Chương 43: Tưởng Thư Đình (1)

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 43: Tưởng Thư Đình (1)

Chương 43: Tưởng Thư Đình (1)

Reng... Reng...!

Tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi, đưa Sở Thiên từ trong giấc mộng kỳ quặc kia trở về với thế giới thực tại.

Cũng chẳng rõ chiếc Bentley đã đỗ lại trước sảnh tòa chung cư cao cấp trước mặt từ bao giờ, chỉ thấy Trương Phi Phàm lúc này còn đang ngồi gật gù trên ghế tài xế.

Có lẽ hai người bọn họ đã đến nơi từ khá lâu, mà Trương Phi Phàm lại không muốn đánh thức Sở Thiên khi hắn vừa chợp mắt được đôi chút, cho nên anh ta chỉ có thể chọn cách im lặng chờ đợi trong xe.

Sở Thiên dùng tay xoa nhẹ lên khuôn mặt hằn rõ nét mệt mỏi, uể oải trong giây lát, rồi mới chậm rãi liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại.

Là một cuộc gọi riêng tư, không hiển thị số máy gọi đến.

Chần chừ một lúc, Sở Thiên vẫn quyết định nhấn nút nghe máy.

"Ai đó?"

"Công việc lần này không thể thực hiện được, tìm người khác đi."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, liền sau đó một giọng tiếng Anh khàn đục trầm thấp vang lên.

Sở Thiên đã quá quen với chuyện này, cho nên chỉ cần nghe qua cũng biết đối phương đang sử dụng máy biến âm để giao tiếp với mình.

Thoạt đầu hắn còn hơi cảm thấy khó hiểu về câu nói không đầu không cuối của người kia, tuy nhiên rất nhanh Sở Thiên đã nhận ra người đó là ai và đang nhắc tới vấn đề gì.

Hắn đã cộng tác cùng Jill rất nhiều lần, dẫu rằng cả hai bên đều không biết và cũng không quan tâm đến thân phận của đối phương, nhưng chí ít thì Sở Thiên vẫn hiểu tương đối rõ phong cách làm việc của kẻ này.

Nhận tiền đặt cọc, bắt tay vào xử lý vấn đề, và nhận nốt khoản thanh toán còn lại sau khi đã hoàn thành mọi việc.

Đơn giản, gọn gàng, nhanh chóng, thường không có thêm bất cứ yêu cầu gì trong quá trình làm việc, ngoại trừ một số trường hợp cá biệt hi hữu.

Điều đặc biệt nhất, đó là Jill không bao giờ bỏ dở một hợp đồng khi đã quyết định nhận nó, hay ít nhất là trong rất nhiều lần Sở Thiên thuê hắn từ trước tới nay, chuyện như vậy chưa từng xảy ra.

Chẳng lẽ sự việc lần này còn phức tạp hơn so với dự đoán của bản thân mình chăng?

"Tôi hiểu rồi. Thật đáng tiếc, có lẽ tôi nên tìm người khác vậy."

Ở phía bên kia, Jill cũng không tỏ thái độ gì với quyết định này của Sở Thiên, mà chỉ bình tĩnh đáp lại:

"Số tiền đặt cọc sẽ được trả lại theo tài khoản cũ, được chứ?"

"Không cần, cứ coi như đó là phí mua thông tin của tôi đi. Giờ thì ông có thể cho tôi biết vấn đề phát sinh lần này nghiêm trọng tới mức nào không?"

Sự việc đã tới nước này, Sở Thiên cũng không có thời gian để thất vọng, hắn cần giữ cho bản thân thật tỉnh táo để đưa ra được quyết định phù hợp.

"Có người đang muốn bảo vệ cho tên kia. Hiện tại hắn đã chuyển tới bệnh viện tư nhân ở Toronto, nơi đó được canh gác nghiêm mật cả ngày lẫn đêm, cho nên trong thời gian ngắn rất khó để tiếp cận được."

"Toronto sao...? Có thông tin gì về người đứng sau chuyện này chứ?"

"Không nhiều lắm. Viện phí được thanh toán bằng tiền mặt, những giấy tờ liên quan đều không thể tra xét được, mà ngay cả người đứng ra làm thủ tục cũng là trung gian của một công ty luật."

