Chương 40: Lời mời (1)

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 40: Lời mời (1)

Chương 40: Lời mời (1)

Sở Thiên nhíu mày, trong lòng không khỏi thầm mắng một câu.

Hắn đã cố tình không để tâm tới tiếng chuông phiền phức kia, thế nhưng nó lại cứ tiếp tục vang lên thêm mấy lần nữa, buộc Sở Thiên phải khoác tạm chiếc áo choàng lên người rồi lật đật đi ra mở cửa.

Ở phía bên ngoài, một nhân viên khách sạn đã đứng đợi sẵn cùng với xe đẩy đồ ăn, bên trên đặt một chiếc đĩa lớn bằng bạc được đậy kín như bưng.

Gã phục vụ này đã làm việc ở đây nhiều năm, còn có trường hợp gì mà hắn chưa từng gặp qua nữa?

Chỉ cần thoáng quan sát vẻ ngoài tuềnh toàng, cũng như thái độ cau có trên mặt Sở Thiên, là hắn đã có thể đoán được đại khái tình trạng hiện tại bên trong căn phòng kia rồi.

Tuy nhiên điều ấy cũng không ảnh hưởng gì tới hắn, cho nên nhân viên phục vụ vẫn giữ nguyên nụ cười đậm tính thương mại trên mặt, lịch sự cất lời.

"Thưa ngài, tôi mang đồ ăn tới."

Sở Thiên liếc qua chiếc xe đẩy trước mặt, sẵng giọng đáp.

"Nhầm phòng rồi, tôi không gọi gì cả."

"Không thưa ngài, đây là do một vị khách đặc biệt đích thân sắp xếp."

Nhân viên phục vụ lắc đầu:

"Người này còn căn dặn rất kỹ càng, bảo chúng tôi phải đưa tới tận tay của anh Sở Thiên, con trai của chủ tịch tập đoàn JK."

Nghe thấy những lời vừa rồi của đối phương, trên mặt Sở Thiên liền không khỏi thoáng qua một tia ngạc nhiên.

Ánh mắt của hắn hướng về phía chiếc đĩa bạc đang đặt trên xe đẩy kia, trong lòng âm thầm suy đoán về người làm ra chuyện này.

Việc hắn tới đây thực ra cũng không phải là bí mật gì, lại càng chẳng cần phải giấu diếm ai cả... Tất nhiên là ngoại trừ Thẩm Tiểu Ái ra...

Thế nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện một kẻ nào đó theo dõi mình, hơn nữa còn làm ra những chuyện nhàm chán này...

Thật sự rất khó có thể hiểu nổi ý đồ của đối phương là gì.

"Người kia... Chỉ gửi mỗi một chiếc đĩa tới đây thôi sao? Không nhắn gì thêm với tôi à?"

"Không thưa ngài, người đó chỉ yêu cầu chúng tôi duy nhất một việc mà thôi, ngoài ra cũng không nói gì thêm."

"Là như vậy à..."

Sở Thiên hơi cau mày, hỏi tiếp:

"Vậy anh có biết người gửi thứ này cho tôi là ai không?"

"Xin lỗi ngài, tôi chỉ là nhận trách nhiệm giao đồ ăn cho ngài, còn những chuyện khác... Thực sự tôi cũng không rõ ràng lắm."

"Thôi được rồi. Đưa cho tôi, tôi sẽ tự mang vào."

"Cảm ơn ngài. Chúc ngài ngon miệng."

Từ đầu tới cuối tên phục vụ kia vẫn giữ vững thái độ lịch sự điềm đạm, thoạt nhìn thì có vẻ như hắn thực sự chỉ đang thực hiện nhiệm vụ mà mình được giao thôi, chứ không có điểm nào bất thường, đáng nghi ngờ cả.

Sở Thiên đặt chiếc đĩa lớn kia xuống bàn, cẩn thận vươn tay nhấc chiếc nắp đậy bằng inox sáng bóng đang che phủ trên đó ra.

Đúng như dự liệu của hắn, bên trong đó không hề có bất kỳ món ăn nào, mà thay vào đó là một tờ tấm thiệp màu xám nhạt được gấp phẳng phiu vuông vắn.

