Chương 47: Đám đông hiếu kỳ

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 47: Đám đông hiếu kỳ

Chương 47: Đám đông hiếu kỳ

Thời gian chậm chạp trôi đi.

Chỉ là vài tiết học, mỗi tiết ước chừng bốn mươi lăm phút đồng hồ, mà đã đủ khiến cho Sở Thiên cảm thấy chán chường tới mức muốn thổ huyết tới nơi rồi.

Không biết trước đây mình lấy đâu ra đủ sự kiên nhẫn để ngồi yên vị được hơn năm năm trời trên ghế giảng đường đại học luật bên xứ cờ hoa nữa...

Mà tệ hơn là dù bản thân đã nhàm chán tới phát cáu, thế nhưng Sở Thiên lại không thể mảy may lộ ra ngoài một chút vẻ gượng gạo nào, mà ngược lại hắn còn luôn phải duy trì nụ cười vui vẻ cùng khuôn mặt hăng hái hết mức, giống như thể việc học tập là một thứ cảm hứng bất tận đối với mình vậy.

Đương nhiên thái độ tích cực giả tạo đó của Sở Thiên cũng đem lại tác dụng nhất định, chí ít nó khiến cho Tôn Ngữ San hiện tại đã rơi vào tình thế có khổ mà không thể nói ra, bất đắc dĩ phải tiếp tục công việc gia sư thời vụ cho Sở Thiên.

Về mặt học tập thì cô gái này quả thực là không chê vào đâu được, hết thảy những kiến thức nhạt nhẽo mà vị giảng viên tóc hoa râm đang đứng trên bục giảng kia truyền thụ đều được cô tiếp thu nhanh chóng và rõ ràng, bất chấp việc giọng nói của ông ta luôn đều đều giống như một chiếc máy ru ngủ vậy.

Tôn Ngữ San mải mê ghi chép một số điểm quan trọng, thỉnh thoảng lại phải miễn cưỡng đáp lại vài ba câu hỏi của Sở Thiên, mà phần lớn trong số đó đều là những kiến thức cơ bản đến mức không thể cơ bản hơn được.

Chẳng cần phải nói ra ngoài, mà chỉ riêng vẻ mặt ngán ngẩm của Tôn Ngữ San cũng đủ để thể hiện được tâm trạng của cô lúc này.

Tên bạn cùng bàn bất đắc dĩ kia rõ ràng từ trước tới nay chẳng hề mảy may quan tâm gì tới việc học hành, cũng không biết bằng cách nào mà hắn có thể vượt qua được mấy môn học điều kiện trước đó.

Tôn Ngữ San đã hối hận rồi, đáng ra mình nên dứt khoát từ chối hắn ngay từ đầu mới phải.

Việc "hỗ trợ học tập" cho kẻ một chữ bẻ đôi cũng không thông như Sở Thiên quả thực là tốn công vô ích mà.

Một người vì cả nể mà không thể khước từ yêu cầu của đối phương, còn một người lại ôm tâm tư riêng, cố gắng hết sức để dây dưa, khiến cho quãng thời gian nhàm chán đó lại càng kéo dài ra tới vô hạn.

Reng reng..!

Tiếng chuông báo hết giờ giống như sự giải thoát muộn màng dành cho hai tâm hồn đang khổ sở vì phải làm những điều mình không mong muốn.

Tôn Ngữ San ngay lập tức gấp sách vở lại, nhanh chóng thu xếp đồ đạc vào trong ba lô, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Thường ngày cô nàng này luôn luôn là người cuối cùng ra về, bởi lẽ Tôn Ngữ San có thói quen tổng hợp lại toàn bộ những gì đã học, sau đó lại chép ra một bản tóm tắt nhỏ ngay trên lớp.

Tới buổi tối, thay vì phải xem xét lại một lượt toàn bộ những kiến thức mới trong ngày, thì việc cô cần làm chỉ là đọc lại bản tóm tắt kia, ghi nhớ tất cả những điểm quan trọng trong đó là được.

Không thể không nhắc lại, nếu chỉ xét riêng về phương diện sách vở, thì Tôn Ngữ San hoàn toàn không thua kém bất kỳ ai, thậm chí có thể ngang hàng với những sinh viên top đầu toàn tỉnh.

Mà hôm nay, lần đầu tiên người ta nhìn thấy cô sinh viên ưu tú này phải ba chân bốn cẳng tháo chạy khỏi giảng đường.

Tuy nhiên vở kịch hay chỉ mới bắt đầu, Sở Thiên đâu thể để cho cô dễ dàng thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn như vậy được.

Mắt thấy Tôn Ngữ San đang vội vàng rời phòng học, Sở Thiên cũng không hề chậm trễ chút nào, ba chân bốn cẳng đuổi theo phía sau.

"Bạn học Tôn, chờ một chút..."

Sở Thiên vừa nhanh chóng tiến lại gần, vừa gọi với theo.

Tôn Ngữ San vốn còn muốn vờ như không nghe thấy đối phương, thế nhưng những ánh mắt xung quanh lại cứ liên tục đổ dồn về phía mình, khiến cho cô nàng này không cứ giả câm giả điếc được.

