Chương 45: Bước chân đầu tiên

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 45: Bước chân đầu tiên

Chương 45: Bước chân đầu tiên

Sở Thiên bước ra khỏi đại sảnh của tòa chung cư, hít một hơi dài sảng khoái, cảm nhận cơn mệt mỏi bên trong cơ thể đã tiêu biến đến tám phần.

Đêm qua khi hắn đặt lưng xuống giường là lúc đồng hồ đã điểm ba giờ rưỡi sáng, thế nhưng sáng nay Sở Thiên vẫn thức dậy vào lúc sáu giờ theo đúng thói quen thường ngày.

Một giấc ngủ dù chỉ trong vỏn vẹn vài tiếng ngắn ngủi, cũng đã đủ để thể lực của hắn phục hồi lại phần nào.

Mái tóc của hắn lúc này vẫn còn chưa khô hẳn, bị những cơn gió nhè nhẹ đầu thu thổi

Trước đây Sở Thiên có sở thích tắm rửa vào lúc sáng sớm, nhất là tắm nước lạnh.

Việc này sẽ làm cho tinh thần của hắn được thư giãn, và đầu óc cũng sẽ tỉnh táo hơn rất nhiều trong suốt cả ngày dài.

Đương nhiên đó đã là việc của kiếp trước, còn trong khoảng thời gian ba tháng gần đây thì không.

Ở vị trí một bệnh nhân có điều kiện sức khỏe không quá tốt, lại vừa trải qua một hồi tai nạn cửu tử nhất sinh, sẽ chẳng có ai cho phép hắn được lặp lại những thói quen như vậy cả.

Bây giờ Sở Thiên đã chính thức trở về với tự do, thành công "tái hòa nhập cộng đồng", cho nên hắn sẽ có thể thoải mái sống theo nếp cũ mà chẳng cần lo ngại hay vướng bận gì.

Khu chung cư mà Sở Thiên đang ở nằm kế bên một công viên - nơi có không khí trong lành, mát mẻ cùng với hồ nước và rất nhiều cây xanh - cực kỳ phù hợp với việc vận động thể dục thể thao.

Bởi vậy nên hắn quyết định sẽ chọn nơi này để bắt đầu việc tập luyện của bản thân mình.

Sở Thiên chầm chậm khởi động những bước đầu tiên trên con đường lát sỏi trắng được nối thành một vòng tròn xung quanh hồ nước.

Mười lăm phút. Ba mươi phút. Bốn mươi phút...

Thời gian cứ thế trôi qua, mà Sở Thiên cũng lặng lẽ tập trung vào từng bước chạy của mình.

Trong mắt hắn lúc này ngoài con đường dài phía trước ra thì không còn thứ gì khác đáng để quan tâm cả.

Sở Thiên chính là như vậy, một khi đã đặt ra mục tiêu và bắt tay vào làm, hắn sẽ dồn hết toàn bộ sự chú ý vào đích đến trước mắt, chẳng hề mảy may phân tâm hay e ngại gì.

Lúc này đã là hơn bảy giờ sáng, mặt trời đang rục rịch lên cao quá đầu người, bầu không khí bắt đầu trở nên nóng bức hơn vài phần.

Thời điểm này trong năm ở Đông Hải thường sẽ có nắng sớm, và duy trì suốt cả ngày dài, cho tới khoảng hơn sáu giờ chiều.

Dù rằng đã vào cuối hạ đầu thu, nhưng nhiệt độ vẫn thường duy trì ở mức khá cao, tạo ra cảm giác oi nóng khó chịu nếu phải di chuyển hoặc lao động ngoài trời vào ban ngày.

Mồ hôi trên trán Sở Thiên túa ra, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp, không còn giữ được sự ổn định như lúc mới bắt đầu nữa.

