Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 27: Hạ màn

Chương 27: Hạ màn


Bữa ăn tối đã kéo dài gần nửa giờ.

Sau khi nhận ra toàn bộ những lời nói và hành động của mình chẳng thể đả động chút nào tới đối phương, Lý Vân Long cũng rất tự giác im lặng ăn cho xong bữa, không tiếp tục bày ra thêm mấy trò đánh mặt ấu trĩ nữa.

Vốn dĩ ban đầu khi mới trông thấy Sở Thiên đang đứng hút thuốc ngoài hành lang, trong lòng Lý Vân Long còn không nhịn được mà cảm thấy hoảng hốt trong chốc lát.

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là đối phương và Lưu Khiết đã âm thầm hẹn gặp nhau ở đây từ trước mà không nói gì với mình.

Thế nhưng rất nhanh sau đó Lý Vân Long đã lập tức tự phủ nhận suy nghĩ kia, đồng thời còn tự giễu cợt bản thân lo lắng không đâu.

Hắn biết rõ đoạn tình cảm giữa Lưu Khiết và Sở Thiên, cũng biết nguyên nhân gây ra đổ vỡ giữa bọn họ.

Dù cho không ai trong hai người chủ động kể chuyện đó ra ngoài, nhưng một bên là hoa khôi giảng đường, một bên là thiếu gia giàu có phong lưu, cố nhiên tin đồn về vấn đề tình ái của họ sẽ tự động lan truyền với một tốc độ chóng mặt.

Sau khi tốt nghiệp phổ thông, Lý Vân Long vẫn kiên trì theo đuổi Lưu Khiết, dùng biện pháp đẹp trai không bằng chai mặt để tiếp cận cô.

Mãi cho đến mấy tháng trước, rốt cuộc nỗ lực của hắn cũng được đền đáp xứng đáng.

Lưu Khiết đã chấp nhận sẽ cho hắn cơ hội tìm hiểu thêm, điều này cũng đồng nghĩ với việc cô nàng này rất có thể đã phát sinh chút cảm tình nào đó với Lý Vân Long, hoặc chí ít cũng không chán ghét hành động của hắn.

Mặc dù ngay cả bàn tay của đối phương cũng chưa được nắm qua, càng chẳng nói tới việc tiến xa hơn, thế nhưng đối với Lý Vân Long mà nói thì như vậy cũng là đủ để cho hắn cảm thấy mãn nguyện rồi.

Phải biết rằng lúc này Lưu Khiết đã không còn là cô bé lọ lem ngày xưa nữa, mà là cô con gái rượu của một gia đình tài phiệt giàu có bậc nhất đất nước.

Nói thêm một chút về chuyện đời tư của Lưu Khiết.

Lý Vân Long không hiểu quá rõ toàn bộ mọi việc, tuy nhiên cũng nắm được đại khái một vài chi tiết chính.

Cha ruột của Lưu Khiết là Lưu Tuấn Khải, hiện đang đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch tập đoàn Vạn Đạt.

Quan trọng hơn, ông ta là con trai thứ ba của chủ tịch tập đoàn, và đồng thời cũng là người thừa kế sáng giá của đế chế tỷ đô này.

Còn mẹ của cô trước đây chỉ là một nhân viên tạp vụ bình thường trong chi nhánh công ty hóa chất Vạn Đạt ở Đông Hải mà thôi.

Hai mươi mốt năm trước, mẹ của Lưu Khiết gặp cha cô lần đầu tiên.

Lưu Tuấn Khải khi đó đã ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi, còn mẹ của Lưu Khiết mới vừa tròn mười tám.

Bất kể tuổi tác có lớn một chút, thì phong thái lịch lãm cộng với khí chất nho nhã vượt xa người thường của vị giám đốc họ Lưu này vẫn khiến cho tất cả những cô gái xung quanh ông ta không khỏi xiêu lòng.

Mà mẹ của Lưu Khiết - một thiếu nữ đang vào độ tuổi tuổi mười tám đôi mươi - cũng không nằm ngoài số đó.

