Chương 42: Giấc mơ kỳ lạ

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 42: Giấc mơ kỳ lạ

Chương 42: Giấc mơ kỳ lạ

Bên trong căn phòng Penhouse Suite, chiếc đồng hồ quả lắc mang phong cách châu Âu thế kỷ mười chín lặng lẽ dao động đều đều.

Kim giờ nhích từng chút một về phía trước, chậm rãi điểm vào số hai.

Jasmine ngả mình trên ghế sô pha, ngắm nghía chiếc ly thủy tinh đã cạn trên bàn tay ngọc ngà.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa cô và Sở Thiên mặc dù chỉ kéo dài trong vỏn vẹn mười mấy phút ngắn ngủi, thế nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng là đủ để Jasmine có được cái nhìn khác hoàn toàn về kẻ mà cô vẫn luôn coi là người đàn ông của mình.

Hắn... Dường như đã thay đổi rất nhiều rồi.

Men rượu cùng với cơn buồn ngủ đang kéo tới khiến cho đầu óc của Jasmine có phần chuếnh choáng.

Những ký ức cũ cứ lần lượt hiện lên trong tâm trí của cô như một cuốn phim tua chậm, từng chút từng chút một.

Quãng thời gian tăm tối ấy chính là thứ mà Jasmine muốn quên đi nhất trên đời.

Nhưng đáng tiếc, bộ não lại không tuân theo ý muốn của cô, mà ngược lại nó cứ cố tình nhớ rõ tất cả mọi thứ, dù đó chỉ là chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Ba năm trước, cha mẹ Jasmine qua đời sau một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng.

Có lẽ tất cả mọi người sẽ đều coi sự việc đau thương này là một chuyện ngẫu nhiên không ai mong muốn, nếu như không phải trước đó chỉ vài ngày, cha của Jasmine vừa mới được chỉ định trở thành người thừa kế đời tiếp theo của gia tộc.

Vốn dĩ việc ông ta tiếp quản khối tài sản khổng lồ của nhà Westwood đã không phải là chuyện khó dự đoán, bởi lẽ tại thời điểm đó cha Jasmine chính là con trai duy nhất của phu nhân Sylvia - chủ tịch tập đoàn Global Property, và cũng là người lãnh đạo gia tộc Westwood suốt hai mươi năm qua.

Khi ấy tình trạng sức khỏe của phu nhân Sylvia đã giảm sút nghiêm trọng vì một số chứng bệnh mãn tính, cho nên bà ta muốn giao lại quyền quản lý cho con trai trước khi lui về phía sau, nghỉ ngơi an dưỡng tuổi già.

Hành động này đã gây ra không ít lời bàn tán trong nội bộ gia tộc, thậm chí đã có những người tỏ rõ thái độ bất mãn ra mặt.

Tất cả các ý kiến trái chiều đều chỉ xoay quanh một vấn đề duy nhất: Huyết thống.

Khi còn trẻ, cha của Jasmine đã có một thời gian công tác ở chi nhánh Châu Á - Thái Bình Dương của tập đoàn Global Property.

Cũng trong khoảng thời gian này, ông ta quen biết, yêu đương và cuối cùng là kết hôn với một người phụ nữ Á Đông, mà người này không ai khác chính là mẹ ruột của Jasmine.

Điều đó đã đi ngược lại hoàn toàn với truyền thống của gia tộc Westwood - vốn cho rằng dòng máu chảy trong huyết quản của họ là dòng máu quý tộc Anh quốc thuần khiết, cao thượng bậc nhất.

Mặc dù gặp phải nhiều sự phản đối từ gia đình, bao gồm cả bà Sylvia, thế nhưng cha của Jasmine vẫn quyết định sẽ kết hôn với người mà ông yêu thương thật lòng, bất chấp việc đối phương không hề có gia thế xuất chúng như bản thân mình.

Sau gần hai mươi năm, tưởng chừng như vấn đề này đã hoàn toàn đi vào dĩ vãng, thì việc phu nhân Sylvia trao quyền thừa kế cho con trai lại giống như đang nhen nhóm lại ngọn lửa thù ghét trong nội bộ gia tộc Westwood.

Mà vụ tai nạn của cha mẹ Jasmine, dẫu rằng không thể truy ra được chính xác kẻ nào là thủ phạm đứng đằng sau, thì cũng đã đẩy xung đột lên tới mức đỉnh điểm.

Một cuộc thanh trừng do phu nhân Sylvia dẫn đầu đã diễn ra sau sự kiện đó chỉ vài ngày.

Đau lòng trước cái chết của con trai, bà sử dụng hết thảy quyền lực trong tay để tiến hành loại bỏ tất cả những người mang tư tưởng bảo thủ chống đối, bất kể kẻ đó có là họ hàng thân thích, hay là tùy tùng đắc lực trung thành của gia tộc.

Còn Jasmine - cô gái nhỏ bé lúc này đã chính thức trở thành người thừa kế - phải tạm rời khỏi London để tránh những sóng gió hiểm nguy có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Mang theo nỗi đau đớn thê thảm sau sự mất mát quá lớn, Jasmine được đưa tới khu nghỉ dưỡng của tập đoàn ở Scotland - nơi mà cô đã gặp gỡ Sở Thiên lần đầu tiên.