Jill chậm rãi trả lời:

"Tuy nhiên có một điểm đặc biệt, đó là đối tượng được chuyển tới Canada thông qua chuyên cơ riêng của một doanh nghiệp tại Mỹ. Cho nên rất có khả năng đối phương là người có quan hệ với công ty này."

Sở Thiên giật mình, trong đầu ngay lập tức xuất hiện một linh cảm không tốt.

"Công ty kia... Tên là gì?"

"Nova America, chi nhánh Bắc Mỹ của Tập đoàn vàng bạc đá quý Nova."

Bộp!!

Chiếc điện thoại trong tay Sở Thiên rơi xuống sàn xe, vang lên một tiếng lộp bộp khô khốc.

Hai mắt của hắn lộ rõ vẻ bàng hoàng, khuôn mặt cứng ngắc thất thần giống như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Tại sao... Lại là cô ấy!?...

Bệnh viện tư nhân St.Claire - trung tâm thành phố Toronto, Canada.

Nếu thoạt nhìn qua, có thể người ta sẽ nhầm lẫn nơi này với một công viên hay địa điểm dã ngoại nào đó, bởi lẽ bên trong khuôn viên của bệnh viện cực kỳ êm đềm tĩnh lặng, hoàn toàn trái ngược với phố xá đông đúc và ồn ào ngoài kia.

Khoảng sân rộng phía trước được thảm cỏ xanh bao phủ, trên đó lác đác có vài cây phong già đang ngả màu vàng đỏ, báo hiệu cho mùa thay lá sắp tới.

Một tòa nhà lớn duy nhất được xây dựng ở ngay chính giữa khu đất rộng gần ba hecta, giống như thể hiện rõ ý đồ của người thiết kế nơi này, đó là muốn đặt nó tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài vậy.

Con đường từ cổng chính vào tới đại sảnh được lát đá xanh nhám, hai bên đường có những luống cây cảnh, bụi hoa được sắp xếp một cách bài bản, tạo cho người ta cảm giác gần gũi và thoải mái kỳ lạ.

Có một điều mà ít ai biết được, đó là chủ sở hữu của bệnh viện này không phải là tay tài phiệt Canada da trắng mắt xanh nào, mà lại là một người phụ nữ Á Đông nhỏ bé.

Dưới tán lá phong úa vàng, Tưởng Thư Đình đang chậm rãi rảo bước trên thảm cỏ xanh ngắt, mềm mại như nhung.

Kỳ lạ thay, khung cảnh xung quanh càng rộng lớn và tươi tắn bao nhiêu, thì lại càng khiến cho bóng dáng mảnh khảnh ấy trở nên cô độc và ảm đạm bấy nhiêu.

Chỉ trong vòng vỏn vẹn hai tháng ngắn ngủi, đây đã là lần thứ năm cô đặt chân tới bệnh viện St.Claire này.

Mặc dù nơi đây là do Tưởng Thư Đình bỏ tiền túi ra để xây dựng, nhưng trước đây mỗi năm cô cũng chỉ ghé qua tối đa là hai tới ba lần, và phần lớn trong số đó cũng không kéo dài quá hai tiếng đồng hồ.

Công việc bận rộn không cho phép cô dành quá nhiều thời gian cho bất cứ một sản nghiệp riêng lẻ nào, vả lại bộ máy của bệnh viện cũng được những nhân viên chuyên trách vận hành tương đối ổn thỏa, cho nên không cần bà chủ phải đích thân tham gia quản lý.

Việc Tưởng Thư Đình thường xuyên xuất hiện ở đây thoạt đầu cũng khiến cho nhiều bác sĩ, y tá phải thắc mắc không thôi.

Tuy nhiên cho tới thời điểm hiện tại, thì tất cả bọn họ đã quen với sự có mặt của cô, và hiểu được lý do của hành động ấy.

Người đàn ông mà cô ấy quan tâm cũng đang ở trong bệnh viện này.

Dù rằng từ trước tới nay người đó không hề biết rằng cô vẫn ngày ngày dõi theo từng bước chân của hắn, và có lẽ tới mãi sau này cũng không thể biết được, thế nhưng Tưởng Thư Đình vẫn muốn ở bên cạnh người đàn ông kia, ít nhất là trong quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời hắn.

m thầm và nhẫn nại, chính là tính cách cố hữu của vị chủ tịch quyền lực được mệnh danh là "Nữ hoàng kim cương Châu Á" này.