Cô gái trẻ ấy bị choáng ngợp bởi phong độ thân sĩ và sự nghiệp thành đạt của Lưu Tuấn Khải, đến mức chỉ vừa gặp mặt một vài lần mà đã nảy sinh tình ý.

Ở chiều ngược lại, Lưu Tuấn Khải cũng bị nét đẹp hiền thục và mỹ lệ của cô thu hút.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, rất nhanh sau đó giữa hai người đã bắt đầu phát sinh quan hệ.

Vốn dĩ còn tưởng rằng đây là một chuyện tình đẹp giữa cô bé lọ lem và chàng bạch mã hoàng tử ưu tú xuất chúng.

Thế nhưng thứ ảo mộng đó chắc chỉ có trong truyện cổ tích, còn ngoài đời thực thì khác hoàn toàn.

Mối quan hệ giữa lọ lem và hoàng tử chẳng kéo dài được bao lâu thì đã đứt gánh giữa đường vì một lý do rất hiển nhiên...

Ở thủ đô xa xôi kia, hoàng tử đã kết hôn từ lâu, hơn nữa còn có hai đứa con trai.

Đúng vậy, Lưu Tuấn Khải lập gia đình từ khi mới vừa đôi mươi, mà con trai ông ta lúc đó chỉ kém mẹ Lưu Khiết vỏn vẹn ba, bốn tuổi mà thôi.

Mẹ của Lưu Khiết không chịu nổi cú sốc này, cho nên liền ngay lập tức cắt đứt toàn bộ liên lạc với Lưu Tuấn Khải, đồng thời nghỉ làm ở công ty, tìm một vài việc lao động thời vụ khác để sống qua ngày.

Đương nhiên cô trẻ ngày ấy không hề biết rằng lúc này trong bụng mình đã mang cốt nhục của vị giám đốc lãng tử kia.

Mà Lưu Tuấn Khải cũng bởi vì mọi chuyện vỡ lở, cho nên phải lập tức trở về thủ đô, không thể tiếp tục ở lại Đông Hải nữa.

Phải biết rằng nhà họ Lưu mặc dù nắm trong tay cả một tập đoàn lớn, có thể ví như con hổ trong ngành công nghiệp chế tạo và khai khoáng, thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bọn họ không có đối thủ nào xứng tầm.

Trên thực tế, thế lực phía sau lưng của vợ Lưu Tuấn Khải không hề thua kém Vạn Đạt chút nào, thậm chí nếu xét trên các phương diện khác ngoài thương nghiệp, thì sức ảnh hưởng của họ còn lớn hơn rất nhiều lần.

Lưu Tuấn Khải lúc đó bị vợ quản rất chặt, cho nên không thể tiếp tục qua lại với mẹ Lưu Khiết, cũng không biết cô đã mang thai.

Thời gian cứ thế trôi đi, thoáng chốc đã qua gần hai mươi năm.

Cho tới khoảng vài tháng trước, cũng không biết trùng hợp thế nào mà hai người họ gặp lại được nhau.

Đó là tất cả những gì Lý Vân Long tìm hiểu được, trong đó những chi tiết đời tư phần lớn đều do mẹ của Lưu Khiết trực tiếp kể với hắn.

Lưu Khiết cực kỳ ghét phải nghe bất cứ điều gì liên quan tới người cha kia, dẫu rằng bởi vì ông ta mà bây giờ cô mới có thể lột xác để trở thành một tiểu thư quý phái.

Cũng vì lý do này mà ban nãy khi thấy Lý Vân Long nhắc tới Lưu Tuấn Khải, trong đôi mắt vốn tĩnh lặng của Lưu Khiết lập tức hiện ra một tia chán ghét không thể giấu diếm được.

Đương nhiên chút thái độ kỳ lạ này sẽ không khiến Thẩm Tiểu Ái quá để ý, dù sao cô nàng này cũng rất đơn giản, không quá quan tâm tới những cử chỉ nhỏ nhặt của đối phương.

Thẩm Tiểu Ái và Lưu Khiết không ăn uống gì nhiều, mà dành phần lớn thời gian trong bữa cơm để nói chuyện phiếm, toàn là những thứ vấn đề không đầu không đuôi của phụ nữ.