Nhìn thấy mảnh giấy nhỏ nằm gọn lỏn trên chiếc đĩa trước mặt, lòng hiếu kỳ của Sở Thiên lại bất giác trỗi dậy.

Kẻ này... Không biết đang chơi trò quỷ gì đây?

Bàn tay hắn hờ hững mở tấm thiệp kia ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào nội dung bên trong đó.

Khóe miệng Sở Thiên hơi cong lên, mà biểu cảm trên khuôn mặt hắn lại hoàn toàn lạnh tanh, khiến cho nụ cười vốn đã nhạt nhẽo kia lại càng tăng thêm vài phần ý tứ thâm sâu khó dò.

Mà ở cách đó không xa, Lạc Lạc lúc này đã không còn vẻ buông thả phóng túng như vừa rồi, ngược lại sự xấu hổ dường như đang có xu thế xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ của cô.

Sự việc nhỏ vừa rồi khiến cho cuộc vui giữa Sở Thiên và Lạc Lạc bị ngắt quãng, đồng thời cũng để cho cô nàng này có chút thời gian để trở về với thực tại.

Lạc Lạc luống cuống kéo bung chiếc chăn trắng tinh được gấp gọn gàng ở một góc giường, sau đó trùm nó lên tới tận trên đầu, hoàn toàn che kín hết những đường cong trên cơ thể ngọc ngà đang lồ lộ giữa ánh đèn vàng mờ nhạt của căn phòng sang trọng này.

Trái tim nhỏ bé của cô đập thình thịch như có cả đàn hươu đang chạy qua, khuôn mặt vốn đã bị ái tình nhuốm lên một màu đỏ rực, lúc này lại càng nóng bừng vì ngượng ngùng.

Cô không thể hiểu nổi rốt cuộc bản thân mình vừa rồi đã trúng phải bùa mê thuốc lú gì của người đàn ông kia, mà lại có thể biểu hiện ra ngoài một bộ dạng... dung tục như vậy!

Không, không thể nào, mình không phải là loại con gái hư hỏng... Tất cả là tại hắn... Chính hắn đã khiến cho mình bị lung lạc...

Lạc Lạc vẫn còn là một cô gái trong trắng, hoàn toàn không hề có bất kỳ hiểu biết gì về khái niệm tình thú và sắc dục, cho nên cô không thể hiểu nổi những phản ứng cơ thể rất đỗi bình thường của mình.

Ngược lại, Lạc Lạc ngay lập tức đổ lỗi cho Sở Thiên đã làm cho mình trở nên như vậy, mà không hề quan tâm rằng bản thân cô mới chính là nhân tố chủ chốt tạo ra sự việc hoang đường trước mắt này.

Vài phút đồng hồ trôi qua, cả căn phòng đã trở lại im ắng giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mà Lạc Lạc đang nằm co ro trên giường cũng bắt đầu cảm thấy tò mò, không biết Sở Thiên rốt cuộc đang làm gì nữa.

Cô khẽ kéo tấm chăn mỏng trên người xuống thấp một chút, đủ để có thể hé mắt nhìn ra ngoài, ngó nghiêng xung quanh.

Đập vào mắt Lạc Lạc là một thân hình cao gầy đang đứng cách đó không xa, trên tay còn cầm theo một mảnh giấy màu xám nhạt, có vẻ là một tấm thiệp sinh nhật hay thứ gì đó đại loại như vậy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chỉ một tấm thiệp nhỏ, lại có thể khiến cho hắn trầm mặc hồi lâu như vậy?

Đã đi tới nước này rồi, chẳng lẽ hắn còn định bỏ dở giữa chừng hay sao...

Hoặc là... Chính thất của hắn đã phát hiện ra sự việc hoang đường giữa bọn họ, nên mới sai người đưa cái này tới để dằn mặt Sở Thiên?

Không thể nào! Người đàn ông này còn trẻ như vậy, chắc chắn còn chưa lập gia đình, tự dưng ở đâu lại xuất hiện một người vợ hợp pháp chứ?

Hơn nữa biểu cảm trên mặt hắn lúc này hoàn toàn không hề có vẻ gì là hoang mang, lo lắng, mà thay vào đó là sự lạnh nhạt cực điểm pha lẫn vài phần mỉa mai, trào phúng.

Người này... Thật là kỳ lạ...

