Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 39: Dục vọng

Chương 39: Dục vọng

Lạc Lạc từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng lụa trắng trơn bóng.

Mái tóc dài đen nhánh vẫn còn ướt được thả xõa xuống một cách tùy ý, để mặc cho những giọt nước long lanh trên đó cứ chầm chậm ngấm dần từng chút vào lớp vải mỏng manh bên dưới.

Dáng người cao ráo thon thả, lại được tô điểm bằng những đường cong tuyệt mỹ mê người, khiến cho chiếc áo choàng vốn đã nửa kín nửa hở kia dường như lại càng chẳng thể che đậy được gì, mà thậm chí còn khiến cho thân thể ngọc ngà ấy trở nên khiêu gợi hơn gấp bội phần.

Ngước mắt quan sát cơ thể trần trụi của người đàn ông trẻ tuổi ở phía đối diện, Lạc Lạc lại không nhịn được mà thoáng run rẩy trong giây lát, hai bên mang tai đỏ ửng, nóng ran như đang bị lửa đốt.

Mặc dù trong khoảng thời gian từ khi bước lên xe ở trước cửa quán bar, cho tới lúc đặt chân vào căn phòng này, trong đầu cô đã nhiều lần tự nhủ bản thân phải nắm chắc lấy cơ hội lần này, tuyệt đối không thể bỏ lỡ được.

Thế nhưng việc phải phơi bày bản thân trước mặt một người đàn ông mà mình mới gặp lần đầu tiên, vẫn khiến cho Lạc Lạc không tránh khỏi do dự.

Lo lắng, căng thẳng, bối rối, thậm chí còn có một chút phấn khích... Ngay lúc này đây, thật khó mà định nghĩa được cảm xúc thực sự của cô.

Điều này cũng không quá khó hiểu, bởi dù sao Lạc Lạc cũng chỉ là cô gái mới vừa mười tám đôi mươi, lại chưa từng chủ động tiếp xúc thân mật với một người khác giới nào, cho nên đương nhiên tâm trạng của cô sẽ khó mà thích nghi được trong thời gian ngắn.

Còn ở phía đối diện với cô, là một gã đàn ông đã sống gần bốn mươi cái xuân hạ thu đông, nếm đủ đắng cay ngọt bùi nhân gian.

Dường như hắn cũng không quá để tâm tới sự bối rối của cô, mà ngược lại chỉ tỏ ra bình thản tới mức không thể bình thản hơn, hoàn toàn chẳng hề để lộ ra một chút sắc thái hưng phấn hay kích động nào hết.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, thì đối với cá nhân Sở Thiên mà nói, việc phát sinh quan hệ ngoài luồng với phụ nữ cũng chưa bao giờ được hắn xem là vấn đề quan trọng.

Một tay luật sư thành đạt với vẻ ngoài hào nhoáng, đang ở độ tuổi phong độ ngời ngời, thì chẳng có lý do gì ngăn cản những người phụ nữ xung quanh vây lấy hắn như thiêu thân lao vào lửa cả.

Mà một tên thiếu gia trẻ tuổi giàu có, lại mang khuôn mặt thư sinh điển trai như bước ra từ trong tiểu thuyết, thì càng không khó để có được sự ái mộ của những thiếu nữ sắc nước hương trời.

Cho nên trong mắt Sở Thiên lúc này Lạc Lạc cũng không có gì đặc biệt cả, thành thực mà nói cô ta chỉ giống như hàng trăm cô gái đã từng ngủ với hắn - những người mà ngay cả tên hay khuôn mặt hắn còn chẳng thể nhớ rõ nữa.

Bầu không khí im lặng có phần ngượng ngùng này không duy trì được lâu.

Trong lúc Lạc Lạc còn đang loay hoay không biết nên làm thế nào cho phải, bàn tay nhỏ nhắn liên tục vân vê vạt áo, thì Sở Thiên đã đứng dậy tiến sát tới trước mặt cô.

Hắn chậm rãi ghé sát đầu tới gần bên tai Lạc Lạc, hít nhẹ một hơi, cảm nhận mùi thơm vương vấn trên mái tóc còn chưa khô của cô.

Khóe miệng của hắn hơi cong lên, trong giọng nói mang theo ý vị trêu chọc và khiêu khích.

