Chương 48: Kẻ bám đuôi

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 48: Kẻ bám đuôi

Chương 48: Kẻ bám đuôi

Vốn dĩ Sở Thiên còn tưởng rằng sẽ phải uổng phí thêm một buổi chiều đẹp trời để ngồi lỳ ở thư viện cùng với Tôn Ngữ San, thế nhưng có vẻ như hắn đã đánh giá hơi thấp sự quan tâm của Tôn Nghị dành cho con gái.

Hắn chỉ vừa bước ra khỏi canteen cùng với Tôn Ngữ San được vài phút, thì phía sau lưng họ đã xuất hiện một bóng người lạ mặt.

Có thể Tôn Ngữ San sẽ không để ý tới điều này, bởi lẽ lúc này cô chỉ mong mình có thể nhanh nhanh chóng chóng mà an vị một góc trong thư viện, tránh xa khỏi những ánh mắt soi mói đang khiến bản thân cảm thấy vô cùng không thoải mái mà thôi.

Thế nhưng Sở Thiên thì lại khác, hắn sẽ không bỏ qua điều này, nhất là trong tình huống như hiện tại.

Một mặt là bởi sự tinh tường trong quan sát của hắn đã vượt xa người bình thường, mặt khác kẻ bám đuôi kia dường như cũng không hề có ý định ẩn giấu sự hiện diện của bản thân mình, mà chỉ đơn giản là đi cách hai người bọn họ một đoạn vừa phải mà thôi.

Thoạt nhìn thì vẻ ngoài của người này rất bình thường như hàng trăm giảng viên, nhân viên khác trong trường, hoàn toàn không có gì quá nổi bật.

Tuy nhiên nếu để ý kỹ những chi tiết nhỏ, thì sẽ có thể nhận ra được một vài điểm khác biệt.

Trên người hắn ta đang mặc một bộ suit cổ điển - đây cũng chính là vấn đề đầu tiên.

Tại thời điểm này trong năm, không khí vẫn còn tương đối khô nóng, cho nên người ta sẽ hạn chế mặc suit khi đi ra ngoài, nhất là vào giữa trưa như bây giờ.

Hơn nữa, phong cách của bộ đồ này không phù hợp với tuổi tác của người đang mặc nó.

Trong số các giáo viên, cán bộ của trường đại học Đông Hải có rất nhiều người chọn cho mình một bộ đồ trang trọng và lịch sự khi bước lên giảng đường.

Mà thường thì những người trẻ tuổi sẽ có xu hướng chọn một bộ suit có kiểu dáng trẻ trung, ôm sát và tôn dáng hơn là phong cách già dặn có phần cổ điển như vậy.

Đương nhiên hai điểm trên có thể chỉ là sở thích ngẫu nhiên, không thể dựa vào đó mà khẳng định được điều gì cả.

Thứ thực sự khiến cho Sở Thiên khẳng định suy đoán của mình, chính là cử chỉ và hành động của đối phương.

Ánh mắt của người này không dừng lại ở một chỗ cố định, mà trái lại luôn quan sát tất cả mọi phương hướng xung quanh, giống như thể muốn sẵn sàng phòng ngừa mọi nguy cơ có thể xảy đến bất cứ lúc nào.

Khoảng cách giữa hắn và hai người Sở Thiên cùng Tôn Ngữ San luôn duy trì ở một mức nhất định, không quá gần nhưng cũng không quá xa, càng khiến cho mục tiêu của hắn càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Người này hiển nhiên là đang bám theo bọn họ, và có thể chắc chắn tới chín mươi chín phần trăm hắn là vệ sĩ hoặc tài xế của Tôn Ngữ San.

Trong tình huống thông thường, đối phương sẽ không dễ dàng để lộ hành tung như vậy, mà hẳn là phải ẩn thân ở một chỗ gần đó mới đúng.