Việc tình cảm giữa hai người nhanh chóng nảy sinh sau đó, có lẽ một phần cũng bởi Jasmine đang phải trải qua giai đoạn đổ vỡ nặng nề về mặt tâm lý.

Giống như người đang lênh đênh trên biển khơi bỗng bám được vào một chiếc phao cứu sinh, cô đặt toàn bộ tâm ý và hi vọng của mình lên người Sở Thiên, để hắn trở thành chỗ dựa cho bản thân mình.

Trong suốt khoảng thời gian hơn hai tháng trời ấy, Sở Thiên cũng đã giúp đỡ Jasmine không ít, khiến cho nỗi đau mất đi người thân của cô dần được nguôi ngoai đi phần nào.

Cho tới một ngày, hắn bỗng nhiên... Biến mất.

Nhớ tới buổi sáng hôm ấy, khi bản thân thức dậy trong căn phòng đầy nắng và gió biển, trên chiếc giường trống trải chỉ có riêng mình mình, Jasmine không nhịn được mà nhếch miệng cười tủm tỉm.

Chẳng ai biết được những cảm xúc trong lòng cô lúc này rốt cuộc là như thế nào nữa....

Cánh cửa xe đóng sập lại, ngăn cách không gian bên trong với bầu không khí đã hơi se lạnh phía ngoài.

Chiếc Benley Mulsanne chầm chậm lăn bánh, bỏ lại phía sau lưng là màn đêm im ắng không một bóng người.

Sở Thiên liếc mắt nhìn đồng hồ - đã hơn hai giờ sáng.

Toàn thân hắn từ trên xuống dưới lúc này đã cảm thấy mệt mỏi tới rã rời, mỗi bước chân đều cảm thấy nặng nhọc, khó khăn.

Một phần là bởi trước đó khi ngồi với Nhạc Dương, cả hai người bọn họ đều đã uống khá nhiều rượu, mà còn là rượu mạnh nữa.

Mặt khác, dù đã đủ tiêu chuẩn để xuất viện, nhưng kỳ thực Sở Thiên vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn sau tai nạn.

Ngày hôm nay đối với hắn quả thực là một ngày rất dài, từ khi bắt đầu rời bệnh viện trở về, tình cờ gặp gỡ Lưu Khiết, dây dưa với Thẩm Tiểu Ái.

Cho đến lúc gặp Nhạc Dương, rồi lại nóng bỏng cùng Lạc Lạc, cuối cùng là màn kịch có một không hai với Jasmine.

Gần như không hề có bất kỳ giây phút nào cho việc nghỉ ngơi.

Vả lại, cái thân thể này thực sự rất không ổn, chỉ mới vừa đôi mươi nhưng đã mục rỗng tới mức tận cùng, chẳng khác nào mấy tay con cháu nhà giàu bị tửu sắc bào mòn từ trong ra ngoài mà Sở Thiên thường gặp kiếp trước.

Cũng không biết thị hiếu của những cô gái trẻ bây giờ như thế nào, mà lại có thể say mê đắm đuối cái tên mặt trắng ẻo lả này, thật đúng là khó hiểu.

Sở Thiên âm thầm quyết định, kể từ ngày mai hắn sẽ bắt đầu tiến hành rèn luyện thân thể.

Dù không nhất thiết phải có cơ bắp vạm vỡ, lực lưỡng, thế nhưng ít ra cũng phải có thể lực và sức khỏe ở mức chấp nhận được.

Chỉ có như thế, Sở Thiên mới đủ khả năng để đương đầu với những khó khăn trước mắt.

Bởi vì từ ngày mai trở đi, có lẽ... Ngày nào cũng sẽ là một ngày dài như hôm nay...

Sở Thiên nhắm hờ mắt, ngả người ra phía sau, nhỏ giọng cất lời.

"Anh Trương, đưa tôi về căn hộ gần trường nhé."

"Được, tôi biết rồi."

Trương Phi Phàm nhanh nhảu đáp:

"À, người bạn kia của cậu, ban nãy tôi đã đưa cô ấy về nhà..."

"Phiền anh Trương quá."

Hôm nay là lần đầu Trương Phi Phàm gặp mặt Sở Thiên, cho nên cũng không quá hiểu rõ về người này.

Tuy vậy thái độ của đối phương xuyên suốt cả ngày hôm nay luôn rất tốt, lịch sự và nhã nhặn, hoàn toàn không có chút thái độ phân biệt người trên kẻ dưới nào cả.

Điều ấy đã khiến cho Trương Phi Phàm trở nên thoải mái hơn rất nhiều, cũng làm cho ấn tượng của hắn về Sở Thiên được nâng cao một bậc.

Liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, Trương Phi Phàm phát hiện Sở Thiên đang nhắm mắt im lặng, giống như đã ngủ quên rồi.

Anh ta liền ghìm vô lăng, cố gắng lái xe thật cẩn thận, hoàn toàn không vì thời gian đã trễ mà tỏ ra vội vàng, nôn nóng chút nào.

