Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 49: Thả câu

Chương 49: Thả câu

"Không thích?"

Người đàn ông trừng mắt nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, dường như vẫn chưa thể tin vào những gì mình vừa chính tai nghe thấy.

"Cậu thanh niên, có vẻ như cậu không hiểu được tình huống hiện tại của bản thân mình thì phải? Tôi không hỏi ý kiến, mà là đang yêu cầu cậu. Nếu như cậu vẫn giữ thái độ đó, thì... Hừ, tôi đảm bảo những thứ xảy ra tiếp theo sẽ không còn dễ chịu như bây giờ đâu."

Sở Thiên mỉm cười, dường như chẳng hề để tâm tới ý tứ dọa dẫm bên trong lời nói của đối phương.

Hắn khẽ lắc đầu, điềm nhiên đáp:

"Tôi không có thói quen nghe lời người khác, nhất là với những kẻ... Vô danh tiểu tốt."

"Mày...! Thằng nhãi con này, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!?"

Người đàn ông kia bị ngôn từ sặc mùi khiêu khích của Sở Thiên chọc giận, tuy nhiên khả năng kiềm chế bản thân của hắn khá tốt, cho nên vẫn chưa trực tiếp ra tay với đối phương.

"Tao cảnh cáo mày, tính nhẫn nại của tao có hạn, tốt nhất mày nên biết điều một chút. Nếu không hậu quả mày gánh không nổi đâu!"

Trương Phi Phàm lúc này đã tiến tới khá gần chỗ Sở Thiên, lẳng lặng đứng im không lên tiếng.

Trước đó Sở Thiên đã dặn hắn chỉ ra tay khi nhận được tín hiệu, cho nên dù người đàn ông kia có tỏ thái độ hăm dọa ra mặt, thì hắn cũng vẫn tiếp tục nhẫn nại quan sát.

Trương Phi Phàm có lòng tin ở Sở Thiên, bởi hắn cảm nhận được sự già dặn và cẩn trọng của tên thiếu gia mới ngoài hai mươi này, dẫu cho thời gian tiếp xúc giữa hai người chưa dài.

Nếu như đối phương đã có kế hoạch từ đầu, vậy thì mình chỉ cần làm đúng những gì được giao phó là đủ, không cần và cũng không được phép can thiệp nhiều hơn, tránh phá hỏng sự sắp đặt của hắn.

Sở Thiên thản nhiên quan sát thái độ của người đàn ông trước mặt, trong lòng âm thầm tính toán.

Có vẻ như nhiệt lượng đã đủ cao, hiện tại chỉ cần thêm một chút xúc tác nho nhỏ nữa, là sự việc sẽ hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Bản thân Sở Thiên cũng hiểu được việc tiếp cận Tôn Nghị theo phương pháp cực đoan thế này có thể dẫn tới nhiều rắc rối, thế nhưng tình huống hiện tại của tập đoàn JK không cho phép hắn có quá nhiều thời gian để bài binh bố trận.

Nhất là khi Jasmine đã trực tiếp lộ diện, không còn đứng trong bóng tối để âm thầm thao tác nữa.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc ván cờ đã đến hồi tàn cuộc, cho nên cô ta mới có thể trực tiếp đưa điều kiện với hắn mà không cần e dè bất cứ thứ gì như vậy.

Sở Thiên biết Jasmine không phải người đơn giản, một khi đã chính thức gặp mặt hắn, thì cũng đồng nghĩa với việc cô ta cũng đủ tự tin rằng tình thế của tập đoàn JK lúc này đã không thể xoay chuyển nổi.

Trong tình huống đặc biệt, thận trọng và toan tính thiệt hơn sẽ chỉ làm mọi việc càng tồi tệ hơn mà thôi.

Điều hắn cần, chính là một liều thuốc mạnh, có tác dụng ngay tức thì, bất kể độc tính của nó có cao đến đâu đi chăng nữa.

Sở Thiên nhếch mép cười nhạt, muốn tiếp tục nói thêm vài lời khiêu khích, chọc giận người đàn ông trước mặt hắn tới đỉnh điểm.

Chỉ cần đối phương ra tay trước, thì Trương Phi Phàm có thể lập tức hành động.

Người mà mình cử đi lại xảy ra chuyện, chắc chắn Tôn Nghị không thể không đích thân ra mặt.

Miễn là có thể gặp gỡ trực tiếp với Tôn Nghị, bất kể là cảm quan ban đầu có tốt hay xấu đi chăng nữa, thì Sở Thiên vẫn tự tin mình sẽ thuyết phục được ông ta.

Tuy nhiên, tính toán là một chuyện, còn thực tế lại là một chuyện khác.

Trên đời luôn tồn tại những yếu tố bất ngờ không thể lường trước được.

"Anh Dương, hôm nay lại có thời gian rảnh đi dạo phố à...?"

Chiếc Range Rover lững thững dừng lại bên cạnh Sở Thiên, cửa kính cũng theo đó mà hạ xuống.