Tên dở hơi này... Rốt cuộc hắn còn muốn gì nữa chứ?

Tôn Ngữ San cảm thấy rất phiền phức, thế nhưng tính cả nể một lần nữa lại khiến cho cô không thể sẵng giọng mà trách mắng Sở Thiên trước mặt mọi người, cho nên chỉ có thể kìm chế bản thân, nghiến răng nghiến lợi đáp:

"Đã đến giờ ăn trưa rồi, buổi chiều tôi còn phải tới thư viện nữa, nếu cậu còn thắc mắc gì thì để ngày mai lại nói, được chứ?"

"Ừ, đến giờ ăn cơm rồi..."

Sở Thiên nhún vai, cười cười nói:

"Bữa trưa hôm nay để tôi mời nhé? Dẫu sao thì cậu cũng giúp tôi ôn bài, không thể nào để cho cậu thiệt thòi, đúng chứ?"

Tôn Ngữ San xua tay, lắc đầu đáp:

"Không cần đâu, tôi ăn cơm ở canteen trường là được rồi..."

"Ok, vậy chúng ta cùng tới canteen. Chà chà, lâu lắm rồi tôi mới có dịp tới đó, không biết đồ ăn so với trước kia có cải thiện gì không."

"Không phải, ý tôi là..."

Thấy đối phương còn tiếp tục dây dưa, Sở Thiên lại một lần nữa sử dụng tuyệt kỹ đạo đức trói buộc.

"Chỉ là một bữa ăn trưa thôi mà, không cần phải cảm thấy áy náy đâu. Làm phiền cậu như vậy, phải để cho tôi thể hiện một chút thành ý chứ!"

Tôn Ngữ San ngước mắt nhìn Sở Thiên, thầm nghĩ thì ra cậu cũng biết là bản thân đang làm phiền người khác cơ đấy...

Đương nhiên nghĩ trong đầu là một chuyện, còn có đủ can đảm để nói ra không lại là một chuyện khác.

Cuối cùng thì sự bất cần của Sở Thiên vẫn giành chiến thắng trước sự e dè của Tôn Ngữ San, cho nên mới có cảnh một cô gái ăn mặc tuềnh toàng cắm đầu cắm cổ đi về phía trước, bỏ lại một anh chàng bảnh bao đang lẽo đẽo theo sát đằng sau.

Khỏi cần nói ra cũng hiểu tình huống hiện tại gây ra sự xôn xao lớn tới mức nào.

Phải biết rằng bên trong trường đại học Đông Hải này Sở Thiên là một người nổi tiếng tới mức độ nào.

Không chỉ có vẻ ngoài cực kỳ nổi bật, mà còn gia thế hùng hậu sau lưng hắn cũng khiến cho không ít kẻ phải ước ao, hâm mộ.

Người như vậy, xuất hiện ở bất cứ đâu cũng sẽ đều trở thành tâm điểm của sự chú ý, càng huống hồ hiện tại hắn lại đang đi cùng với một cô gái.

Rất nhiều ánh mắt đang hướng về phía hai người họ, thích thú có, ngạc nhiên có, ghen tị cũng không ít...

Một số thì âm thầm quan sát, vài người lại to nhỏ bàn luận với bạn bè, cũng có người rút điện thoại di động ra, len lén chụp lại cảnh tượng hiếm thấy này.

Tới khi Sở Thiên và Tôn Ngữ San bước chân vào canteen, thì thông tin về mối quan hệ mới toanh của hai người bọn họ đã bắt đầu lan ra khắp trường với tốc độ chóng mặt.

Giống như một lẽ tự nhiên, bất kỳ câu chuyện khi trải qua lời kể của nhiều người sẽ không ngừng sinh ra tam sao thất bản, đó là chưa kể câu chuyện lần này còn vô cùng mập mờ, hấp dẫn nữa...

"Ê ê, biết tin gì chưa, Sở Thiên đang theo đuổi Tôn Ngữ San!!"

"Cái gì...? Khoan đã, Sở Thiên mà bà nói có phải anh chàng đẹp trai học cùng lớp chúng ta kỳ trước không?"

"Còn ai vào đây nữa, chính hắn!"

"OMG, thật luôn? Trời đất, tôi còn định lần sau gặp mặt sẽ bắt chuyện với hắn đấy, sao lại có người yêu rồi?"

"Cho xin đi, bà tiểu một bãi rồi soi xuống đó xem giá trị nhan sắc của mình ở mức nào đã rồi nói tiếp."

"Nào nào, khẩu nghiệp nữa là ế tới già đấy nhé! Nhưng mà Tôn Ngữ San là ai?"

"Còn ai vào đây nữa, chính là cái con mọt sách cả ngày đều ngồi thu lu ở thư viện ấy! Đầu năm nay lúc cô ta lên bục nhận học bổng, chẳng phải bà còn bĩu môi chê cô ả là đứa quê mùa sao, quên nhanh thế?"

"Là cô ta sao!? Không thể nào! Học giỏi thì có gì tốt chứ, vừa xấu lại vừa phèn, chẳng có chút hấp dẫn nào. Tên Sở Thiên này điên thật rồi!"

