Chương 44: Tưởng Thư Đình (2)

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 44: Tưởng Thư Đình (2)

Chương 44: Tưởng Thư Đình (2)

"Tình trạng hiện giờ của bệnh nhân đã tạm ổn định, phần lớn các cơ quan bị tổn thương cũng đang có dấu hiệu phục hồi tương đối khả quan. Nếu mọi thứ cứ tiếp tục tiến triển theo chiều hướng này, thì chắc hẳn vấn đề sinh mệnh về cơ bản sẽ không cần lo lắng nữa."

Đằng trước bàn làm việc, vị bác sĩ trung niên đang liên tục lật giở những bản ghi kết quả kiểm tra tổng quát, sau đó dùng bút đánh dấu vào một số điểm quan trọng trong đó.

Ở phía đối diện với ông ta là một người phụ nữ Á Đông vóc người nhỏ nhắn mang gương mặt xinh đẹp và quý phái - chủ nhân của bệnh viện St. Claire này.

Nghe được những lời vừa rồi của đối phương, Tưởng Thư Đình im lặng trầm ngâm mất vài phút, sau đó mới cẩn thận đưa ra câu hỏi:

"Vậy... Người đó bao giờ sẽ tỉnh lại?"

"Điều này thì rất khó nói..."

Bác sĩ đưa tay chỉnh lại gọng kính, lắc đầu đáp:

"Mặc dù hiện tại các dấu hiệu sinh tồn đã không còn đáng lo nữa, nhưng bệnh nhân vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê sâu. Chúng tôi sẽ tích cực theo dõi tình hình, bất cứ chuyển biến về mặt nhận thức nào cũng đều được ghi nhận."

Nói đoạn, ông ta lấy từ trong tập hồ sơ ra vài tấm phim chụp cắt lớp hộp sọ, sau đó đặt nó lên tấm bảng sáng trước mặt Tưởng Thư Đình.

"Như cô có thể thấy ở đây, một phần đại não của bệnh nhân đã bị tổn thương không phục hồi. Tôi sẽ không đi sâu hơn vào chi tiết, tuy nhiên có thể nói một cách đơn giản, đó là khả năng khôi phục ý thức của bệnh nhân... Khá thấp."

Tưởng Thư Đình nhìn chằm chằm vào tấm bảng trước mắt, nét mặt vô cùng phức tạp.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe được những điều tương tự như thế này.

Ngay từ khi Sở Thiên còn đang nằm viện ở Mỹ, Tưởng Thư Đình cũng đã tiếp xúc vài lần với các bác sĩ phụ trách trực tiếp ca bệnh này, và hầu hết trong số họ đều nhận định rằng tỷ lệ khôi phục về mặt nhận thức của hắn thực sự rất thấp.

Dẫu vậy thì trong lòng Tưởng Thư Đình vẫn còn mang theo một tia hi vọng, cho nên mới quyết định chuyển Sở Thiên tới bệnh viện St.Claire, đồng thời bỏ ra rất nhiều tiền để huy động các bác sĩ đầu ngành tiến hành điều trị cho hắn.

Thế nhưng kết quả...

Tâm trạng của Tưởng Thư Đình trùng xuống, cảm giác đau đớn nghèn nghẹn dâng lên, khiến cho sống mũi của cô hơi cay cay.

"Nói như vậy... Tức là cả đời hắn sẽ phải nằm trong bệnh viện sao? Không có cách nào khác?"

Nhìn thấy biểu cảm của người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình, vị bác sĩ kia liền không nhịn được mà lắc đầu thở dài tiếc nuối.

Ông ta đã từng gặp rất nhiều trường hợp tương tự như thế này, cho nên có thể hiểu khá rõ tâm lý thân nhân của người bệnh.

Nói thẳng ra, việc sử dụng máy móc để duy trì sự sống cho các bệnh nhân đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu gần như là vô nghĩa, bởi lẽ não bộ của họ đã bị tổn thương nặng, dẫn tới khả năng phục hồi ý thức gần như là bằng không.

Chí ít thì trong suốt bốn mươi năm công tác của mình, bản thân vị bác sĩ này cũng như các cộng sự của ông ta chưa từng ghi nhận bất kỳ một trường hợp tương tự nào có thể hồi phục thông qua điều trị y tế cả.