Tuy nhiên, mặc cho cơ thể đã bắt đầu xuất hiện cảm giác rã rời đuối sức, hắn vẫn cắn răng tiếp tục với từng bước chạy, trong lòng âm thầm chửi mắng vài câu.

Nhìn xem, cái thân thể chết dẫm này... Có chỗ nào giống một thanh niên đang vào độ tuổi sung sức nhất hay không?

Một chút thể lực cũng không có, chỉ là mấy chục phút hoạt động cường độ trung bình cũng đủ để khiến bản thân phải hoa mắt chóng mặt, thở ra bằng tai rồi.

Chẳng trách vì sao đẹp trai như vậy, gia thế tốt như vậy, đào hoa như vậy... Mà chẳng thể yêu được cô nào lâu dài.

Cứ thử nghĩ mà xem, tốt mã thì sao chứ? Nhiều tiền thì có gì hay? Có thể bù đắp được sự yếu kém trong khoản ấy không?

Với tình trạng của cái cơ thể này, theo tính toán sơ bộ của Sở Thiên, thì dù có cố gắng lắm cũng chỉ đủ khả năng chiến đấu trong khoảng trên dưới mười phút là sẽ phải buông súng đầu hàng.

Để có một thân thể cường tráng, để có một đời sống lành mạnh và phong phú, quyết thắng!

Trong đầu Sở Thiên thầm nhủ là vậy, thế nhưng từng thớ cơ bắp trên người dường như lại chẳng hề đồng tình với ý kiến đó, mà ngược lại chúng còn phũ phàng tặng cho hắn một cái tát thật mạnh.

Ý chí sắt đá lại không đi kèm với năng lực sắt đá, rất nhanh Sở Thiên đã phải gục ngã trước thực tại tàn khốc...

Đôi chân như muốn khuỵu xuống, mồ hôi túa ra như tắm, Sở Thiên gắng gượng chống hai tay lên đầu gối, đứng khom người run rẩy, lè lưỡi thở hồng hộc như chó xem tát ao.

Cùng lúc này, một thân thể thanh mảnh từ phía sau chạy tới, nhanh chóng vụt qua người hắn như cơn gió, để lại một chút mùi hương nước hoa thoang thoảng còn vươn vấn lại trong không khí.

Người này không chạy thẳng một đường, mà dừng lại phía trước, cách hắn khoảng hơn chục bước, ngoái đầu nhìn về phía Sở Thiên.

"Ể, đây chẳng phải là Sở thiếu gia sao? Tôi còn tưởng cậu vội vàng đi đâu chứ, hóa ra là tới đây tập thể dục à?"

Khương Hân liếc mắt quan sát vẻ ngoài bù xù, nhếch nhác của Sở Thiên, trên khóe miệng khẽ xuất hiện một đường cong nhàn nhạt.

"Cơ thể cậu không được tốt, lại vừa mới khôi phục sau tai nạn, đừng nên gắng sức quá độ. Nếu để cho các vết thương trên người tái phát thì rắc rối lắm!"

Sở Thiên hít sâu vài hơi, cố gắng ổn định nhịp thở của bản thân, sau đó mới hừ lạnh một tiếng, cứng giọng đáp lời:

"Này, cô có biết điều không nên làm nhất của một người phụ nữ chính là nói người đàn ông ở chung với mình "yếu" không?"

Khương Hân chẳng phải con nít, đương nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Sở Thiên.

Cô cười rộ lên thành tiếng, xinh đẹp và tươi tắn chẳng thua gì một đóa hoa trà đang nở rộ giữa mùa xuân.

"Cậu cũng thật biết đùa đấy. Nhưng mà yếu thì vẫn cứ là yếu thôi, đâu phải chỉ vì một câu nói mà có thể trở nên mạnh mẽ hơn đúng không?"

"Hừ, đây chẳng phải minh chứng sống động nhất cho câu nói "hổ xuống đồng bằng bị chó khinh" hay sao? Cứ chờ đi, đợi tới khi cơ thể tôi hoàn toàn phục hồi, lúc đó sẽ cho cô biết thế nào là lợi hại."