Dẫu sao nơi này cũng là trường học, việc mang theo vệ sĩ ở đây có vẻ không cần thiết, và có phần hơi quá phô trương.

Có lẽ động tĩnh mà mình gây ra đã vượt ngoài tầm kiểm soát, mới có thể khiến cho vị tổng giám đốc họ Tôn kia nhanh chóng chú ý tới như vậy.

Cũng không biết ông ta định đối phó với mình thế nào đây?

Sở Thiên hoàn toàn không hề lo lắng hay sợ sệt chút nào, ngược lại còn cảm thấy khá hài lòng, bởi dẫu sao thì mục đích của hắn ngay từ đầu đã là thông qua việc tiếp xúc với Tôn Ngữ San đã đánh động tới cha của cô ấy rồi.

Hiện tại Tôn Nghị tìm tới nhanh như vậy, cũng làm cho hắn tiết kiệm được không ít thời gian ở cạnh Tôn Ngữ San.

Nếu Tôn Nghị là một người bình thường, thì có lẽ Sở Thiên sẽ chẳng cần phải dùng đến phương pháp có phần quái dị này để tiếp cận ông ta.

Thế nhưng địa vị của người này lại có chút đặc thù, cộng thêm với tính cách vô cùng cẩn trọng của ông ta, cho nên việc trực tiếp liên hệ đơn thuần chắc chắn sẽ chẳng mang lại bất cứ kết quả gì.

Đương nhiên khi bắt đầu tính kế trên đầu Tôn Nghị, Sở Thiên cũng đã sắp xếp trước con bài tẩy của mình - thứ mà hắn tin chắc rằng khi đưa ra sẽ khiến cho đối phương cảm thấy hứng thú.

Còn về phần kẻ đang bám theo phía sau, có lẽ hắn sẽ không làm ra hành động gì quá trớn, ít nhất là trong khi còn có mặt Tôn Ngữ San ở đây.

Coi như không biết về sự tồn tại của người kia, Sở Thiên vẫn tiếp tục rảo bước bên cạnh Tôn Ngữ San, miệng liến thoắng kể toàn những câu chuyện tầm phào không đầu không cuối, khiến cho Tôn Ngữ San phải lắc đầu ngán ngẩm không thôi.

Chẳng mấy chốc mà hai người đã đến trước cửa thư viện trường đại học Đông Hải.

Tôn Ngữ San như trút được gánh nặng, vội vã hướng tới một góc phòng quen thuộc bước đi, mặc kệ Sở Thiên vẫn đang cười giả lả phía sau lưng.

Trong thư viện lúc này rất vắng lặng, bởi lẽ bây giờ còn chưa tới mười hai giờ trưa, không có nhiều sinh viên chăm chỉ tới mức bỏ cả giờ nghỉ chỉ để ngồi thẫn thờ trong căn phòng đầy sách vở này.

Tôn Ngữ San rút tập tài liệu trong chiếc ba lô cũ kỹ rộng thùng thình ra, bắt đầu buổi học ngoài giờ của mình.

Mà Sở Thiên lúc này cũng tự giác ngậm miệng, không tiếp tục những câu chuyện phiếm nhàm chán của mình nữa.

Nơi này là thư viện, hắn không nên và không muốn gây mất trật tự, ảnh hưởng tới những người xung quanh.

Vả lại lúc này mục đích đã đạt được, vở diễn của Sở Thiên cũng có thể kết thúc rồi, việc hắn cần làm bây giờ chỉ đơn thuần là chờ đợi mà thôi, vậy nên Sở Thiên cũng lười dây dưa thêm với cô nàng đầu gỗ này.

Thời gian cứ như vậy nhàm chán trôi qua, chẳng mấy chốc đồng hồ đã điểm một giờ chiều.

Sở Thiên còn đang ngáp ngắn ngáp dài, thì điện thoại của hắn bất chợt rung lên.

Có tin nhắn tới, người gửi là Trương Phi Phàm.

