Chương 41: Lời mời (2)

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 41: Lời mời (2)

Chương 41: Lời mời (2)

"Vậy ra cô dày công xây dựng nên cả một màn kịch rườm rà này, rốt cuộc cũng chỉ là để nhắm vào một mình tôi thôi à?"

Sở Thiên tùy tiện buông mình xuống ghế sô pha, lấy bao thuốc lá đang hút dở trong túi ra, rút một điếu ngậm lên miệng.

Vẻ mặt của hắn lúc này vô cùng bình thản, không hề giận dữ, cũng chẳng có chút biểu hiện e dè hay sợ sệt nào, cứ như thể tất thảy mọi thứ trước mắt đối hoàn toàn chẳng có nghĩa lý gì với hắn vậy.

Thân ảnh mềm mại đang an vị bên cạnh Sở Thiên khẽ động, nhanh tay giành lấy chiếc bật lửa, sau đó lại cẩn thận đưa lên trước mặt hắn, đánh lửa châm thuốc.

Ánh mắt Jasmine từ đầu tới cuối vẫn luôn dán chặt lên khuôn mặt anh tuấn pha lẫn chút bất cần của đối phương.

Cô chậm rãi quan sát từng đường nét, từng góc cạnh, say sưa và chìm đắm, hệt như cách mà những danh họa nổi tiếng thưởng thức tác phẩm để đời của bản thân mình vậy.

Từ lần cuối cùng Jasmine gặp gỡ Sở Thiên tới nay đã gần ba năm trôi qua, tuy nhiên đối với cô thì tất cả chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua, vẫn còn vẹn nguyên rõ nét.

Dù vậy, Jasmine không thể phủ nhận rằng trong ba năm vừa rồi, người đàn ông này đã thay đổi khá nhiều.

Phong thái của hắn bớt đi một chút non nớt rụt rè, thay vào đó là sự trưởng thành và cao ngạo càng ngày càng đậm nét hơn.

Đương nhiên điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới sự yêu thích của Jasmine dành cho đối phương, mà ngược lại thái độ lạnh nhạt lúc này của Sở Thiên lại càng khiến cho cô cảm thấy hưng phấn và hứng thú gấp bội phần.

Hắn đẹp đẽ và ưu tú, đây là điều đã được khẳng định ngay từ đầu, cho tới bây giờ vẫn không hề thay đổi dù chỉ là một phần nhỏ.

Hắn tự tin và trầm tĩnh, khác hẳn với những người trẻ tuổi mà Jasmine từng tiếp xúc, thậm chí còn chẳng giống với chính hắn của ba năm trước nữa.

Dù vậy, phần tính cách mới mẻ vừa xuất hiện này không làm cho một người vốn có tính chiếm hữu cực kỳ cao như Jasmine chùn bước.

Không phải tự dưng mà Jasmine lại vận dụng sức mạnh trong tay để âm thầm bày ra cả một trận chiến nhắm vào tập đoàn JK - thế lực sau lưng Sở Thiên.

Theo lẽ thường, cô nàng này có thể dùng rất nhiều cách khác để tiếp cận hắn, cũng có vô vàn phương pháp chiếm lấy tình cảm của đối phương mà không cần động can qua.

Nhưng Jasmine lại lựa chọn một con đường cực đoan nhất, đó là đánh thẳng vào sự tự tin của Sở Thiên.

Bởi lẽ trong suy nghĩ của cô, muốn thuần hóa được một con ngựa hoang dũng mãnh, thì cách tốt nhất chính là dùng sức mạnh ưu việt để nghiền nát tính hiếu thắng của nó, khiến cho nó phải khuất phục trước áp lực tuyệt đối đó.

Thoạt nhìn qua thì thái độ thong dong có phần bất cần của Sở Thiên thực sự nằm ngoài dự đoán của cô, tuy nhiên Jasmine vẫn rất tự tin vào quyết định của bản thân.

Sở Thiên thấy đối phương không đáp lại câu hỏi của mình, thì cũng không vội vàng tiếp tục truy vấn, mà chỉ bình thản rít thêm vài hơi thuốc, kéo dãn bầu không khí trong phòng ra tới vô hạn.

Có lẽ Jasmine sẽ không bao giờ ngờ được Sở Thiên bây giờ đã không còn là tên thanh niên trẻ tuổi mà cô yêu thích mấy năm về trước nữa.

Hắn của hiện tại - một tên luật sư ranh mãnh gần bốn mươi tuổi - hiểu rõ trò chơi tâm lý chiến của Jasmine hơn cả chính người bày ra nó.

Sở Thiên biết, nếu như mình để lộ ra ngoài dù chỉ một tia e ngại thoáng qua, thì cũng đủ để khiến cho bản thân ngay lập tức rơi xuống thế hạ phong trong cuộc trò chuyện còn chưa chính thức diễn ra này.

Trong trí nhớ của hắn, cô nàng Jasmine này không phải là loại người đơn giản, càng không dễ khống chế như những kẻ tầm thường khác.

