Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 51: Đổ bể

Chương 51: Đổ bể

Năm phút... Mười phút... Mười lăm phút...

Không khí trong căn phòng lúc này im lặng gần như tuyệt đối, tới mức có thể dễ dàng nghe thấy rõ từng tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ quả lắc đang đứng im lìm nơi góc phòng.

Hai người, ngồi ở hai vị trí đối diện, chỉ cách nhau có một chiếc bàn trà nho nhỏ, thế nhưng lại hành động như thể bọn họ đang sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy.

Sở Thiên ngậm điếu thuốc trên miệng, nhàn nhã rít vào phun ra từng hơi khói dày đặc, chậm rãi thưởng thức hương vị đắng ngắt, cay nồng đang đọng lại tận sâu bên trong cuống họng.

Tôn Nghị bình thản tự rót cho mình một chén trà, nhấp từng ngụm nhỏ.

Mùi thuốc lá khen khét, hòa quyện cùng hương thơm thanh mát thoang thoảng của lá trà, tạo thành một thứ cảm quan miên man kỳ dị khó có thể dùng ngôn từ mà diễn tả được.

Thời gian cứ như vậy mà kéo dài ra mãi, tưởng chừng như không có điểm kết thúc.

"Cậu là con trai của chủ tịch Sở?"

Rốt cuộc thì Tôn Nghị vẫn là người mở lời trước, tuy nhiên ông ta không đi thẳng vào vấn đề, mà lại bắt đầu lân la với những chuyện ngoài lề.

"Tôi và cha cậu đã từng gặp gỡ vài lần... Ừm, lần gần nhất có lẽ là từ một buổi đấu giá từ thiện vào năm ngoái."

Sở Thiên yên lặng không đáp, để mặc cho Tôn Nghị tiếp tục độc thoại.

"Thú thực tôi cũng có một chút ngưỡng mộ cha cậu, thời nay người có được tài năng và tâm tính như ông ấy không nhiều lắm."

Tôn Nghị nhấp một ngụm trà, chép miệng vài cái, sau đó nhìn trực diện vào mắt Sở Thiên, nói:

"Kể cả trong hoàn cảnh khó khăn một mất một còn như hiện nay, mà chủ tịch Sở vẫn có thể giữ được phong thái điềm tĩnh, quả thật là rất xuất chúng."

Rõ ràng là Tôn Nghị cũng đã nắm được một số thông tin về vấn đề tập đoàn JK đang gặp phải.

Điều này không khiến cho Sở Thiên bất ngờ gì, bởi dẫu sao thì những chuyện đó cũng chẳng phải là bí mật kinh thiên động địa gì, bất kỳ ai có chút năng lực và sự quan tâm nhất định trong thương trường đều có thể biết đại khái.

Tôn Nghị là một người rất tinh tường, ông ta hiểu chuyện mà Sở Thiên làm ra không chỉ đơn giản là quan hệ bạn học nam nữ bình thường.

Dù không thể chắc chắn được ý đồ thực sự của đối phương, thế nhưng Tôn Nghị cũng không ngại thăm dò một chút, để xem có thể bắt mạch được tên thanh niên trước mặt này hay không.

Mà Sở Thiên đương nhiên sẽ không để cho ông ta nắm được thế chủ động, cho nên hắn liền lựa chọn tránh né mũi nhọn.

Giữ nguyên vẻ thản nhiên, Sở Thiên không trực tiếp đi theo con đường mà Tôn Nghị dẫn dắt.

"Tổng giám đốc Tôn có vẻ là người rất am hiểu về trà, đúng không?"

Thấy đối phương không đáp lại điều mình nói, mà lại xoay chuyển câu chuyện theo hướng khác, Tôn Nghị cũng không tỏ vẻ thất vọng hay phật lòng, mà chỉ đủng đỉnh đáp:

"Cũng có thể xem như biết được một hai, còn chưa thể đạt tới mức am tường."

"Tổng giám đốc Tôn mời tôi tới đây, vậy tôi có thể coi như khách của ngài đúng chứ?"

Khóe miệng Sở Thiên hơi cong lên, bàn tay nhè nhẹ gõ từng nhịp lên mặt bàn.

"Chẳng lẽ ngài không mời khách được một chén trà hay sao?"

Tôn Nghị bật cười, không nhanh không chậm đáp:

"Đây là trà Phổ Nhĩ thượng hạng, tuổi đời của nó có thể còn nhiều hơn cả cậu nữa. Cậu vừa hút thuốc xong, cho dù có uống cũng không cảm nhận được vị ngon của trà, làm vậy chẩng phải là rất bất công với nó sao?"

Lời nói như vậy, nếu như xuất phát từ miệng một người khác, thì có thể sẽ khiến cho bất kỳ ai nghe thấy cũng cảm thấy như đang bị miệt thị vậy.

Vậy nhưng vẻ mặt Tôn Nghị lại vô cùng bình thản, giống như thể ông ta chỉ tùy tiện bình phẩm khách quan về sự việc, không thêm thắt chút ý chí cá nhân nào vào đó.