Dù rằng bản thân chỉ mới tiếp xúc với Sở Thiên vài tiếng đồng hồ, nhưng tính cho tới lúc này Lạc Lạc đã được chứng kiến không ít bộ mặt khác nhau của hắn.

Khi ở quán bar, Sở Thiên giống như một tên bằng hữu hào sảng, đối đãi với Nhạc Dương vô cùng nhiệt tình, thân thiết.

Còn với mình hay chị Tiểu Vũ, hắn giống như một chàng trai trẻ dễ tính, cởi mở và vui tươi, bất kể giữa ba người có sự cách biệt rất lớn về thân phận và địa vị.

Thế nhưng tới khi tiệc đã tàn, đối mặt với một cô nàng Lạc Lạc đang dồn hết quyết tâm để mở lời với hắn, thái độ của Sở Thiên lại hoàn toàn thay đổi một trăm tám mươi độ.

Hắn rũ bỏ hết sự thân mật và gần gũi để hóa thân thành một tay chơi già đời, sẵn sàng đón nhận sự dâng hiến của cô một cách tùy tiện đến mức không thể tùy tiện hơn.

Còn ngay lúc này đây, Sở Thiên lại tiếp tục khiến cho Lạc Lạc phải sửng sốt vì biểu cảm lạnh lùng tới cực độ, giống như một vị chiến thần đang đứng trước mặt hàng trăm vạn quân địch, mà lại không có bất cứ kẻ nào dám bước tới gần nửa bước.

Rốt cuộc thì đâu mới là con người thật của hắn? Là thân thiện cởi mở, là đào hoa sành sỏi, hay là băng giá khốc liệt tới lạnh sống lưng?

Hoặc có thể tất cả chỉ là những chiếc mặt nạ khác nhau mà hắn đang mang trên mình thôi?

Càng suy nghĩ, Lạc Lạc càng bị sự bí ẩn và phức tạp của Sở Thiên làm cho không thể hiểu nổi.

Cùng với đó, bất giác sự hứng thú của cô với con người này lại tiếp tục tăng lên nhiều hơn gấp bội phần.

Lạc Lạc mê man giữa những câu hỏi đang tràn ngập trong suy nghĩ, hoàn toàn chẳng hề nhận ra đối phương đã chú ý tới phản ứng của mình.

Sở Thiên đặt tấm thiệp trong tay xuống, chậm rãi cúi người, nhặt lấy bộ đồ hàng hiệu đang bị vứt rải rác trên sàn nhà, mặc cho đang Lạc Lạc ngơ ngác nhìn hắn không chớp mắt.

Một lát sau, Sở Thiên đã trở lại trạng thái chỉnh tề như khi vừa bước chân vào căn phòng này.

Hắn thong thả bước tới gần chiếc giường lớn - nơi mà Lạc Lạc lúc này đang trùm chăn nằm co ro.

Hắn nhẹ nhàng vén chiếc chăn mỏng kia lên, để lộ ra khuôn mặt đỏ ửng cùng với một phần thân thể đầy nét quyến rũ mê người của đối phương, lại nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn kiểu Pháp lãng mạn.

Lạc Lạc dù vẫn còn ngượng ngùng, nhưng lại chẳng hề mảy may kháng cự, mà ngược lại còn có vẻ hưởng ứng một cách nồng nhiệt.

Một lát sau, dường như cảm thấy đã hưởng thụ đủ rồi, Sở Thiên mới chậm rãi tách mình ra khỏi bờ môi ngọt ngào kia, mỉm cười nói nhỏ:

"Được rồi, hôm nay tới đây thôi!"

Sau đó, mặc cho Lạc Lạc đang bối rối tới mức tim đập chân run, Sở Thiên liền thản nhiên đứng dậy, xoay người bước đi như thể chưa có chuyện gì từng gì xảy ra.

Khi gần tới cửa chính, hắn lại quay đầu liếc nhìn cô một lần chót, rồi sau đó mới nhẹ giọng dặn dò:

"Cô có thể ngủ ở đây, hoặc ra về ngay bây giờ cũng được, dẫu sao thì đêm nay tôi cũng sẽ không quay lại đâu. À, giờ này gọi taxi cũng không tiện, để tôi nói lại với tài xế Trương, nếu cô muốn về nhà thì anh ấy sẽ chở cô đi."