Nội dung tin nhắn chỉ gói gọn trong vài chữ ngắn ngủi: Tôi đã tới, đang chờ bên ngoài cổng lớn.

Sở Thiên mỉm cười, thu lại điện thoại vào trong túi, sau đó đứng dậy vươn vai một cái, cười nói với Tôn Ngữ San - người từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm không rời mắt vào cuốn sách trên bàn.

"Bạn học Tôn, thật sự rất xin lỗi, vốn dĩ còn muốn cùng cậu ngồi học thêm vài giờ nữa, nhưng bây giờ tôi lại có chuyện gấp phải đi rồi..."

Tôn Ngữ San ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, vẻ mặt mang theo một thoáng mừng rỡ:

"Không... Không sao đâu, cậu bận thì cứ đi đi, không cần quan tâm tới tôi."

Nói đoạn, Tôn Ngữ San thầm thở phào một hơi, cảm giác như mình vừa thoát khỏi một mối phiền toái rất lớn vậy.

Suốt từ sáng đến bây giờ, Tôn Ngữ San luôn trong tình trạng rất gượng gạo và lúng túng, không thể nào thả lỏng tâm trạng để tập trung vào sách vở như thường ngày được.

Mà kẻ gây ra chuyện này không ai khác ngoài tên thanh niên trẻ tuổi có vẻ ngoài lãng tử đang điềm nhiên mỉm cười trước mặt cô lúc này.

Từ nhỏ tới lớn Tôn Ngữ San luôn rất hạn chế tiếp xúc với những người mà mình không thân quen, nhất là đối với người khác giới, cho nên việc Sở Thiên bỗng nhiên tiếp cận khiến cho cô rất lúng túng, không biết nên ứng đối thế nào cho phải.

Đó là còn chưa kể tới chuyện hai người bọn họ đi cùng nhau đã vô tình đẩy cô vào hoàn cảnh bị mọi người xung quanh nhòm ngó, đàm tiếu, khiến cho Tôn Ngữ San cảm thấy vô cùng khó xử.

Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái có phần vui vẻ của Tôn Ngữ San, Sở Thiên chỉ biết nhún vai cười trừ một cái.

Cô nàng mọt sách này rõ ràng chẳng hề có một chút hứng thú nào với mình, mà ngược lại coi hắn như một cục nợ phiền phức mà cô ta muốn tránh xa càng tốt.

Thôi vậy, điều này tính ra cũng rất hợp với ý hắn, dẫu sao thì mục tiêu của Sở Thiên ngay từ đầu đã không đặt trên người cô ấy rồi.

Cho nên nếu Tôn Ngữ San cứ ngó lơ hắn thì cũng chẳng sao cả, chung quy lại thì vẫn tốt hơn là đối phương lại nhân sự việc lần này mà dây dưa không dứt, như vậy mới thực sự phiền phức đấy.

Bước chân ra khỏi cánh cửa lớn của thư viện, Sở Thiên thản nhiên rút trong túi áo ra một bao thuốc lá, chậm rãi tự châm cho mình một điếu.

Hắn vừa lẳng lặng hút thuốc, vừa rảo bước không ngừng hướng ra phía cổng chính.

Đúng như Sở Thiên dự liệu, người đàn ông lúc nãy vẫn tiếp tục bám theo hắn, tuy nhiên tất cả chỉ đang dừng lại ở mức theo đuôi, chứ chưa có hành động gì khác cả.

Bất kể đối phương có lỗ mãng tới đâu cũng sẽ không ngu ngốc mà ra tay với Sở Thiên ở trong trường, làm như vậy chẳng khác nào đang tự gây rắc rối cho bản thân.

Quãng đường từ thư viện tới cổng chính của đại học Đông Hải không quá xa, chỉ mất khoảng năm phút đi bộ là Sở Thiên đã gần tới nơi.

Phía xa xa, có thể thấy thấp thoáng chiếc Bentley Mulsanne đen bóng nằm im lìm bên vệ đường, bên cạnh đó là Trương Phi Phàm đang đứng chờ sẵn.