"Sao, bây giờ lại thấy hối hận rồi à? Nếu không muốn thì đừng có cố, cửa phòng ở sau lưng cô..."

Nếu nói trong lòng Sở Thiên lúc này không có chút ham muốn nào thì chắc chắn là nói dối.

Tuy nhiên nếu đối phương cảm thấy quá khó chấp nhận, vậy thì hắn cũng có thể thoải mái mà buông bỏ, không cố gắng tiến tới thêm nữa.

Một khi tâm lý của đôi bên không thể thả lỏng, vậy thì tất cả những gì diễn ra tiếp theo cũng sẽ mất đi sự hứng thú vốn có của nó.

Thứ mà hắn muốn từ từ tận hưởng, là cả một quá trình ân ái, nhục cảm và hoan lạc từ đầu tới cuối, chứ không phải là vài giây rùng mình thoáng qua.

Nghe được những lời này của Sở Thiên, Lạc Lạc cắn chặt đôi môi, im lặng trong giây lát.

Một bên là cảm xúc hiện tại, một bên là cuộc sống tương lai, giống như hai thái cực đối nghịch đang giằng xé, đấu đá lẫn nhau.

Mà sau cùng thì khát vọng về một cơ hội đổi đời vẫn lớn hơn, nó dần lấn lướt, đè nén sự do dự và ngượng ngùng trong lòng cô xuống.

Lạc Lạc hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên, thấp giọng đáp:

"Không... Không phải như thế... Tôi chỉ là..."

Còn chưa kịp nói dứt lời, thì cặp môi anh đào mềm mại của cô đã bị Sở Thiên mạnh mẽ khóa chặt, tham lam chiếm trọn tất cả dư vị ngọt ngào trên đó.

Đôi mắt Lạc Lạc dần mờ đi, tâm trí vốn đã rối bời, lúc này lại bị nụ hôn bất ngờ kia của Sở Thiên làm cho trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì khác nữa.

Toàn thân từ trên xuống dưới đều cứng đờ như tượng, chẳng thể mảy may nhúc nhích được một li, chỉ đành để mặc cho người đàn ông trước mặt tự tung tự tác, hoành hành ngang ngược.

Sở Thiên cứ chậm rãi, từng bước từng bước ép tới, không hề tỏ ra nóng vội chút nào.

Đôi môi hắn sát sao ép chặt lấy Lạc Lạc, từ tốn thưởng thức hương vị ngọt ngào đang dần dần lan tỏa tới trên đầu lưỡi.

Một bên nhút nhát cam chịu, một bên thuần thục mạnh mẽ, mọi thứ cứ như vậy diễn ra một cách trôi chảy.

Sở Thiên đặt tay trái lên vòng eo thon thả của Lạc Lạc, nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng mịn màng, trơn nhẵn bên dưới lớp lụa mềm mát lạnh.

Mà tay phải của hắn cũng không chịu thua kém, giống như một toán kỵ binh đang quất ngựa xung phong, mạnh mẽ ngang tàng xâm nhập trận địa.

Nó nhanh chóng tiến vào bên trong tấm áo mỏng manh như có như không kia, nhắm thẳng tới bờ mông căng mọng đầy sức sống mà lướt đi.

Bàn tay nóng bỏng nhẹ nhàng nắn bóp, tận tình hưởng thụ cảm giác êm ái, đàn hồi tới kinh người mà tòa thiên nhiên tuyệt tác kia mang lại.

Cảm nhận được hành động của Sở Thiên, Lạc Lạc giật mình, giống như người đang trong giấc mộng chợt tỉnh.

Cô vội vàng thoát khỏi đôi môi đang bám chặt, muốn lui về phía sau một bước, tách mình ra khỏi người đàn ông trước mặt.

Thế nhưng Sở Thiên là ai? Hắn nào có thể để cho cô cơ hội được như ý?

Cánh tay trái của Sở Thiên siết chặt, kéo theo cả thân thể mềm mại ấy áp sát vào người mình, đồng thời bàn tay phải vẫn thoải mái mà tung hoành ngang dọc, hoàn toàn không có ý định dừng lại lấy một giây.