Chiếc Bentley nhẹ nhàng lướt đi trên đường, vô cùng êm ái.

Đương nhiên Trương Phi Phàm không thể nào biết được lúc này Sở Thiên chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi chứ không hề ngủ, cho nên hết thảy những thay đổi xung quanh dù là nhỏ nhất đều được hắn cảm nhận rất rõ ràng.

Người này quả nhiên rất thận trọng, cũng rất tinh tế, đầy đủ yếu tố để trở thành một tài xế tiêu chuẩn.

Trong tay mình lúc này thiếu nhất không phải là tiền bạc, mà chính là người có thể dùng.

Nhạc Dương, Lâm Đại Bưu... Những người này, Sở Thiên đều có thể vận dụng một cách khéo léo quan hệ với họ để giành được lợi ích cho bản thân.

Tuy nhiên bọn họ còn lâu mới đạt tới tiêu chuẩn đủ để được coi là thân tín.

Sở Thiên thầm thở dài, so với bản thân mình trước đây khi còn là luật sư, thì các mối quan hệ hữu dụng của thằng nhãi này ít tới mức thảm thương.

Trong trí nhớ của hắn hiện tại, phần lớn những kẻ vây xung quanh mình đều là một đám hồ bằng cẩu hữu, tụ tập lại cùng nhau cũng chỉ vì ăn chơi mà thôi.

Nếu thực sự xảy ra vấn đề gì, có lẽ đám người này sẽ biến mất không thấy tăm hơi ngay lập tức, thậm chí nhiều khả năng trong số đó còn có kẻ mượn cơ hội ném đá xuống giếng không biết chừng.

Tiền bạc... Nhân lực... Quan hệ... Tất cả đều phải gây dựng lại một lượt...

Suy nghĩ miên man một hồi, Sở Thiên đã bất giác ngủ quên lúc nào không hay.

Trong giấc mộng ngắn ngủi giữa đêm hè, hình ảnh của bản thân trong quá khứ lại lần nữa xuất hiện trước mắt hắn.

Từ khi còn là một thằng nhóc cô độc không nơi nương tựa, sống giữa những thị phi ghẻ lạnh của xã hội, cho tới khi trở thành một thanh niên trẻ đầy nhiệt huyết và hoài bão, nhưng lại bị cuộc đời thẳng tay vùi dập không thương tiếc.

Hắn thấy mình đang loay hoay tìm cách trốn chạy khỏi thực tại tàn khốc, ôm trong lòng sự tiếc nuối và dằn vặt, bỏ xứ mà đi tới một đất nước xa lạ phía bên kia bán cầu.

Hắn khoác lên mình chiếc mặt nạ luật sư danh giá, như thể muốn che đi những đổ vỡ bên trong nội tâm, để cho nó vĩnh viễn không bị phơi bày trước mắt người khác.

Sợ hãi, đau khổ, lạnh lẽo... Vô số cảm xúc tiêu cực tựa như những bóng ma vật vờ, níu lấy chân của Sở Thiên, khiến hắn dù có vùng vẫy cách mấy cũng không tài nào thoát ra được, rồi sau đó từ từ kéo hắn xuống hố sâu chán chường và tuyệt vọng.

Tưởng chừng như chỉ còn một chút nữa thôi, hắn đã hoàn toàn buông tay, để mặc cho bóng tối xung quanh nuốt chửng mình, mãi mãi trầm luân trong đó.

Thế nhưng ngay vào giây cuối cùng, một bàn tay đã vươn ra nắm lấy Sở Thiên, kéo hắn ra khỏi mớ hỗn độn vô tận kia.

Sở Thiên nheo mắt, cố gắng nhìn cho rõ khuôn mặt của người kia.

Hắn... Không ngờ lại chính là... Sở Thiên?

Hay nói chính xác hơn, đó là tên thanh niên trẻ tuổi mà hắn đang chiếm giữ thân xác này.

Nhưng giấc mơ kỳ quái này vẫn còn chưa dừng lại tại đó.

Sở Thiên bò lên khỏi cái hố đen sâu thẳm ấy, đưa tay phủi đi những hạt bụi bám trên bộ vest đắt tiền.

Sau đó, hắn bước một bước tới gần tên "Sở Thiên" kia, đưa tay ra bắt tay đối phương, muốn tỏ thái độ biết ơn với người đã cứu sống mình.

Ngay vào thời khắc hai bàn tay chạm tới nhau, góc nhìn của Sở Thiên lại bị thay thế, giống như là một sự hoán đổi thân thể giữa hai người thông qua cái bắt tay này vậy.

Hắn bây giờ đã trở thành Sở thiếu gia của tập đoàn JK, mà kẻ đứng trước mặt lại là tên luật sư họ Sở đang ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Rồi trong một tích tắc ngắn ngủi, Sở Thiên đã làm ra một hành động mà chính bản thân hắn cũng không thể tin nổi.

Hắn vung chân đá mạnh vào ngực kẻ đang đứng trước mặt mình, khiến cho đối phương ngã ngửa về đằng sau, rơi thẳng xuống dưới chiếc hố đen sâu không thấy đáy...