Nghe được đối phương sẽ rời đi, trong lòng Lạc Lạc liền cảm thấy tương đối nhẹ nhõm, lại thấp thoáng có một chút thất vọng...

Cô nhìn thẳng vào hắn, hơi ấp úng nhỏ giọng hỏi:

"Sau này... Có thể gặp lại anh không...?"

Sở Thiên nghe thấy vậy thì bật cười ha hả.

"Haha, trước giờ tôi chưa từng thấy có con hươu nào chạy thoát khỏi lưới của thợ săn, mà còn quay lại hỏi ông ta có thể bắt nó thêm lần nữa hay không?"

"Công việc của cô, tôi sẽ thông báo với Nhạc Dương một tiếng, để hắn tác động thêm. Sau này cô có thể yên tâm công tác, những chuyện như tiếp khách, tiếp rượu này không cần phải làm nữa..."

Nói đoạn, dường như vô tình lặp lại thói quen từ kiếp trước, hắn lại đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa vuốt chiếc cằm nhẵn thín không có nổi một cọng râu.

"Còn về chuyện có gặp lại hay không... Cái này thì tùy vào duyên phận đi? Dù sao cũng không thể nói trước được tương lai đúng không?"

Cánh cửa đã đóng lại, chỉ còn một mình Lạc Lạc ngồi ngơ ngẩn như người mất hồn.

Cô tự véo vào tay mình một cái, cảm thấy không chỉ sự việc hôm nay có phần hoang đường, mà kết cục của nó cũng khiến bản thân không biết nên nói gì cho phải.

Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng Lạc Lạc cũng lồm cồm bò dậy khỏi giường.

Cô khoác theo cả tấm chăn dài thượt trên người, nhanh chân bước tới phía trong phòng tắm.

Ở đó, Lạc Lạc lấy xuống chiếc áo khoác đang treo trên móc, sau đó tìm được điện thoại bên trong túi áo, bấm nút gọi đi.

"Chị Tiểu Vũ, là em đây..."...

Penthouse Suite trên đỉnh tòa nhà Majestic Đông Hải.

Bên trong gian phòng khách rộng rãi, một chiếc đèn bàn duy nhất còn đang được thắp sáng, rải rác lên khung cảnh xung quanh thứ ánh vàng nhàn nhạt như có như không.

Tiếng nhạc Louis Armstrong du dương vang vọng khắp bốn phía, càng khiến cho bầu không khí trở nên dễ chịu và ấm áp lạ kỳ.

Giữa bức tranh chập chờn nửa sáng nửa tối ấy, lại nổi bật lên trong đó một thân ảnh thướt tha mềm mại, tựa như đang điểm lên nét mực cuối cùng, thanh thoát và tinh tế tới vô hạn.

Bờ lưng thon thả tùy tiện buông mình xuống chiếc ghế sô pha mềm mại, những ngón tay nhẹ nhàng đan vào nhau, nâng lên một chiếc ly pha lê chứa đầy thứ chất lỏng màu nâu đỏ sóng sánh.

Mùi hương quyến rũ từ chai rượu Macallan phảng phất uốn lượn xung quanh cơ thể kiều diễm kia, đủ để làm cho bất kỳ bất kỳ ai cũng phải say trong lòng đôi phần, dù rằng người đó có là kẻ lãnh đạm tới đâu đi chăng nữa.

Khóe môi đỏ tươi chậm rãi nhấp một ngụm rượu nhỏ, rồi lại thong thả khép hờ, tận hưởng cảm giác luồng nước nóng bỏng kia đang dần chảy dọc theo cổ họng, nhấm nháp cái dư vị ngây ngất kỳ lạ của rượu mạnh.

Chiếc áo hai dây mỏng manh hờ hững dán sát vào da thịt, càng giống như đang cố tình phác họa lại những đường cong tuyệt mỹ ẩn bên dưới vậy.

Jasmine nâng cổ tay lên, nhìn vào chiếc đồng hồ bạch kim lấp lánh, trên khóe môi còn ướt hơi men dần cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt.

Đã hai mươi phút trôi qua rồi, có lẽ... Rất nhanh thôi, người đó sẽ tới đây!