Cùng lúc này, người đàn ông đang bám theo hắn cũng dần dần thu hẹp khoảng cách, có lẽ hắn chỉ đợi Sở Thiên bước ra khỏi cánh cổng trước mặt kia là sẽ bắt đầu hành động ngay.

Đương nhiên Sở Thiên cũng chẳng ngại tạo điều kiện cho đối phương đạt được mục đích.

Hắn thả bước chậm dần, sau đó dừng lại ngay bên ngoài, ngoảnh đầu nhìn thẳng vào kẻ đang bám theo phía sau.

Người đàn ông kia hơi sửng sốt trong giây lát, tuy nhiên vẫn không hề nao núng mà thối lui, ngược lại hắn lại tăng thêm một phần tốc độ, nhanh chóng tiến thẳng tới trước mặt Sở Thiên.

Để tránh đánh động tới đối phương, suốt quãng thời gian trước đó Sở Thiên vẫn làm ra vẻ không hề để ý, thậm chí chưa từng trực tiếp nhìn về phía hắn.

Mà lúc này đây, Sở Thiên đã có thể tự do quan sát kỹ càng vẻ ngoài của người này.

Không quá cao, tối đa chỉ trên dưới một mét bảy mươi, lại có vẻ hơi gầy gò một chút.

Khuôn mặt góc cạnh mang theo một nét bình thản và lạnh nhạt, còn đôi mắt lại sắc bén như chim ưng, khiến cho người đối diện không tự chủ được mà phát sinh cảm giác lo lắng bất an.

Ở khoảng cách này, thậm chí Sở Thiên còn có thể thấy rõ được từng nốt chai trên ngón tay trỏ của đối phương.

Chỉ có những người sử dụng súng nhiều, thực hiện động tác siết cò hết lần này tới lần khác, mới có thể tạo ra vết chai đặc thù như vậy.

Người đàn ông kia đã tiến gần tới trước mặt Sở Thiên, quan sát từ trên xuống dưới vài giây, sau đó mới lạnh lùng cất lời:

"Cậu là bạn học của Tôn Ngữ San?"

Chất giọng của gã trầm thấp và hơi khàn, tựa như có vật gì đó vướng bên trong cổ họng vậy.

Sở Thiên liếc nhìn Trương Phi Phàm đang nhanh chóng đi tới phía bên này, mỉm cười thản nhiên đáp:

"Đúng vậy, anh là ai?"

"Cậu không cần biết tôi là ai. Điều duy nhất cậu nên làm, đó là tránh xa khỏi Tôn Ngữ San, đơn giản vậy thôi. Cậu hiểu ý tôi chứ?"

Người đàn ông kia nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên, gằn giọng cảnh cáo.

Đây rõ ràng chẳng phải là lần đầu tiên hắn làm chuyện tương tự như vậy, cho nên không cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ đơn giản nói ra những gì đã quen thuộc từ trước.

Dẫu sao thì Tôn Ngữ San cũng có thể coi như khá ưa nhìn, mặc dù tính cách có hơi khô khan, nhưng điều ấy cũng chẳng ảnh hưởng nhiều tới việc mấy tên sinh viên độc thân nhăm nhe tiến tới làm quen với cô.

Nếu là người bình thường, sau khi bị hắn cảnh cáo một lần, đa phần sẽ cảm thấy hoang mang, sợ hãi, thậm chí là từ bỏ ý đồ ngay lập tức.

Đương nhiên cũng có kẻ gan dạ hơn, dám chất vấn ngược lại, hoặc tỏ thái độ chống đối ra mặt, khiến cho hắn phải mất thêm chút thời gian xử lý một lượt.

Tuy nhiên, chưa từng có bất kỳ ai làm ra phản ứng khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ giống như Sở Thiên.

"Tôi không thích làm theo lời anh, có sao không?"