Sở Thiên đã ăn xong phần của mình, hắn lau miệng bằng chiếc khăn trắng được xếp gọn gàng trước mặt, sau đó ghé tai Thẩm Tiểu Ái nói nhỏ vài câu rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Lưu Khiết liếc qua bóng lưng của Sở Thiên, tiếp theo lại ngoảnh đầu sang hỏi han Thẩm Tiểu Ái:

"Chị Tiểu Ái, bạn trai của chị ra ngoài làm gì thế?"

"Ừm, cậu ấy nói muốn hút thuốc... Mà hắn không phải bạn trai tôi đâu..."

Thẩm Tiểu Ái mím môi, hơi có vẻ lúng túng, trong lòng lại không khỏi tự nhủ thêm một câu: Ít ra bây giờ vẫn chưa phải...

Lưu Khiết nhìn thoáng qua biểu hiện của Thẩm Tiểu Ái, khóe miệng liền hơi nhếch lên thành một đường cong.

"Em đi ra ngoài một chút, chị Tiểu Ái cứ ăn tiếp đi nhé..."

Nói đoạn, Lưu Khiết lại liếc mắt nhìn qua Lý Vân Long đang cắm đầu vào ăn uống, sau đó nói nhỏ với Thẩm Tiểu Ái:

"Em để bạn trai ở đây cho chị trông nhé. Chị nhớ không được nhân lúc em ra ngoài mà câu mất hồn vía của hắn đâu đó!"

Thẩm Tiểu Ái biết đối phương đang cố ý trêu chọc mình, tuy nhiên lúc này quan hệ giữa hai người đã không còn xa lạ như lúc đầu nữa, cho nên cô cũng không cảm thấy ngượng ngùng gì, thậm chí còn tùy tiện nói giỡn ngược lại.

"Yên tâm, tôi rất có chừng mực, sẽ không ăn thịt bạn trai của cô đâu..."

Lưu Khiết cười cười gật đầu, sau đó liền xoay người bước ra ngoài.

Vừa đi qua cánh cửa phòng ăn, Lưu Khiết đã nhìn thấy Sở Thiên đang đứng hút thuốc ở cách đó không xa.

Cô liền không chần chừ chút nào mà tiến về phía trước mặt hắn, tiếp đó lại mở lời bằng một chất giọng lạnh nhạt pha chút trào phúng.

"Sở thiếu gia quả nhiên vẫn là Sở thiếu gia, đi đến đâu cũng có người đẹp vây quanh, thật là khiến cho người ta phải ghen tỵ."

Sở Thiên rít vào một hơi thuốc, từ trong miệng chậm rãi chầm chậm phun ra làn khói trắng mờ.

Hắn nhìn thẳng vào mắt đối phương, thản nhiên mỉm cười, đáp:

"Cả ngày hôm nay bày ra bao nhiêu chiêu trò, rốt cuộc cũng chỉ là muốn khoe với tôi xuất thân mới của cô thôi à? Không cảm thấy làm như vậy rất nhàm chán sao?"

Nghe thấy những lời nói có phần châm chọc của Sở Thiên, Lưu Khiết lại không tỏ ra tức giận chút nào.

Thái độ của cô vẫn rất thản nhiên, như thể chuyện đang xảy ra chẳng hề liên quan gì tới mình vậy.

"Haha, tiếc thật đó, tôi còn tưởng anh hiểu rõ tôi hơn thế này chứ! Đương nhiên tôi cũng chẳng hứng thú khoe khoang gì trước mặt anh, chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau mà thôi, ôn lại chút chuyện cũ không phải là hợp tình hợp lý sao?"

Khóe miệng của Lưu Khiết cong cong, ý tứ châm biếm trên mặt càng đậm hơn vài phần.

"Cũng không biết sau khi JK phá sản rồi, thì vị đại thiếu gia này có còn được các cô gái săn đón như bây giờ nữa không?... À mà cũng không sao, chị Tiểu Ái là người tốt, chắc sẽ không bỏ rơi anh vì anh nghèo túng đâu, phải không?"

Hừ, quả nhiên là không đơn giản như vậy!