Sở Thiên gật gù, không lấy đó làm bất mãn, ngược lại còn đồng tình với đối phương.

"Cũng không phải là không có lý, dẫu sao thì đối với tôi trà Phổ Nhĩ hay phổ thông cũng đều như nhau, chẳng có gì khác biệt cả."

"Thưởng trà cũng như làm người vậy, đều không đơn giản. Thanh niên bây giờ đều thích phá cách, muốn đi đường ngang ngõ tắt, ít có ai chịu tuần tự trên dưới trước sau, đương nhiên sẽ không hiểu được trà đạo."

Châm thêm nước vào ấm trà đã cạn, Tôn Nghị chậm rãi nói ra từng lời.

"Loại trà Phổ Nhĩ này, vốn dĩ càng được ướp lâu thì càng ngon, giá trị cũng tăng dần theo thời gian. Thế nhưng không phải hiện tại nó đã nằm trong chén của tổng giám đốc Tôn rồi hay sao?"

Sở Thiên suy nghĩ vài giây, sau đó nghiêm túc đáp lại:

"Ngài uống trà, cảm thấy nó rất ngon, rất tâm đắc, tuy vậy rõ ràng bản thân lá trà còn chưa đạt tới độ hoàn mỹ của nó, tại sao không giữ lại lâu hơn? Cho nên mới nói trước sau, nhanh chậm đâu phải vấn đề lớn nhất. Quan trọng là đúng người, đúng thời điểm mà thôi."

Nói đoạn, hắn lại đốt lên một điếu thuốc, chậm rãi mà rít vào.

Bầu không khí lại một lần nữa quay về với im lặng.

Dù không nói ra miệng, nhưng cả hai người đều hiểu được kẻ đối diện với mình lúc này không thể dùng vài chiêu miệng lưỡi qua loa mà đối phó được.

Tôn Nghị quan sát biểu hiện của Sở Thiên, trong lòng âm thầm cảm khái, tên thanh niên này thực sự rất cẩn trọng, mỗi bước tiến thoái đều kín kẽ khiến cho người ta không thể bắt được một điểm sơ hở nào cả.

Người tinh tường gặp nhau, ít một câu là thiếu, nhiều một câu là thừa.

Nếu đã như vậy, chẳng bằng bỏ qua những lời dông dài đối phó, tránh cho cả đôi bên khỏi hao tổn thời gian và tâm sức một cách vô nghĩa.

Đây cũng là điều mà Sở Thiên suy nghĩ, hắn hiểu rằng người này có lẽ so với Jasmine còn khó đối phó gấp bội phần, mọi thao tác của bản thân mình đều khó mà qua mắt được đối phương.

m mưu không có đất dụng võ, chỉ có thể để cho dương kế mở đường.

"Có điều này chắc hẳn cậu không biết, hoặc cũng có thể là đã biết nhưng cố tình lờ đi..."

Tôn Nghị hắng giọng, mở miệng phá vỡ cục diện im lặng.

"Ngữ San là đứa con gái duy nhất của tôi, mà vợ tôi thì bỏ đi khi nó mới lên sáu, cho nên từ nhỏ tới lớn nó đều phải sống thiếu thốn tình cảm gia đình."

Tôn Nghị cúi đầu, trầm ngâm trong giây lát, tựa như đang suy tưởng lại quá khứ.

Ông ta thở dài một hơi, đặt chén trà trong tay xuống, sau đó mới tiếp tục câu chuyện của mình.

"Mặc dù tôi biết rất khó để bù đắp được cho sự mất mát ấy, tuy nhiên là một người cha, tôi cũng chỉ có thể làm mọi cách để bảo bọc nó, cố gắng khiến cho nó được hạnh phúc, không phải chịu bất kỳ sự đau khổ hay thương tổn nào dù là nhỏ nhất."

Dứt lời, Tôn Nghị ngẩng đầu, ánh mắt vốn từ đầu tới giờ đều duy trì vẻ bình tĩnh, lúc này mới lộ ra một tia sắc bén như lưỡi đao vừa ra khỏi vỏ.

"Tôi không biết cậu thực sự muốn gì ở tôi, thế nhưng cách tiếp cận vấn đề của cậu lại khiến tôi không thể không băn khoăn. Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng dựa vào người cha giàu có đứng sau lưng, thì có thể tùy tiện lợi dụng Ngữ San để tác động tới tôi hay sao? Cậu thực sự nghĩ rằng tôi không có cách nào đưa cậu vào khuôn khổ?"

Giọng nói của Tôn Nghị lúc này đã trở nên nghiêm túc, hoàn toàn không còn chút ý đùa bỡn hay mỉa mai nào nữa, trực tiếp chĩa họng súng thẳng về phía người đối diện.

Sở Thiên lắc đầu, ngồi thẳng người dậy, hai bàn tay rất quy củ đặt lên đầu gối.