Cố nhiên sẽ chẳng ai chấp nhận để cho người thân của mình cứ thế ra đi, mà hầu hết bọn họ sẽ mang trong đầu tâm lý còn nước còn tát, cố gắng tới đâu hay tới đó.

Nhưng theo thời gian qua đi, thì sự hi vọng này sẽ dần chuyển thành nỗi thất vọng, để rồi cuối cùng buộc phải buông tay trong vô vọng.

Vị nữ giám đốc xinh đẹp đang đối diện với ông ta lúc này cũng không phải là ngoại lệ.

"Tôi sẽ không nói chắc chắn một trăm phần trăm, vì thực sự thì não bộ của con người là một cơ quan vô cùng phức tạp và kỳ diệu mà có lẽ chúng ta sẽ chẳng bao giờ hiểu được hết. Tuy nhiên với tình trạng của bệnh nhân hiện tại, tôi chân thành khuyên cô không nên ôm hi vọng quá lớn."

Dứt lời, vị bác sĩ liền đứng dậy bước ra khỏi phòng, để lại một mình Tưởng Thư Đình ngồi thẫn thờ.

Vậy là thực sự kết thúc rồi ư?

Hắn... Cứ như vậy mà đi sao?

Giống như mười bảy năm trước, hắn bỏ đi khi còn chưa nói lời từ biệt với cô...

Khóe mi Tưởng Thư Đình hơi ươn ướt, một giọt nước mắt nóng bỏng mặn chát không kìm được mà rơi xuống, thấm vào bìa giấy của bộ hồ sơ bệnh án mang tên Sở Thiên đang đặt trên mặt bàn.

Gần hai thập kỷ dõi theo người đàn ông ấy, chưa có một khoảnh khắc nào Tưởng Thư Đình cảm thấy tâm hồn mình được thanh thản, bình yên.

Ngày ấy, Tưởng Thư Đình đã nghĩ rằng nếu như bản thân đủ mạnh mẽ, đủ quyết đoán để thoát khỏi sự đè nén của gia đình, thì chắc chắn tình yêu của hai người đã có một kết cục tốt đẹp hơn.

Cho tới hiện tại, cô đang đứng trên một vị trí cao hơn rất rất nhiều, có thể tự do làm theo ý mình mà không cần e ngại bất kỳ ai khác.

Thế nhưng Tưởng Thư Đình của ngày hôm nay vẫn không thể đối mặt với Sở Thiên, đơn giản là bởi cô đã không còn là người con gái trong trắng của năm ấy nữa.

Cô bây giờ đã là vợ, là mẹ, có một gia đình riêng, bị những lề thói xã hội trói buộc trong một khuôn phép mới.

Có lẽ... Duyên phận giữa mình và hắn thực sự không thể nào trọn vẹn...

Một hồi chuông điện thoại chợt vang lên, kéo Tưởng Thư Đình ra khỏi những suy nghĩ mông lung, đưa cô trở về với thế giới thực tại.

Tưởng Thư Đình vội lau đi nước mắt, hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại tâm tình.

"Hiểu Dương đấy à? Hôm nay trái gió trở trời hay sao mà lại dậy sớm bất thường thế? Mới có năm giờ sáng mà. Bình thường không phải con đều ngủ tới gần trưa sao?"

Bên trong điện thoại truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng thỏ thẻ mang theo ý tứ làm nũng.

"Hôm nay con đi du lịch cùng cả lớp, một lát nữa là đến giờ tập trung rồi. Mẹ à, không phải tuần trước mẹ nói mấy ngày nữa sẽ về nước sao? Tại sao hôm nay vẫn còn chưa về?"

"À... Công việc có chút khúc mắc, cho nên mẹ phải ở lại để giải quyết cho xong, có thể sẽ về muộn vài ngày..."

"Hừ, lúc nào cũng là công việc, công việc! Cả mẹ và ba đều như thế, suốt ngày chỉ biết làm việc! Riết rồi trong nhà này con như là người thừa vậy, ngày nào cũng ăn cơm một mình, đi ngủ một mình, làm việc một mình!"

Quan Hiểu Dương đang ngồi trước tấm gương trên bàn phấn, vừa trang điểm vừa cằn nhằn kể lể.