Lâm Đại Bưu thò đầu từ trong xe ra, trố mắt nhìn về phía hai người đang đứng cách đó không xa, ngạc nhiên hỏi:

"Sở thiếu gia cũng ở đây sao...?"

Nói đoạn, chẳng đợi cho hai người kia kịp phản ứng gì, Lâm Đại Bưu đã mở cửa bước xuống xe, hồ hởi cười nói.

"Haha, thật sự quá tình cờ, không ngờ Sở thiếu gia cũng quen biết anh Dương, thật đúng là có duyên đấy! Anh Dương, anh xem tôi nói có phải không?"

Người đàn ông được Lâm Đại Bưu gọi là anh Dương kia hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời câu hỏi của hắn, mà ngược lại tiếp tục hướng về phía Sở Thiên gằn giọng:

"Những điều tao vừa nói, mày tốt nhất nên ghi nhớ thật kỹ. Đừng để tới khi tai bay vạ gió đổ lên đầu, mày gánh không nổi đâu!"

Sở Thiên nhún vai, vẫn duy trì chất giọng thản nhiên có phần châm biếm:

"Trên đời có nhiều người khiến tôi phải nể sợ, nhưng trong số đó lại không có loại cóc ké chỉ biết diễu võ giương oai như anh..."

Mắt thấy đối phương vẫn tiếp tục chẳng màng tới sự răn đe của mình, thậm chí còn cả gan buông lời khiêu khích, cơn giận trong lòng gã họ Dương liền bạo phát trong tích tắc.

"Mày muốn chết!"

Hắn gầm lên một tiếng, vung nắm tay lên, muốn tung một quyền đấm vỡ mặt thằng ranh con không biết trời cao đất rộng này.

Trương Phi Phàm lập tức động thân, lao tới muốn quật ngã đối phương, bảo vệ cho Sở Thiên, thế nhưng có người còn ra tay nhanh hơn hắn một chút.

Ngay vào khoảnh khắc gã họ Dương vừa phát cuồng, Lâm Đại Bưu theo quán tính đã nhảy ra chắn trước mặt Sở Thiên, vung tay lên giữ chặt cánh tay của người đối diện, miệng hô lớn:

"Anh Dương, có gì từ từ nói, đừng manh động như vậy!"

Thân hình Lâm Đại Bưu rất cao lớn, so với Sở Thiên còn cao hơn gần một cái đầu, càng đừng nói tới người đàn ông họ Dương kia chỉ vỏn vẹn trên dưới một mét bảy mươi kia.

Thoạt nhìn qua, đây giống như cuộc chiến giữa Jack tí hon và người khổng lồ trên mây vậy, hoàn toàn không cùng hạng cân.

Thế nhưng không ai biết Lâm Đại Bưu lúc này lại đang liên tục kêu khổ trong lòng, bởi vì sức lực của đối phương thực sự quá lớn.

Bản thân hắn cũng có thể coi là lưng hùm vai gấu, tuy nhiên để kìm chế được gã họ Dương kia cũng không hề dễ dàng chút nào.

Ở phía đằng sau, Trương Phi Phàm hơi bất ngờ vì hành động bột phát của Lâm Đại Bưu.

Hắn liếc mắt nhìn về hướng Sở Thiên, có ý thăm dò.

Sở Thiên lắc đầu, ra hiệu cho hắn không cần tham dự vào, sau đó mới vỗ vỗ vài cái vào vai Lâm Đại Bưu, nói:

"Anh Bưu, việc này không liên quan tới anh. Thả hắn ra đi, để tôi xem nắm đấm của hắn cứng rắn đến đâu."

Lâm Đại Bưu chậm rãi nới lỏng tay, vẫn tiếp tục đứng chặn trước mặt Sở Thiên, đề phòng người đàn ông họ Dương kia lại bất ngờ muốn ra tay tiếp.

Có điều hành động này của Lâm Đại Bưu bây giờ lại trở thành thừa thãi, bởi lẽ kẻ đứng đối diện với hắn đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Dương Kiên quen biết Lâm Đại Bưu không phải ngày một ngày hai, trước đây khi còn trẻ hai người họ cũng từng có thời gian dài lăn lộn ngoài xã hội cùng nhau.

Sau đó vì không có cùng định hướng tương lai, vậy nên cả hai đã tách ra đi con đường riêng.

Dù vậy mối quan hệ giữa bọn họ vẫn được duy trì tương đối tốt, thậm chí có thể nói là thân thiết cũng không quá lời.

Vậy mà ngày hôm nay Lâm Đại Bưu lại không ngần ngại ra tay ngăn cản Dương Kiên, bất chấp việc làm như vậy sẽ đắc tội tới hắn.

Tên thanh niên kia rốt cuộc có lai lịch thế nào, mà có thể khiến cho Lâm Đại Bưu không ngần ngại chọn đứng về phía đối nghịch với Dương Kiên hắn như vậy?

Đó là còn chưa kể đến thái độ của Lâm Đại Bưu đối với tên nhóc đó cũng vô cùng tôn trọng, hoàn toàn không có chút vẻ tùy tiện hay coi nhẹ nào, thậm chí so với bản thân mình còn muốn cung kính hơn mấy phần.