Và đúng vậy, người đàn ông kia không ai khác chính là Sở Thiên - kẻ đã đầu hàng trước những định kiến của xã hội, rời bỏ mối tình nồng nhiệt suốt bao nhiêu năm tuổi trẻ của mình để trốn chạy tới nước Mỹ xa xôi.

Nếu nói trong lòng Tưởng Thư Đình không hề có chút oán giận nào với hắn, thì chắc chắn đó chỉ là những lời dối trá.

Tuy nhiên cô hiểu được lý do hắn làm như vậy, và thậm chí là còn có phần nào đó cảm thông cho hành động "phản bội" của Sở Thiên.

Bởi lẽ, giống như hắn, chính bản thân Tưởng Thư Đình cũng không thể tự quyết định được số phận của mình, mà bị buộc phải khuất phục trước những quy tắc, chuẩn mực do gia đình và xã hội đặt ra.

Cô và hắn, rốt cuộc vẫn chỉ là những con rối không hơn không kém.

Sau khi Sở Thiên rời đi không lâu, Tưởng Thư Đình đã chính thức kết hôn với con trai của một gia đình quyền lực khác - người hiện tại đang là chồng của cô.

Đây có thể coi như một cuộc hôn nhân chính trị tiêu chuẩn, bởi thông qua nó mà các mối quan hệ giữa nhà họ Tưởng và thông gia của họ trở nên bền chặt hơn, từ đó cả đôi bên đều giành được không ít lợi ích.

Cha và anh trai của Tưởng Thư Đình đều thông qua đó mà tiến lên một bước, giành được vị trí mà họ mong muốn.

Doanh nghiệp dưới tay mẹ cô có thêm một sự trợ lực lớn, tiếp tục phát triển phi mã, vượt mặt những đối thủ trước kia.

Thậm chí tới ngay cả những người mà Tưởng Thư Đình chưa từng gặp mặt lần nào, cũng có thể nhận được một miếng bánh không nhỏ từ cuộc hôn nhân của cô.

Cho tới cuối cùng, trong ván bài thương chính sặc mùi tiền - quyền này, kẻ thua cuộc duy nhất có lẽ chính là người trong cuộc.

Tưởng Thư Đình thả mình bước từng bước chậm rãi, khuôn mặt hoàn toàn chẳng lộ ra chút cảm xúc nào, lặng lẽ và yên tĩnh như chính không gian xung quanh cô lúc này.

Chiếc điện thoại trong túi đang đổ chuông liên hồi, nhưng Tưởng Thư Đình lại chẳng buồn nhấc máy.

Ba phút. Năm phút. Mười phút.

Tiếng leng keng vẫn vang lên không ngừng.

Tưởng Thư Đình hơi nhíu mày, trên mặt lúc này mới lộ ra một chút vẻ chán ghét không thể che giấu nổi.

Cô cầm chiếc điện thoại lên, khẽ nhấn vào nút nhận cuộc gọi.

"Này, cô đang cố tình tránh mặt tôi đấy à? Mấy tháng trời không về nhà, điện thoại gọi hàng chục cuộc không nghe máy, rốt cuộc cô đang làm trò quái gì vậy?"

Đường dây vừa được nối thông, thì từ trong điện thoại đã phát ra một tràng âm thanh chói tai mang theo ý tứ thô lỗ, cáu giận.

Tưởng Thư Đình đáp lời, giọng nói mang theo sự lạnh nhạt tới cùng cực.

"Tình hình ở Mỹ và Châu u không được thuận lợi, tôi phải đích thân xử lý công việc, cho nên không có thời gian rảnh để về qua nhà. Mà nói đi cũng phải nói lại, việc tôi đi vắng chẳng phải là rất phù hợp với mong muốn của anh hay sao?"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng hừ lạnh thể hiện sự bất mãn của đối phương, tuy nhiên Tưởng Thư Đình cũng chẳng quan tâm gì, trái lại vẫn tiếp tục dùng thái độ như cũ để nói chuyện.