"Mấy ngày trước ở lớp còn tổ chức buổi gặp mặt phụ huynh học sinh, mẹ có biết con là người duy nhất chẳng có ba mẹ tham gia, phải nhờ cô giúp việc tới thay không? Người ta nhìn vào còn tưởng là ba mẹ ly hôn rồi, để con cái bơ vơ không nơi nương tựa đấy!"

"Mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt... Đợi mấy ngày nữa công việc xong xuôi rồi mẹ sẽ về, tới lúc đó chúng ta cùng đi chơi một chuyến có được không?"

"Thế thì còn được. Mà mẹ này, mấy đứa bạn con đi du lịch đều có quần áo mới hết rồi, còn con thì vẫn phải mặc mấy bộ đồ cũ... Haiz, thương thay cho số phận hẩm hiu này, chẳng có ai quan tâm tới mình, cũng chẳng có ai mua quần áo mới cho mình..."

Tưởng Thư Đình phì cười, sẵng giọng mắng yêu:

"Được rồi được rồi, còn tưởng con gái quý hóa hôm nay lại biết gọi điện hỏi thăm mẹ từ sáng sớm, thì ra là muốn xin tiền. Để lát nữa mẹ sẽ kêu người chuyển tiền vào thẻ cho con, nhưng mà nhớ không được tiêu xài linh tinh đâu đó! À, thế hôm nay công chúa của mẹ đi du lịch ở đâu thế?"

"Lớp con tổ chức đi biển, chỗ đó gọi là gì ấy nhỉ... Đúng rồi, là biển Đông Hải! Thế nhé mẹ, xe của trường tới rồi, con phải đi trước đây, bái bai!"...

Sở Thiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô gái trẻ đang đứng đối diện với mình, trong lòng không khỏi cảm thấy có phần bất đắc dĩ.

Đây là người mà cha hắn nói rằng đã bỏ nhiều công sức mới tìm được sao?

Trông có vẻ... Không giống lắm thì phải...

Trước mặt hắn, một thân hình cao ráo thon thả với những đường cong nổi bật được che đậy hờ hững dưới lớp áo blouse trắng, khiến cho người ta phải cảm thấy nóng rực tới mức muốn xịt máu mũi.

Mái tóc nâu óng ả được búi lên cao gọn gàng, làn môi kiều diễm ướt át điểm xuyết chút son hồng nhàn nhạt, cùng với đôi mắt đen láy như chứa đựng cả màn đêm huyền bí bên trong.

Tất cả hòa quyện cùng nhau, tạo ra một người phụ nữ đẹp tới mức gần như hoàn hảo, không hề có một chút tì vết nào dù là nhỏ nhất.

Mà người này éo le thay lại chính là hộ lý, hay theo cách gọi của Sở Thiên là cô trông trẻ, phụ trách vấn đề sức khỏe và sinh hoạt của hắn trong mấy tháng tới đây.

Ánh mắt sắc bén của Sở Thiên lướt một đường từ trên xuống dưới, không bỏ sót một chi tiết nào trên thân thể mỏng manh mà dụ hoặc kia.

Hắn tặc lưỡi, thầm tưởng tượng ra khung cảnh trong tương lai giữa hai người.

Một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp như vậy, mà lại cùng ăn cùng ngủ với hắn trong một căn nhà, trai đơn gái chiếc...

Đây chẳng phải là đang cố gắng thử thách khả năng kìm chế dục vọng của hắn hay sao?

Thế nhưng suy nghĩ đó vừa mới xuất hiện trong đầu Sở Thiên không được bao lâu, thì đã bị dập tắt chỉ sau một màn chào hỏi ngắn ngủi giữa hai người.

"Chào cô, tôi là Sở Thiên, chắc cô cũng đã biết rồi. Thật xin lỗi, ngày hôm qua có việc đột xuất nên về hơi muộn, còn chưa có thời gian chào hỏi gì với cô."

Sở Thiên vươn tay ra nắm lấy bàn tay của đối phương, nhẹ nhàng lắc lắc vài cái.

"Không biết tên cô là...?"