Miệng hắn nhẹ nhàng thở một hơi nóng bỏng vào tai Lạc Lạc, khiến cho toàn thân của cô từ trên xuống dưới không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ.

Tiếp đó, không để cho Lạc Lạc có thời gian phản ứng lại, khuôn miệng đầy nam tính của hắn đã vội vàng tiến xuống phần cổ trắng ngần, đặt lên đó vài nụ hôn mơn trớn.

Bầu không khí trong phòng bị đun sôi trong tích tắc, từ chỗ ngượng ngùng chuyển sang nóng bỏng như thiêu như đốt.

Lúc này Lạc Lạc đã không còn chút khả năng kháng cự nào nữa, chẳng khác gì một con ngựa hoang đã bị tay cao bồi cự phách trước mặt thuần hóa tới tận cùng, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho Sở Thiên điều khiển, muốn gì được nấy.

Chiếc áo lụa mỏng manh trên người cô cuối cùng cũng không còn chịu nổi xúc cảm mãnh liệt mà rơi xuống, nằm im lìm trên sàn nhà, chứng kiến cuộc hoan lạc sắp diễn ra giữa đôi nam nữ trẻ tuổi.

Sở Thiên liếc nhìn đôi mắt nhắm hờ trên khuôn mặt đờ đẫn, mê man của Lạc Lạc, trong lòng thầm tự nhủ kỹ năng của bản thân có vẻ như vẫn chưa bị mai một chút nào.

Hắn dùng một chút sức lực, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm nhũn của đối phương, sau đó tiến lên trước vài bước rồi đặt cô xuống chiếc giường King size giữa phòng.

Mà Lạc Lạc lúc này đã rơi vào trạng thái ý loạn tình mê, đầu óc trống rỗng tới mơ hồ, ánh mắt cũng như mờ đi, chỉ còn thấy được duy nhất một bóng hình mạnh mẽ đầy nam tính đang chầm chậm áp sát lấy mình.

Sở Thiên hoàn toàn không nôn nóng chút nào, mặc dù đã khá lâu chưa được gần gũi với nữ giới, nhưng hắn vẫn cứ từ tốn tận hưởng, lại rất cẩn thận chăm sóc từng centimet trên thân thể ngọc ngà trước mặt.

Hắn biết Lạc Lạc vẫn còn là xử nữ, không thể vội vàng mà chiếm lấy được, làm như vậy sẽ khiến cho trải nghiệm của cô và của chính hắn trở nên vô cùng tệ hại.

Có thể hai người sẽ chỉ là bèo nước gặp nhau, một đoạn nhân duyên ngắn ngủi này sau đêm hôm nay sẽ chấm dứt hoàn toàn, tựa như bước chân lữ khách trên sa mạc mênh mông, bị gió thổi cát lấp, biến mất không thấy tăm hơi.

Nhưng Sở Thiên vẫn muốn tận tình một chút, để cho cả bản thân hắn và đối phương được tận hưởng sự thăng hoa của ái tình, chứ không phải chỉ đơn thuần là tham lam chiếm lấy cảm giác sung sướng cho riêng mình, để mặc cho người đối diện phải chịu đau đớn dày vò.

Bàn tay ma thuật của Sở Thiên lướt đi trên làn da mịn màng của Lạc Lạc, từng chút từng chút một.

Thỉnh thoảng nó sẽ dừng lại đâu đó, tỉ mỉ làm thêm một chút động tác nhỏ, khi thì xoa nắn, lúc thì lại vân vê nhè nhẹ.

Đôi môi của hắn thỏa thích hôn lên cặp môi anh đào thơm mọng, sau đó lại từ từ di chuyển sang một bên, để chỗ cho chiếc lưỡi hoạt động, bắt chước một con rắn nhỏ bò trên vành tai trắng ngần như ngọc của cô.

Hơi thở nóng bỏng của Sở Thiên phả lên gương mặt đang đỏ bừng vì ngượng ngùng pha lẫn với kích thích, càng khiến cho nhiệt độ xung quanh tăng lên nhanh chóng.

Mồ hôi trên trán Lạc Lạc rịn ra, thân thể giống như đang nằm trên lò lửa, từng tấc từng tấc da thịt đều trở nên nhạy cảm tới khác thường.

