó."

Sở Thiên chậm rãi nói, giọng điệu vô cùng kiên quyết.

"Cha yên tâm, trong lòng con đã tự có tính toán, chắc chắn có thể vượt qua được cửa ải này."

"Con trai à, không cần phải tự trách mình, trong chuyện này con không có lỗi gì hết. Hừ, người trẻ tuổi tự do yêu đương vốn là việc hết sức bình thường, lý nào lại có thể lấy đó làm động cơ để thỏa mãn tính cách ngang ngược của bản thân được?"

Không giống như trong tưởng tượng của Sở Thiên, ông bố hờ này chẳng những không phê phán hay trách móc hắn lấy một câu, mà ngược lại còn tỏ rõ thái độ bênh vực và thiên vị một cách chủ quan.

Thì ra đây chính là thứ mà người ta gọi là tình thân ruột thịt sao?

Hầu hết những bậc cha mẹ trên đời đều như vậy, trong thời khắc quan trọng tất cả bọn họ đều sẽ đứng về phía con cái của mình, bất kể chúng có phạm phải sai lầm lớn tới đâu đi chăng nữa.

Kiếp trước Sở Thiên sinh ra là một đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, cũng chẳng có thân thích nào cả.

Trong suốt mấy chục năm ròng rã lăn lộn trên đời, từ khi còn ở cô nhi viện cho tới lúc bước chân ra ngoài xã hội, hắn chưa từng có một giây phút nào được tận hưởng tình cảm yêu thương vô điều kiện tới từ người thân một cách đúng nghĩa.

Ngay cả khi đã có được danh tiếng và sự thành đạt, có người tiền hô hậu ủng, có người xưng huynh gọi đệ, thế nhưng nào có ai chấp nhận và bao dung cho con người thật của hắn?

Tất cả những gì họ thấy là một luật sư giàu có, nhiều mánh khóe và thủ đoạn, kẻ đại diện cho lợi ích của những nhà tài phiệt và chính trị gia sừng sỏ nhất.

Không một ai biết được ẩn phía sau lớp mặt nạ hào nhoáng đó, là một kẻ cô độc đang ngồi trong góc tối, bị quá khứ và hiện tại dày vò ngày này qua ngày khác.

Nếu như Sở Thiên rũ bỏ hoàn toàn cái vỏ ngoài kia, thì liệu rằng người ta có còn trọng vọng hắn nữa hay không? Câu trả lời có lẽ bất kỳ ai cũng có thể đoán được.

Thế nhưng Sở Luân lại hoàn toàn khác.

Bất kể Sở Thiên có cư xử lạnh nhạt và dửng dưng, hay việc hắn ăn chơi trác táng, tiêu tiền như nước lã, thì đối với Sở Luân hắn vẫn là đứa con trai mà ông ta yêu thương nhất.

Ngay cả khi tính đào hoa của Sở Thiên gây ra họa lớn - một mối họa đủ để làm cho toàn bộ công sức và tâm huyết mấy mươi năm của ông ta trở thành dã tràng xe cát - thì Sở Luân vẫn luôn nhất mực đứng về phía con trai mình.

Một gã đàn ông sống gần nửa đời người, nếm đủ hương vị đắng cay cuộc đời, lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng nhất sự ấm áp của tình thân.

Sở Thiên cố gắng kìm nén, không để cho bản thân mình lộ vẻ thất thố, thế nhưng khóe mắt của hắn đã có chút cay cay.

Trong lòng hắn càng quyết tâm phải xử lý toàn bộ chuyện lần này, không để cho tập đoàn JK có chút tổn hại nào, cũng không để cho ông già hắn phải lao tâm khổ tứ thêm nữa....

Bảy giờ tối, trước cổng bệnh viện nhân dân Đông Hải.

Từ trên chiếc Porsche bóng bẩy và lộng lẫy, một đôi nam nữ bước xuống, thu hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh.

Mà điều này lại chẳng khiến cho bất kỳ ai trong hai người để tâm, giống như thể những cặp mắt mang đầy vẻ hiếu kỳ kia hoàn toàn không hề hiện hữu vậy.

Sở Thiên đã quá quen với việc trở thành trung tâm của đám đông, cho nên từ rất lâu rồi tâm tư của hắn chẳng còn mảy may gợn sóng khi bị hàng tá những người lạ mặt vây xung quanh, thì thầm và soi mói nữa rồi.

Còn về phần Thẩm Tiểu Ái, thời khắc này toàn bộ sự quan tâm của cô chỉ tập trung vào một người duy nhất, còn lại hết thảy những thứ khác dường như đều không đáng nhắc tới.

Hai người sóng vai tiến vào bên trong bệnh viện, bước từng bước chậm rãi.

Những ngón tay dài mảnh của Sở Thiên đan vào bàn tay Thẩm Tiểu Ái, nắm chặt không buông, dường như vô cùng gần gũi, cũng vô cùng quyến luyến.

Thẩm Tiểu Ái hơi có chút ngượng ngùng, nhưng phần nhiều hơn nữa là sự ngọt ngào đang từ từ thấm sâu, lan tràn tận trong tâm can, khiến cho cô càng chìm sâu hơn nữa trong bể tình.

Cô ngước mắt nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ như tượng tạc, hoàn mỹ tới mức không có một khuyết điểm dù nhỏ nhất kia, trong lòng hiện lên một suy nghĩ kỳ quặc.

Giống như là những thứ đang hiện hữu trước mắt là điều gì đó... Rất hư ảo.

Nghĩ lại thì đây không phải lần đầu tiên cô tay trong tay với đối phương, tuy nhiên cảm giác không chân thật đó vẫn luôn đan xen giữa hai người, chưa từng biến mất.

Cô bé lọ lem và hoàng tử, vốn dĩ chính là thứ chỉ có trong một câu truyện cổ tích, mà cổ tích lại là những sự vật, sự việc được con người tưởng tượng, hư cấu ra để xoa dịu sự nuối tiếc của thực tại phũ phàng mà thôi.

Mối quan hệ giữa cô và hắn, liệu rằng có phải chỉ là một giấc mộng Nam Kha, dù có tươi đẹp đến bao nhiêu, kéo dài bao lâu đi chăng nữa, thì rốt cuộc cũng sẽ có một ngày phải tỉnh lại...

Thẩm Tiểu Ái ngẩn ngơ nhìn Sở Thiên, chẳng hề biết rằng cách đó không xa có một cặp mắt đang dõi theo bước chân của bọn họ.