"Quan Hưng này, tôi nhớ là giữa tôi và anh đã nói rất rõ ràng rồi mà nhỉ? Tôi không quản việc anh ở bên ngoài làm gì, anh có tằng tịu với cả trăm người cũng chẳng sao. Ngược lại, việc tôi làm tốt nhất anh cũng đừng quan tâm. Cứ sống như trước giờ đi, không phải rất tốt sao?"

Nghe thấy những lời này, Quan Hưng liền không nhịn được mà nổi giận đùng đùng.

Bàn tay thô kệch của hắn siết chặt chiếc điện thoại mới coóng, trên miệng không kiềm chế được mà lớn giọng chửi mắng:

"Con mẹ nó, Tưởng Thư Đình cô đừng có mà không biết điều. Còn dám dùng giọng điệu hỗn xược đó? Đừng quên tôi là chồng cô, ở trong nhà lời nói của tôi chính là lệnh! Cô tốt nhất cút về đây ngay cho tôi, nếu không thì đừng có trách!"

Khóe miệng Tưởng Thư Đình nhếch lên một nụ cười nhạt đầy khinh bỉ.

Bao nhiêu năm qua, chồng cô vẫn luôn là như vậy, hoàn toàn chẳng hề thay đổi dù chỉ là một phần nhỏ.

Hắn ra vẻ bề trên trong mọi chuyện, cố phô trương ra ngoài sự uy nghiêm của bản thân, nhưng thực chất tất cả những điều đó lại ấu trĩ và vô năng tới mức nực cười.

"Đừng có trách? Bệnh ảo tưởng của anh lại nặng hơn một chút rồi đấy! Thôi, tôi cũng không có thì giờ để đôi co với anh. Vậy nhé, tôi cúp máy đây."

"Khốn kiếp, cô dám trả treo tôi? Được lắm, để tôi tới gặp cha mẹ cô, hỏi xem bọn họ đã dạy dỗ cô như thế nào! Thứ đàn bà lăng loàn đốn mạt!"

"Ok, cứ làm như vậy đi."

Quan Hưng còn muốn nói thêm vài lời hăm dọa, tuy nhiên phía đầu dây bên kia đã vang lên từng tiếng tút dài.

Hắn tức đến phát điên, vung tay ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn nhà, khiến cho nó vỡ tung thành hàng chục mảnh.

Tiếp đó, như thể món đồ nho nhỏ kia còn chưa đủ để tiêu đi cơn giận của bản thân, Quan Hưng khoát tay hất đổ cả chai rượu cùng với mấy chiếc ly thủy tinh đang đặt trước mặt.

Bên cạnh hắn lúc này là hai cô gái trẻ tuổi ăn mặc mát mẻ, thân hình nở nang được che đậy qua loa bằng vài miếng vải nhỏ tới không thể nhỏ hơn, cố gắng phô bày hết thảy những đường nét da thịt hấp dẫn nhất ra bên ngoài.

Một trong hai người ngay lập tức đỡ lấy cánh tay của hắn, dùng chất giọng mềm nhũn có phần lả lơi thỏ thẻ:

"Giám đốc Quan đừng giận mà, tức giận là hại sức khỏe lắm. Cứ mặc kệ con mái già nhà anh đi, chẳng phải còn có chúng em đây sao. Hihi, hai người bọn em còn không bằng được cô ta ư?"

Quan Hưng chẳng nói chẳng rằng, chỉ liếc nhìn sang bên cạnh, quan sát khuôn mặt xinh xắn đầy mùi phấn son kia.

Bất ngờ, hắn vung tay lên, tung một cái tát như trời giáng vào mặt cô gái đó, khiến cho cô ta chỉ kịp kêu lên một tiếng liền té ngã sõng soài xuống ghế sô pha.

Hắn trừng mắt, gằn giọng thốt ra vài chữ, trong lời nói hoàn toàn chẳng hề có chút áy náy hay thương xót nào, mà ngược lại còn mang theo một tia khoái cảm ác độc.

"Con mẹ mày thì biết cái chó gì chứ?"

Dứt lời, Quan Hưng nhấc mông đứng lên khỏi ghế, đưa tay ra nắm lấy mái tóc dài của đối phương, kéo ả ngồi thẳng dậy.

Bàn tay còn lại của hắn đặt lên ngang hông, nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng.

"Quỳ xuống, há mồm to ra! Hôm nay ông đây phải chơi chết mày, con X dâm loàn này!"