"Sorry, tôi không định dùng nốt phần đời còn lại để chờ đợi trong mòn mỏi đâu! Thế nhé, đừng làm những việc quá sức, cẩn thận chữa lợn lành thành lợn què đấy. À, dù sao thì con lợn này vốn cũng không lành lặn lắm..."

Dứt lời, Khương Hân liền xoay người tiếp tục chạy tới phía trước, bỏ lại Sở Thiên đứng trơ mắt ếch nhìn theo bóng lưng uyển chuyển đang lắc lư theo từng nhịp bước chân kia.

Nghĩ tới việc đối phương ăn miếng trả miếng dứt khoát, hoàn toàn không hề nể nang gì mình, Sở Thiên bật cười lắc đầu, trong lòng thầm nhủ cô nàng này cũng thú vị đấy chứ.

Chỉ đáng tiếc... "Cô nàng" này thực ra lại là một "anh chàng"...

Vài phút sau cảm giác hoa mắt chóng mặt đã dần biến mất, thay vào đó là cơn nhức mỏi và đau buốt đang từ từ lan tỏa khắp cơ thể do vận động quá sức gây ra.

Đường cách mạng vẫn còn lắm gian truân, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa mới được!...

Chiếc Porsche 911 từ dưới hầm để xe thong thả lăn bánh hướng ra phía con đường rộng thênh thang phía trước khu chung cư cao cấp nhất nhì Đông Hải.

Sở Thiên tay ôm vô lăng, mắt hờ hững quan sát dòng xe đang vụt qua, miệng lẩm nhẩm vài ba câu hát ngẫu hứng không đầu không cuối.

Hình ảnh tên thanh niên mồ hôi mướt mát, đầu tóc rối bời vừa nãy đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi, thay thế vào đó là một người đàn ông trẻ trung, lịch lãm, và quan trọng nhất là đẹp trai tới mức khiến người ta ghen tị phát điên.

Không còn là bộ đồ thể thao rộng thùng thình nữa, Sở Thiên lúc này đang vận một chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhàn nhạt, phối hợp cùng với quần âu được cắt may tỉ mỉ, vừa vặn tới từng milimet.

Trên cổ tay hắn, chiếc đồng hồ mang logo chữ thập màu bạch kim bóng loáng càng giống như tô điểm thêm cho vẻ ngoài vốn dĩ đã rất bắt mắt của Sở Thiên một nét sang trọng và tinh tế.

Chiếc Vacheron Constantine này chính là quà tặng sinh nhật hai mươi tuổi của Sở Thiên mà cha hắn - chủ tịch Sở Luân đã phải bỏ ra một số tiền không nhỏ để đặt mua từ nước ngoài.

Kiếp trước, Sở Thiên cũng được coi là một luật sư vô cùng thành công, thậm chí đã bước nửa bước vào tầng lớp thượng lưu của đất nước tư bản lớn nhất thế giới, cho nên những thứ đồ chơi đắt đỏ ấy đối với hắn đã không còn xa lạ gì nữa.

Clothes make the man. Naked people have little or no influence on society.

("Trang phục tạo nên con người. Những kẻ trần truồng có rất ít, hoặc thậm chí là không có ảnh hưởng tới xã hội." - Mark Twain)

Chủ nghĩa tiêu dùng khiến cho con người luôn có xu hướng đánh giá kẻ trước mặt thông qua những gì mà hắn khoác lên người.

Sở Thiên không thích điều này, thế nhưng lại không thể đi ngược lại với tất cả những chuẩn mực đã được xã hội xung quanh đặt ra và duy trì từ trước tới nay.

Vậy nên thay vì làm ra những hành động chống đối hoặc phản nghịch, hắn lựa chọn một cách đơn giản hơn, đó là thích nghi với nó như một điều tất yếu trong cuộc sống.