"Người ngay thì không nói lời vòng vo. Mục đích của tôi ngay từ đầu là gặp mặt Tôn tổng, còn về chuyện con gái của ngài... Nói nặng lời thì gọi là lợi dụng, còn tôi thì nghĩ đó tối đa cũng chỉ có thể coi như tiếp cận gần mà thôi."

"Hừ, lời ngụy biện chống chế ngây ngô như vậy cũng có thể nói ra miệng, cậu đang coi rẻ trí tuệ của tôi sao?"

"Không, đây không phải là vấn đề đúng sai, mà là góc nhìn khác nhau."

Tôn Nghị lắc đầu, nâng chiếc ấm đang đặt trên bàn lên, rót đầy một chén trà, rồi lại chậm rãi đẩy nó tới trước mặt Sở Thiên.

"Lớp trẻ các cậu sính miệng lưỡi, người già cả như tôi không cách nào theo kịp. Được rồi, dẫu sao cũng là tôi mời cậu tới đây, có điều gì muốn nói thì không cần phải giấu diếm nữa. Tuy nhiên..."

Giọng nói của Tôn Nghị chợt trầm xuống, lạnh lẽo tới mức gần như có thể khiến không khí xung quanh đóng băng trong chớp mắt.

"Suy nghĩ cho kỹ những gì cậu sắp nói ra. Nếu như không điều cậu muốn nói không phải vấn đề mà tôi muốn biết, vậy thì cứ giữ nó trong lòng, đứng dậy và bước ra khỏi đây là được."

Sở Thiên nhìn chiếc chén đựng đầy thứ trà hảo hạng đắt đỏ trước mặt, không nhanh không chậm nâng lên húp một ngụm lớn.

"Haha, rõ ràng là trà ngon, tiếc là Sở Thiên tôi lại chẳng thấy có gì khác biệt cả."

Hắn liếc mắt nhìn về phía Tôn Nghị, sau đó đặt chiếc chén trống không xuống bàn, nói:

"Tổng giám đốc Tôn, tình hình xuất nhập khẩu thời gian gần đây có phải khá căng thẳng không? Nhất là đường từ đây tới Hồng Kông và Đài Loan, chắc hẳn rất khó đi?"

Khóe mắt Tôn Nghị hơi giật giật, tuy nhiên trên mặt vẫn giữ vững vẻ thong dong, không để lộ ra ngoài một tia thất thố nào.

"Tại sao cậu lại hỏi chuyện này?"

"Haha, không dám giấu Tôn tổng, tôi có một người bạn ở Hoa Kỳ, anh ta cũng đang công tác cùng ngành với ngài..."

Sở Thiên mỉm cười đầy tự tin, như thể hắn mới chính là người đang dẫn dắt cuộc nói chuyện này vậy.

"Cho nên hôm nay tôi mang tới cho ngài một đề nghị mà tin chắc là Tôn tổng sẽ cảm thấy hứng thú."

"Điều này cũng không nhất định."

Tôn Nghị rót thêm trà vào chén của Sở Thiên, sau đó từ tốn đáp lời:

"Mặc dù thời gian gần đây quả thực vài đối tác của tôi ở Hồng Kông đang gặp chút khó khăn, tuy nhiên vấn đề không lớn lắm, tối đa vài tháng nữa sẽ giải quyết xong xuôi."

Sở Thiên nhẹ nhàng gõ tay lên mặt bàn theo từng nhịp.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Tôn Nghị, chẳng khác nào đang soi thấu tâm can ông ta vậy, hoàn toàn không hề có chút giữ kẽ nào.

Điều này khiến cho bản thân Tôn Nghị cũng cảm thấy hơi không thoải mái.

"Tổng giám đốc Tôn, chúng ta đều là người hiểu chuyện, cho nên tôi mới đặt vấn đề với ông một cách rất chân thành. Nếu như ông vẫn muốn tiếp tục tung hỏa mù, đương nhiên tôi đây cũng có thể chơi cùng ông cả ngày, nhưng như vậy chẳng phải giống như cả hai người chúng ta đang diễn một màn kịch không có khán giả hay sao? Tổng giám đốc Tôn không cảm thấy như vậy thực sự rất nhàm chán à?"

"Chân thành?"

Trong chớp mắt, thái độ của Tôn Nghị hoàn toàn xoay chuyển một trăm tám mươi độ.

Chiếc ấm trên bàn bị ông ta vung tay đập vỡ tan tành, từng mảnh vỡ vụn cùng nước trà bắn tung tóe trên sàn nhà, rơi xuống ngay dưới chân Sở Thiên.

Tôn Nghị gầm lên, giống như một con mãnh thú đang giận dữ:

"Cậu lợi dụng con gái tôi, tiếp cận tôi, vỗ mặt tôi bằng mấy lời ngu xuẩn, cậu gọi đó là thành tâm à? Thật sự nghĩ rằng ông già cậu có thể một tay che trời sao? Có một chút tiền trong tay, liền ngay cả phép tắc làm người cũng dẫm lên, còn dám ở đây khẩu xuất cuồng ngôn? Cút!"