Tên thanh niên này... Không đơn giản như vẻ ngoài.

Đầu óc Dương Kiên xoay chuyển rất nhanh, ngay lập tức đưa ra quyết định.

Chuyện này chắc chắn có vấn đề gì đó, tốt nhất nên báo cáo lại cho tổng giám đốc trước, để ông ta tự mình cân nhắc, tránh cho xảy ra rắc rối ngoài ý muốn.

"Thằng ranh, hôm nay coi như mày gặp may, nể mặt Đại Bưu tha cho mày một lần. Nhưng những lời tao nói, mày tốt nhất nên nhớ cho kỹ!"

Dương Kiên gằn giọng buông lời cảnh cáo, sau đó xoay người muốn rời đi.

Thế nhưng Sở Thiên lại không dễ dàng buông tha như vậy, hắn vẫn còn cố tình hướng về phía đối phương, nói với theo một câu:

"Ngày mai tôi hẹn với San San đi chơi, sau đó buổi tối lại ăn cùng nhau, rồi đi xem phim nữa. Nếu mà muộn quá, thì còn có thể phải nghỉ lại đâu đó, đến hôm sau mới về."

Thân thể Dương Kiên hơi run lên, tròng mắt đã hiện ra một vài tia máu, điều này đủ thấy cơn giận mà hắn đang cố áp chế lúc này đã lớn thế nào.

"Mày... nghĩ tao thực sự không dám làm gì mày!?"

Sở Thiên cười nhạt, lắc đầu đáp:

"Cũng không hẳn... Dù sao thì, tôi muốn anh nói với ông chủ của anh, bảo ông ta nếu muốn giải quyết vấn đề với tôi, thì có thể trực tiếp tới cửa. Sở Thiên tôi chắc chắn sẽ đón tiếp nồng nhiệt."...

Mười phút sau, trong một quán cafe gần cổng trường đại học Đông Hải.

Lâm Đại Bưu xoay xoay tách trà đang đặt trên bàn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Ở phía đối diện, Sở Thiên lại duy trì vẻ nhàn nhã và tự tại, giống như thể toàn bộ câu chuyện thị phi vừa rồi chẳng hề có một xu quan hệ nào với hắn vậy.

Nhấp một ngụm trà nhỏ, Lâm Đại Bưu trầm ngâm thêm vài giây, sau đó mới hắng giọng một cái, mở miệng hỏi:

"Sở thiếu gia, cậu... Tôi hỏi chuyện này có phần bao đồng, nhưng mà tại sao cậu lại gây thù oán với anh Dương vậy?"

"Có vấn đề gì sao?"

Sở Thiên thản nhiên cười đáp:

"Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là chút hiểu lầm cỏn con mà thôi. Anh Bưu, anh có quan hệ gì với hắn à?"

"Trước kia khi còn trẻ từng cùng nhau lăn lộn vài năm, cho nên có thể xem như chiến hữu cũ. "

Lâm Đại Bưu dè dặt:

"Sở thiếu gia, cứ cho là tôi nhiều chuyện đi, tuy nhiên có việc này tôi không thể không nhắc cậu. Dương Kiên người này mặc dù bản lĩnh không lớn tới mức thông thiên, thế nhưng người đứng sau lưng hắn... Không dễ chọc."

Sở Thiên nhìn Lâm Đại Bưu, gật nhẹ đầu một cái, trong lòng âm thầm tán thưởng Lâm Đại Bưu biết cách làm người.

Mối quan hệ giữa Sở Thiên và hắn khá sơ sài, dù sao thì hai người cũng chỉ mới quen biết nhau một thời gian ngắn, hơn nữa cũng không qua lại quá nhiều.

Nếu nói một cách chính xác, thì giữa hai người bọn họ gần như chẳng có liên kết gì, ngoại trừ việc lợi dụng lẫn nhau.

Sở Thiên muốn dùng Lâm Đại Bưu như một con cờ để phục vụ những toan tính sau này của hắn, mà ở phía ngược lại Lâm Đại Bưu cũng lợi dụng Sở Thiên làm bàn đạp, giúp hắn tiến tới với giới thượng lưu Đông Hải.

Đương nhiên Sở Thiên không để cho đối phương thấy được mục đích thực sự của mình, cho nên ở thời điểm hiện tại Lâm Đại Bưu vẫn xem như đang chịu ơn hắn.

Mà chuyện hôm nay Lâm Đại Bưu ra tay giúp Sở Thiên, coi như là tặng lại một phần nhân tình, điều này có thể khiến cho quan hệ giữa bọn họ trở nên gần gũi hơn không ít.

Còn về phần người đàn ông họ Dương kia... Sở Thiên cũng không chắc là Lâm Đại Bưu định xử lý thế nào, mà đó cũng chẳng phải vấn đề mà hắn cần bận tâm.

Người duy nhất mà Sở Thiên cần để ý tới, chỉ có một mình Tôn Nghị mà thôi.

Mồi câu đã thả ra, chỉ còn chờ cá lớn tới là đủ!