Thời gian hai người ở bên cạnh nhau có lẽ tương đối ngắn ngủi, nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đã đủ để hắn phải dè chừng gấp bội, hoàn toàn không dám khinh suất chút nào.

Càng nghĩ, Sở Thiên lại càng muốn lớn tiếng tự chửi rủa bản thân, hay đúng hơn là chủ nhân cũ của cái thân xác này.

X con mẹ nó, thật đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa.

Ngươi nghĩ mình là tình thánh? Là Casanova của thế kỷ hai mươi mốt?

Có thể đùa giỡn tình cảm của bất kỳ người phụ nữ nào mà không lo bị quả báo hay sao?

Nên nhớ trên đời có những bông hoa rất đẹp, nhưng không có một ai muốn tới gần, bởi vì nó có độc!

Cô nàng Jasmine này cũng giống như vậy, không phải là loại người dễ dãi, đơn giản như mấy cái mối tình ngốc nghếch thời học sinh của hắn.

Mặc dù hắn không biết thân thế thực sự của đối phương, thế nhưng một cô gái trẻ tuổi có thể khiến cho cả resort sang trọng bậc nhất Scotland phải ngừng tiếp khách để tập trung phục vụ một mình nàng ta, thì có thể là người đơn giản hay sao?

Sở Thiên chỉ có thể tạm coi là người có tiền, hay nói đúng hơn là con trai của người có tiền mà thôi.

Còn nếu nói về quyền lực, quan hệ, sức ảnh hưởng... Thì cả hắn lẫn Sở Luân đều chỉ dừng lại ở mức trung bình, chưa có số má gì đáng kể.

Tình trạng hiện tại của tập đoàn JK - mà người đứng đằng sau bố cục rất có thể chính là Jasmine - lại càng khẳng định cho suy đoán này.

Jasmine mỉm cười nhìn Sở Thiên đang trầm ngâm, thân thể cô khẽ động, tiến sát hơn tới gần người hắn, nhẹ nhàng vuốt ve từng góc cạnh trên khuôn mặt đẹp như tượng tạc kia.

Trong chốc lát, bàn tay mềm mại thon dài lại trượt xuống ngực Sở Thiên, chậm rãi mở từng cúc áo sơ mi của hắn.

Mỗi cử chỉ, mỗi động tác dù là nhỏ nhất của cô đều tràn ngập mùi vị ngọt ngào, chẳng khác nào một thiếu phụ đang âu yếm người tình bí mật của mình.

Jasmine nâng ly rượu trên mặt bàn lên, nhấp một ngụm lớn, sau đó nhanh chóng đưa miệng tới áp lấy đôi môi của Sở Thiên, trao cho hắn những giọt rượu whisky cay nồng thông qua một nụ hôn nóng bỏng.

Hành động khiêu gợi, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp lả lơi và thân hình mềm mại tựa nhung lụa của Jasmine, chẳng khác gì đang mời gọi Sở Thiên tiến vào một xứ sở thần kỳ đầy mê đắm và nhục dục - nơi mà bản thân cô chính là vị nữ hoàng quyền lực, có thể thao túng hết thảy mọi thứ trong đó vậy.

Thế nhưng Sở Thiên đâu phải một chú cừu non chưa trải sự đời?

Dĩ nhiên hắn sẽ chẳng để cho Jasmine tùy ý dẫn dắt, mà nhanh chóng tự mình ra tay, phản khách thành chủ, giành lấy quyền kiểm soát nhịp độ.

Sở Thiên thô bạo đẩy Jasmine ngã ra ghế sô pha, đôi môi tham lam ngay lập tức chiếm lấy lấy bờ môi đỏ ướt át của đối phương, ngấu nghiến như một con sói đang thưởng thức món mồi ngon mà nó vừa tóm được.

Bàn tay hung hăng của hắn nhanh chóng luồn vào vạt áo lụa mỏng manh, tìm tới ngọn đồi cao vút tròn trịa ẩn giấu bên trong đó, mặc sức xoa nắn nó thành những hình thù vô định.

Cánh tay còn lại ghì chặt lấy bờ eo thon nhỏ nhắn, kéo sát thân thể mềm mại không xương vào người mình, ép chặt tới mức giữa hai người không còn chút khoảng cách nào.

Ở phía đối diện, Jasmine cũng không hề tỏ ra thụ động, ngược lại cô còn đáp trả những cử chỉ có phần thô lỗ của đối phương một cách nồng nhiệt.

Một màn đốt mắt người xem này kéo dài tới mấy phút đồng hồ.

Ngay khi hai người tưởng chừng chỉ còn chút nữa là hòa vào làm một, thì Sở Thiên lại bất ngờ đẩy Jasmine ra.

Nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ vì kích tình, đôi mắt ướt át long lanh cùng bờ môi đỏ mọng đã hơi sưng lên của đối phương, Sở Thiên nhếch miệng cười nhạt, đóng lại từng cúc trên chiếc áo sơ mi của mình.

"Đây là thứ mà cô muốn à?"