Ẩm ướt...

Lạc Lạc giật mình, cảm giác lạ lùng trước giờ chưa từng biết tới lúc này đang dần dần xuất hiện ở chốn riêng tư khuê mật, mà điều đó khiến cho cô thực sự xấu hổ và phấn khích tới tột đỉnh.

Cô muốn kìm nén lại, nhưng không biết phải làm thế nào cho phải, bởi lẽ những thứ đang xảy ra quá mới mẻ, hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết và kinh nghiệm sống của Lạc Lạc.

Rốt cuộc lý trí của cô cũng không còn tiếp tục kiên trì được nữa, nó đã phải đầu hàng trước bản năng nguyên thủy.

Một tiếng "Ư" nhỏ như có như không bật ra khỏi bờ môi anh đào quyến rũ, báo hiệu cho cơn say tình ái đã hoàn toàn chế ngự thân xác này, hoàn toàn xóa bỏ đi tất thảy sự nghi ngại cùng với cảm xúc rối ren trước đó.

Cảm thấy mọi thứ đã đạt tới trạng thái hoàn hảo, Sở Thiên mới chậm rãi ngưng lại.

Ánh mắt lơ đãng của hắn rơi trên khuôn mặt đỏ bừng của Lạc Lạc, khóe miệng hơi cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Chỉ một lát nữa thôi, cô gái trước mắt này sẽ trở thành một cái tên tiếp theo trong bản danh sách dài dằng dặc những người đã từng qua đêm với hắn...

Ý tưởng đó chợt nảy ra trong đầu Sở Thiên, khiến cho hắn không thể không tự cảm thấy bất ngờ.

Nếu như đổi lại là trước đây, việc quan hệ gần gũi cùng phụ nữ với hắn không có gì hơn là thỏa mãn ham muốn thể xác và dục vọng trong phút chốc.

Có vẻ như sự hợp nhất giữa hai nhân cách bên trong người hắn càng ngày càng trở nên rõ rệt hơn rồi thì phải.

Sở Thiên lắc đầu, gạt đi suy nghĩ vẩn vơ kia, một lần nữa đặt sự tập trung của mình lên cơ thể kiều diễm trước mặt.

Cảm nhận được sự ngắt quãng trong hành động của đối phương, đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của Lạc Lạc hơi hé mở ra.

Cho tới thời điểm hiện tại, mọi chuyện đều diễn ra giống như tưởng tượng của cô, không hề có chút nào đi chệch quỹ đạo.

Điều này khiến cho tâm lý của Lạc Lạc được buông lỏng hơn khi mới bước vào căn phòng này rất nhiều.

Dẫu sao giữa cô và người đàn ông trước mặt kia cũng chẳng có chút quan hệ yêu đương nào, cuộc vui hoang đường tối nay có lẽ chỉ thuần túy là quan hệ xác thịt giữa hai con người trẻ tuổi không hề quen biết trước.

Đối với một người như Lạc Lạc, chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra, chỉ khác biệt ở chỗ đối tượng là ai mà thôi.

Rốt cuộc thì chẳng có mấy ai có thể cưỡng lại được những quy luật ngầm đang hiện diện đầy rẫy ngoài kia, bằng cách này hay cách khác người ta sẽ luôn bị chúng chế ngự, bị buộc phải thuần phục bất kể ý chí cá nhân thuận nghịch ra sao.

Mà nhất là khi đã dấn thân với giới giải trí được ví như vũng nước đục này, số phận của Lạc Lạc gần như đã được an bài từ đầu.

Nếu đã như vậy... Chi bằng tự mình chọn lấy một người... Chỉ cần không quá ghê tởm...

Giây phút ấy, hai người mang theo trong mình hai luồng suy nghĩ khác biệt, đối diện với nhau trong hoàn cảnh vừa đặc sắc mà lại không kém phần nóng bỏng.

Tưởng chừng như tất cả đã được an bài, những gì còn lại chỉ là quá trình hoàn thành cuộc vui còn đang dang dở mà thôi.

Tuy nhiên bức tranh đầy màu dục vọng ấy, lại bị phá hỏng bởi một tiếng chuông vang lên bất ngờ từ bên ngoài cửa.

Keng!