Đó chính là cách mà thế giới này đã, đang và sẽ tiếp tục vận hành.

Hoặc là chấp nhận thực tại, học cách biến nó thành lợi thế cho bản thân, hoặc sẽ bị đào thải.

Mười bảy năm trước chính là như vậy, mà hiện giờ cũng không có gì thay đổi.

Đôi khi Sở Thiên vẫn tự hỏi, nếu như tại thời điểm đó hắn kiên quyết không rời bỏ Tưởng Thư Đình, cố gắng đấu tranh chống lại gia đình cô, chống lại những định kiến về giai tầng kia, thì liệu hoàn cảnh hiện tại của hắn sẽ ra sao?

Chắc chắn hắn sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời chính xác cho những việc chưa từng xảy ra, nhưng có thể khẳng định một điều, đó là kết cục của hắn khả năng cao sẽ vô cùng thê thảm.

Phải biết nhà họ Tưởng không hề đơn giản, những người đó sẽ chẳng bao giờ chấp nhận việc một tên dân đen thấp kém như hắn dám phản kháng lại những gì mà họ dày công sắp đặt, toan tính.

Đối phó với kẻ thân cô thế cô như Sở Thiên, bọn họ có hàng trăm cách để khiến hắn thân bại danh liệt, sống không bằng chết.

Nhưng nếu như khi ấy Sở Thiên có được địa vị và danh vọng ngang hàng với đám người kia, vậy thì câu chuyện sẽ rất khác.

Càng suy nghĩ nhiều, thì dục vọng tiền bạc và quyền lực trong người Sở Thiên lại càng bùng cháy dữ dội, giống như một ngọn lửa thiêu đốt tâm can không ngừng nghỉ.

Có tiền trong tay, không ai có thể thay mình quyết định số phận của bản thân.

Có quyền lực hậu thuẫn, sẽ chẳng cần phải sợ hãi việc bị cướp mất những thứ mà mình trân quý...

Mông lung với những ý nghĩ trong đầu, bất giác Sở Thiên đã dừng lại trước cổng trường đại học lúc nào không hay.

Tiếng còi xe inh ỏi phía sau đưa hắn trở về với thực tại.

Sở Thiên vội vàng đánh lái tấp vào lề, nhường đường cho mấy chiếc xe đang xếp hàng phía sau.

Vốn dĩ hắn đã quyết định sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian trên giảng đường mỗi ngày nữa, bởi lẽ tấm bằng đại học đối với Sở Thiên bây giờ đã không còn nhiều giá trị.

Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là tất cả mọi thứ ở đây đều vô dụng, chí ít thì đằng sau cánh cổng này vẫn còn một thứ mà hắn cảm thấy hứng thú.

Hoặc nói chính xác hơn là một người.

Trong quá khứ, Sở Thiên chẳng mấy lưu tâm tới người này, bởi lẽ giữa hắn và đối phương gần như không hề có điểm chung nào, thậm chí gần như chưa từng giao tiếp với nhau.

Nếu không tính tới cái mác bạn học, vậy thì bọn họ sẽ chẳng khác nào hai kẻ xa lạ, người dưng nước lã.

Có điều trong tình thế hiện tại, Sở Thiên cảm thấy mình có thể sẽ cần tới mối quan hệ nhạt nhẽo này, hay chí ít là thông qua nó làm bàn đạp để đạt được một số mục tiêu nhất định khác.

Tận dụng mọi nguồn lực xung quanh, hóa giải tình thế khó khăn hiện tại cho ông già hắn, giữ vững chỗ dựa sau lưng... Có như vậy mới đảm bảo được điều kiện cần thiết để làm những việc lớn hơn trong tương lai.

Ván cờ đầu tiên sau khi hắn sống lại, phải đánh sao cho thật đẹp mắt, dứt khoát không thể phạm sai lầm!