Chất giọng của hắn vô cùng hờ hững, cứ như thể bản thân mình chỉ là một kẻ qua đường, đang đứng ngoài cuộc quan sát tất cả những gì vừa diễn ra vậy.

"Nếu thèm khát tới như vậy, thì hãy học cách quỳ xuống mà cầu xin."

"Cầu xin tôi ban cho cô một chút ân huệ nhỏ nhoi, có thể tôi sẽ rủ lòng thương mà đáp ứng đấy?"

Jasmine liếc nhìn về phía Sở Thiên, cũng chẳng thèm động đậy dù chỉ một đầu ngón tay.

Cô nằm dài trên ghế sô pha, lớn tiếng bật ra một tràng cười khanh khách không ngừng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang đậm nét quý phái Tây dương của Jasmine không hề có một biểu hiện nào của sự ngượng ngập hay giận dữ, mà ngược lại sâu trong đôi mắt xanh biếc kia còn ánh lên một tia hưng phấn khó có thể che giấu được.

"Tuyệt thật đấy! Một kẻ ưu tú được tôi đích thân lựa chọn ít ra cũng phải có vài phần bản lĩnh như vậy chứ. Nếu không thì mọi chuyện lại quá vô vị, quá nhàm chán rồi!"

Nói đoạn, cô vươn tay với lấy ly rượu trên mặt bàn, thong thả nhấp một ngụm nhỏ, mặc cho chiếc áo ngủ mỏng manh xộc xệch đã hoàn toàn để lộ ra thân thể yểu điệu thướt tha trước mắt đối phương.

Sở Thiên im lặng đứng trước mặt cô, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng.

Lần này... Gặp phải thứ khó đối phó rồi.

Nếu như đổi lại là một cô gái mới lớn, tính tình đơn thuần như Lưu Khiết, thì chắc hẳn lúc này cô ấy đã lồng lộn lên mà chửi mắng, thóa mạ mình, thậm chí chẳng tiếc lời hăm dọa sẽ phá nát cả tập đoàn JK để báo thù rửa hận.

Đó cũng là những phản ứng bình thường của đại đa số con người.

Khi bị kẻ khác tỏ ra khinh rẻ, thì lòng tự trọng sẽ bị tổn thương, tạo ra sự kích động về mặt tâm lý, khiến cho người ta cảm thấy phẫn nộ và mất kiềm chế.

Yếu tố bạo lực, bất kể là về mặt ngôn từ hay hành động va chạm, đều là để phát tiết cơn tức giận bên trong người ra ngoài.

Trong trò chơi tâm lý này, kẻ nào thể hiện càng nhiều cảm xúc, thì kẻ đó lại càng lộ ra nhiều điểm yếu để đối phương có thể lợi dụng, thao túng.

Sở Thiên có đôi chút ngao ngán, nhưng lại không thể để lộ ra ngoài mặt, mà chỉ giữ vững cho mình vẻ lạnh nhạt điềm đạm.

Hắn từ tốn ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Jasmine, nhạt giọng cất lời:

"Quyền lựa chọn là của cô, tôi chẳng có lý do gì để ngăn cản một người nào đó mê luyến mình cả. Còn việc cô nhắm vào tập đoàn JK, thực ra đối với tôi chẳng hề hấn gì, bởi vì sau cùng thì JK cũng sẽ không thất bại, mà người tổn thất chỉ có bản thân cô mà thôi."

"Haha, tôi thích sự tự tin của cậu đấy..."

Jasmine hứng thú liếc nhìn Sở Thiên, mỉm cười nói nhỏ:

"Không phải tôi muốn làm tổn thương lòng kiêu hãnh của cậu, nhưng mà so với gia tộc Westwood thì tập đoàn JK của cậu thực sự rất nhỏ bé. Chắc cậu không cuồng vọng tới mức nghĩ rằng chút xíu tài sản và địa vị của cha cậu có thể ngăn cản được bước chân của tôi chứ?"

Nói đoạn, Jasmine từ từ đứng dậy, lững thững tiến lại gần sát người Sở Thiên.

"Bây giờ cậu có thể lựa chọn, hoặc là đứng nhìn cơ đồ mà cha cậu gắng sức phấn đấu cả đời sụp đổ trong nay mai. Hoặc là..."

Bàn tay Jasmine nâng lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt của Sở Thiên, chất giọng thanh thoát pha lẫn âm hưởng Anh quốc thốt ra từ cặp môi đỏ dụ hoặc:

"Hoặc là cậu có thể chọn bảo vệ nó, thậm chí là nhận thêm một gia sản khổng lồ khác, đủ để mặc sức tiêu xài tới cuối đời. Tất cả tùy thuộc vào quyết định của cậu."

Sở Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại đang dò dẫm trên người mình, nhếch miệng cười nhạt:

"Để rồi trở thành một con búp bê được cô lồng trong tủ kính, ngày ngày mang ra ngắm nghía, giật dây à? Xin lỗi, đề nghị này không đủ hấp dẫn với tôi rồi!"