Vị nữ hộ lý kia mỉm cười, cất giọng đáp lời:

"Tên tôi là Khương Hân, tốt nghiệp đại học Queens University thuộc Bắc Ireland, chuyên ngành điều dưỡng đa khoa. Trước đây tôi từng công tác bốn năm tại bệnh viện Hoàng gia Victoria, còn hiện tại đã về nước được gần nửa năm, đang trong quá trình học nghiên cứu sinh Y khoa."

Sở Thiên gật đầu, ánh mắt vẫn không dời khỏi vòng eo thon thả của Khương Hân, trong miệng âm thầm nuốt nước bọt.

Cả ngày hôm trước hắn đã trải qua không ít tình huống kích thích, mà tất cả rốt cuộc lại chẳng đâu vào với đâu, cho nên cơ thể không tránh khỏi phát sinh một chút cảm giác khô nóng từ trên xuống dưới.

Sở Thiên bây giờ chẳng khác nào một lữ khách đang rong ruồi trên sa mạc rộng mênh mông, đã sớm nhìn thấy ốc đảo hiện hữu ở phía xa xa, thế nhưng đi mãi đi mãi vẫn không tài nào tới được nơi cần đến vậy.

"Về mặt trình độ chuyên môn tôi cũng không quan tâm nhiều lắm, dẫu sao thì cô cũng đã được cha tôi đặc biệt tuyển chọn, cho nên hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Có một điều này làm mà tôi cảm thấy hứng thú hơn nhiều... Không biết y tá Khương đã có gia đình hay chưa?"

Khương Hân lắc đầu, trên mặt vẫn duy trì thái độ nhàn nhã thong dong, hoàn toàn không vì câu hỏi có phần đường đột của đối phương mà trở nên mất tự nhiên.

"Hiện tại tôi vẫn còn đang độc thân."

"Ngay cả bạn trai cũng không có?"

"Ừm, trước đây thì có... Nhưng sau đó anh ấy phát hiện ra tôi không phải phụ nữ thực sự, cho nên..."

Trên mặt Sở Thiên thoáng qua một tia khó hiểu, tuy nhiên rất nhanh liền ý thức được vấn đề.

"Không phải phụ nữ thực sự... Ý cô là...?"

Khương Hân mỉm cười, gật đầu nói:

"Đúng vậy, tôi là người chuyển giới!"

Dù đã chuẩn bị trước tinh thần, nhưng câu trả lời thẳng thắn này của cô vẫn khiến cho Sở Thiên á khẩu, không biết nên nói sao cho phải.

Hắn lúng túng gật gù, sau đó lại đắn đo mất mấy giây, cuối cùng mới e dè mới mở miệng đáp lời:

"À, thì ra là vậy. Thôi, tới giờ tôi phải ra ngoài rồi, rất vui được gặp cô! Tạm biệt!"

Dứt lời, Sở Thiên không đợi cho đối phương kịp phản ứng gì đã vội vàng ba chân bốn cẳng chạy một mạch ra ngoài.

Khương Hân nhìn theo bóng lưng của hắn, mãi cho tới khi cánh cửa chính đóng lại, cô mới thoải mái thở dài một hơi, lắc đầu cười tủm tỉm.

Cảm nhận được chiếc điện thoại trong túi áo đang rung lên, Khương Hân từ tốn cầm nó lên tay, liếc nhìn nội dung tin nhắn đang hiển thị trên màn hình một lượt, sau đó bấm nút gọi đi.

Rất nhanh sau đó đường dây đã được nối thông.

"Hân Hân à? Mọi việc ổn chứ?"

"Không có vấn đề gì, hắn ta hoàn toàn chẳng nghi ngờ chút nào cả. Nhưng mà chị Jasmine này, cái chiêu... Giả vờ chuyển giới ấy... Có vẻ có tác dụng thật đấy nhỉ? Haha, thằng nhóc đó vừa nghe em nói như vậy xong đã thay đổi thái độ hoàn toàn, lại còn vội vàng bỏ của chạy lấy người nữa."

"..."

Ở phía đầu dây bên kia, Jasmine lười nhác duỗi mình, nằm dài trên chiếc giường lớn, khóe môi anh đào khẽ cong lên tạo thành một nụ cười ngọt ngào như mật.

Thiên la địa võng đã giăng, để xem cậu làm thế nào thoát khỏi bàn tay tôi!