Ánh mắt Sở Thiên lập tức trở nên sắc bén, hắn nhìn chằm chằm vào Lưu Khiết, như thể muốn soi thấu hết thảy nội tâm của đối phương.

Đối diện với cái nhìn lạnh lẽo ấy, Lưu Khiết chỉ nhẹ nhẹ nhàng nhún vai một cái, ra vẻ vô tội nói:

"Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi cũng không phải là thủ phạm hãm hại Sở gia các anh, có trút giận lên đầu tôi cũng đâu giải quyết được gì..."

"Tuy nhiên nói gì thì nói, bây giờ tôi cũng phải cảm thấy nể phục Sở thiếu gia rồi đó. Tình hình đã đến nước này mà vẫn còn tâm trí đưa bạn gái đi ăn, thật đúng là trời sập cũng không đổi sắc mặt..."

Những lời này của Lưu Khiết không phải là dối trá.

Cô nàng này có thể thông minh, nhưng chắc chắn còn không đủ năng lực để bài binh bố trận trong thương trường khốc liệt, nhất là khi đối mặt với cô là một thế lực lớn như JK.

Sở Thiên hiểu điều đó, cho nên cũng không thực sự nghĩ rằng cô nàng này đang phá rối việc làm ăn của gia đình mình.

Lưu Khiết tối đa cũng chỉ là kẻ đứng ngoài xem cuộc vui, cười trên nỗi đau của người khác mà thôi.

Đã là như vậy, thì Sở Thiên cũng không quá mức đề phòng cô, mà chỉ ung dung đáp lời:

"JK nếu như dễ dàng sụp đổ như vậy, thì nó đã chẳng thể tồn tại tới ngày hôm nay. Cô còn nhỏ, nên tập trung học hành cho đàng hoàng, đừng có quan tâm tới mấy chuyện thị phi lừa gạt này làm gì..."

"Tôi còn nhỏ? Phải vậy không, sao tôi lại không thấy thế nhỉ? Anh nói xem, tôi nhỏ ở chỗ nào...?"

Lưu Khiết mỉm cười đầy tà ý, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên ngực, nói:

"Ở đây à? Hay là..."

Vừa nói nàng vừa đưa bàn tay còn lại về phía sau, khẽ chạm vào bờ mông cong cong đầy cám dỗ của mình:

"Hay là ở đây...?"

Nếu như không phải đôi mắt của Lưu Khiết hoàn toàn chẳng hàm chứa chút cảm xúc ngọt ngào nào, mà chỉ có một tia căm ghét, lạnh nhạt như ẩn như hiện, vậy thì có lẽ Sở Thiên đã cho rằng cô nàng này đang cố tình quyến rũ mình rồi.

Cũng không biết sau khi chia tay Sở Thiên, mấy năm qua Lưu Khiết đã sống ra sao.

Từ chỗ một cô gái hoạt bát náo nhiệt, lại biến thành yêu nữ không ngại dùng tiểu xảo để tác động tới tâm trí người khác như bây giờ, quả thực là không đáng.

Nếu như đổi lại là bất kỳ một gã trai tơ mới tròn hai chục cái xuân xanh khác, thì có lẽ đã khó mà kìm chế được sự xúc động của bản thân.

Tiếc thay, linh hồn của Sở Thiên hiện tại đã là một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, chứ không phải tên thanh niên mới mười tám đôi mươi, cho nên một chút thủ đoạn của Lưu Khiết đối với hắn mà nói thực sự không đáng là gì, thậm chí còn hơi có chút buồn cười nữa.

"Cô không nên làm như vậy, tôi là thanh niên khỏe mạnh, sức chịu đựng rất có giới hạn, coi chừng tôi ăn thịt cô đến xương cũng không nhả đó."

Sở Thiên cười gằn, nhìn thẳng vào mắt đối phương mà buông lời cảnh cáo.

"Thật sao? Chỉ sợ anh không có cái gan đó, nên nhớ chị Tiểu Ái vẫn còn ở ngay trong... Ứ..."

Lưu Khiết còn chưa kịp nói dứt lời, thì đôi môi đỏ căng mọng của cô đã bị Sở Thiên khóa chặt.