"..."

"Hai bà không biết gì à? Tôn Ngữ San này không phải người bình thường đâu, tôi nghe người ta kể thế lực sau lưng cô ta lớn lắm đấy!"

"Tin chuẩn chưa bạn? Sao trước giờ chưa thấy ai nhắc tới vụ này nhỉ?"

"Là thật đó, đứa bạn cùng khoa tôi tận mắt nhìn thấy cô ta được tài xế riêng đưa tới trường mà. Còn có cả vệ sĩ đi theo nữa, hừ, phô trương như vậy không phải là sợ người ta không biết mình là phú bà hay sao?"

"Nhưng Sở Thiên cũng đâu phải không có tiền, gia đình hắn giàu có tiếng ở Đông Hải này ai mà không biết, đâu cần thiết phải nhăm nhe tới tài sản của Tôn Ngữ San"

"Cái đó thì chưa chắc đâu, nói chung thì làm gì có ai mà chê tiền chứ? Vả lại những phú nhị đại đó nghĩ gì, người thường như chúng ta làm sao mà hiểu được."...

Tôn Ngữ San vốn dĩ chẳng để tâm nhiều tới những người xung quanh, đối với cô nàng này cuộc sống chỉ đơn giản xoay quanh sách vở và bài tập mà thôi.

Ngay cả một người nổi bật như Sở Thiên, thì trong mắt cô cũng không phải là quá ấn tượng.

Mặc dù không tới mức coi hắn như không khí, nhưng để đạt đến trình độ mê trai như những cô nàng vây quanh Sở Thiên thì còn kém xa lắm.

Tất nhiên cô cũng không ngốc tới mức nghĩ rằng tất cả mọi người xung quanh đều có cùng cái nhìn với mình về vấn đề này, trái lại Tôn Ngữ San hiểu được Sở Thiên có rất nhiều điểm hấp dẫn người khác, cho nên việc đi chung với hắn vô tình sẽ khiến mình cũng trở thành mục tiêu bị người ta soi mói.

Nhưng... Có cần phải đến mức như thế này không?

Tôn Ngữ San đặt khay đồ ăn lên bàn, liếc mắt nhìn xung quanh.

Dường như tất cả mọi người trong canteen đều đang chằm chằm theo dõi nhất cử nhất động của cô, không khác gì bản thân đang đứng trơ trọi trên một sân khấu lớn, bị hàng ngàn hàng vạn cặp mắt hiếu kỳ bao vây xung quanh vậy.

Cảm giác này không hề dễ chịu một chút nào, nhất là đối với một người tương đối hướng nội như cô.

Tôn Ngữ San thu mình lại, giống như một chú rùa đang rụt cổ vào trong chiếc mai nhỏ bé vậy.

Cô lặng lẽ cúi thấp đầu, chậm rãi ăn từng thìa cơm, cố gắng bỏ ngoài tai những lời xì xào đang râm ran xung quanh mình.

Mà ở vị trí đối diện với cô, Sở Thiên dường như lại chẳng mảy may bị đám đông ngoài kia ảnh hưởng chút nào, trái lại hắn vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, vừa cười vừa nói:

"Gần một năm trời không ăn ở đây, hình như canteen đã thay đổi đầu bếp rồi thì phải, món ăn bây giờ so với trước kia dễ ăn hơn nhiều. À, Ngữ San này, chiều nay cậu định tới thư viện à?"

Trong lúc bao nhiêu người xung quanh đang chăm chú theo dõi bọn họ, Sở Thiên lại cố tình thay đổi cách xưng hô thân mật hơn rất nhiều so với ban nãy.

Điều này khiến cho tất cả những kẻ hiếu sự kia đều phải thầm ồ lên, mà tiếng xì xào cũng theo đó lại càng dày đặc gấp bội.

Không ngờ quan hệ giữa hai người bọn họ đã thân mật tới mức này rồi!

Tôn Ngữ San thì lại không quá chú ý tới điều này, một phần là bởi tính cách có phần thiếu nhạy bén, mặt khác cô lại đang bị những lời đàm tiếu bên tai khiến cho phân tâm.

Nghe được câu hỏi của đối phương, Tôn Ngữ San ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, giọng nói mang theo vẻ dè chừng:

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

"Haha, không có gì. Trùng hợp chiều nay tôi cũng không có việc gì làm, hay là chúng ta cùng đi nhé?"

"Không được, tôi không... Ý tôi là khi tự học ở thư viện phải giữ yên tĩnh mới có thể tập trung được, cho nên..."

Sở Thiên ngay lập tức gật đầu, hồ hởi đáp:

"Đương nhiên là phải giữ trật tự trong thư viện rồi, điều này rất bình thường mà. Cứ như vậy nhé, lát nữa ăn xong tôi sẽ cùng cậu tới đó."

Tôn Ngữ San còn muốn khước từ, thế nhưng suy cho cùng thư viện là nơi công cộng, cô chẳng có lý do gì để ngăn cản Sở Thiên tới đó cả.

Haiz, thôi vậy, cứ coi như không có hắn là được rồi...