Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 27: Nghi hoặc

Chương 27: Nghi hoặc

Trong một tích tắc, hết thảy mọi thứ xung quanh dường như bất chợt rơi vào khoảng không im lặng.

Tất cả nhân viên phục vụ đang đứng gần đó đều tự giác cúi thấp đầu, cố gắng tránh né không để ý tới những chuyện vừa diễn ra trước mắt.

Một hồi kịch tình đang được đưa lên đến cao trào.

Nhân vật nam chính Sở Thiên thì hoàn toàn không hề kiêng nể gì hết, cả người áp sát vào thân thể nóng bỏng của Lưu Khiết, một tay vòng qua bờ eo thon của cô, mạnh mẽ siết chặt.

Mà bàn tay còn lại, rất tự nhiên liền đưa tới sau gáy của đối phương, sau đó dùng sức kéo một chút, để cho cặp môi đỏ mọng như trái anh đào kia tiến tới phía trược, dán chặt vào môi mình.

Cả quá trình đó chỉ tốn không tới hai giây!

Nữ chính bất đắc dĩ của vở kịch này đương nhiên không kịp phản ứng gì, chỉ có thể hốt hoảng ú ớ một tiếng, đôi môi đã bị tên nam chính kiêm luôn nhân vật phản diện khóa lại.

Đầu óc Lưu Khiết choáng váng trong giây lát, cảm giác mơ hồ khiến cho cô không thể theo kịp với tiếp tấu của những việc đang diễn ra.

Ở chiều ngược lại, dù rằng Sở Thiên mang theo tâm lý muốn trừng trị những hành động khiêu khích của đối phương, nhưng cũng không thể phủ nhận trong lòng hắn vẫn cảm thấy có vài phần hưởng thụ.

Chỉ là một cái hôn mà thôi, không ngờ lại có thể kích thích tới như vậy...

Hương thơm nhàn nhạt từ trong khuôn miệng nhỏ nhắn yêu kiều truyền tới, càng khiến cho Sở Thiên say mê tới độ không muốn ngừng lại.

Thế nhưng cảm giác thoải mái này lại không kéo dài được lâu.

Một cơn đau bất thình lình ập tới, xóa sạch hoàn toàn dư vị ngòn ngọt của nụ hôn chớp nhoáng kia.

Ai ui, đau quá!

Tiểu yêu tinh cuối cùng cũng lộ nguyên hình một con cọp cái.

Không ngờ cô nàng này lại cứng rắn như vậy, thoáng cái đã cắn rách cả khóe môi của hắn.

Sở Thiên vội buông cơ thể mềm mại bên trong vòng tay mình ra, lùi lại phía sau vài bước.

Trong miệng hắn lúc này vẫn còn vương lại chút mùi thơm thoang thoảng, hòa quyện cùng với vị máu tanh mằn mặn đang trào ra từ vết thương.

Ở phía đối diện với Sở Thiên, Lưu Khiết đã cảm thấy đôi chân mềm nhũn, mất sạch sức lực, đầu óc cũng ong ong như thể vừa bị ai đó cầm búa đập mạnh một nhát vậy.

Khuôn mặt cô nóng rực, ửng đỏ, hơi thở càng trở nên gấp gáp hơn bội phần, trái tim nhỏ bé đập thình thịch chẳng khác nào một con ngựa đứt cương đang phi loạn.

Tên khốn này, vậy mà lại dám...

Trông thấy bộ dạng hoảng hốt và chật vật của cô gái trước mặt, khóe miệng Sở Thiên hơi cong lên, lộ rõ vẻ thỏa mãn cùng thích thú.

"Thấy không? Tôi đã bảo cô đừng nên tiếp tục khiêu khích tôi rồi mà? Giờ thì sao, đã thấy hối hận chưa...?"

"Anh... Lưu manh... Khốn kiếp...!"

Lưu Khiết giận dữ trừng mắt nhìn Sở Thiên, hai bàn tay thon gầy siết chặt lại, ngay cả giọng nói cũng không còn giữ được sự bình tĩnh, lạnh nhạt như trước nữa.

"Đồ khốn, tôi phải nói với chị Tiểu Ái, để chị ấy nhìn rõ bộ mặt thật của anh!"

Sở Thiên nhún vai, cười nhạt đáp:

"Cô định nói gì với cô ấy? Tố cáo chuyện cô đã cố gắng quyến rũ tôi như thế nào à? Còn nữa, nếu phải đặt hai người chúng ta lên bàn cân mà so sánh, cô cho rằng cô ấy sẽ tin ai? Tôi hay cô?"

Nói đoạn, Sở Thiên chậm rãi bước lên phía trước hai bước, thu hẹp khoảng cách giữa hắn và Lưu Khiết lại tới mức gần như sắp chạm vào nhau.

Mắt thấy đối phương bỗng nhiên áp sát mình, Lưu Khiết liền không tự chủ được mà thu người lại, muốn tránh né người đàn ông trước mặt này.

Tuy nhiên phía sau lưng cô bây giờ lại là bức tường hành lang, hoàn toàn không còn khoảng trống để trốn chạy.

Sở Thiên ghé đầu xuống, thì thầm vào tai Lưu Khiết:

"Lần sau đừng cố chơi mấy trò này nữa, cô còn non và xanh lắm, không diễn được vai ác đâu! Coi chừng không trộm được gà, còn mất oan nắm thóc đấy!"

Sau đó mặc kệ Lưu Khiết đứng im như trời trồng, Sở Thiên nhanh chóng xoay người bước đi, trong lòng thầm mắng hàm răng của con nhóc này thật sắc, chỉ cắn yêu một cái mà cũng rách toác cả môi mình rồi.

Lát nữa không biết nên giải thích thế nào với Thẩm Tiểu Ái về vết thương quái gở này đây.

Nhưng mà... Hương vị vừa rồi, quả thực không tệ chút nào, dù có bị cô ta cắn trả một cái đi nữa thì cũng vẫn đáng giá lắm...

Trái ngược với khung cảnh ngập tràn yêu hận tình thù bên ngoài hành lang, trong phòng ăn lúc này lại bị bao phủ bởi một bầu không khí yên tĩnh, im ắng tới mức ngay cả một sợi tóc rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy được.

Thẩm Tiểu Ái sẽ không mở lời trước với Lý Vân Long, bởi lẽ ấn tượng đầu tiên hắn mang tới cho cô thực sự quá xấu, nếu không phải vì Sở Thiên và Lưu Khiết thì chẳng đời nào cô lại chịu ngồi chung một phòng với kẻ hạ lưu như vậy.

Mà Lý Vân Long cũng nhận ra thái độ của Thẩm Tiểu Ái đối với mình không có nhiều thiện cảm, cho nên tuy rằng hắn có vụng trộm liếc nhìn đối phương mấy lần, lại âm thầm đánh giá qua một phen, thế nhưng cũng không trực tiếp bắt chuyện với cô.

So với Lưu Khiết, khí chất của Thẩm Tiểu Ái hoàn toàn bất đồng, thật sự khó mà nói được ai cao ai thấp.

Đương nhiên nếu đứng ở góc nhìn của một người đàn ông, thì có lẽ vẻ mị hoặc của Lưu Khiết sẽ hấp dẫn hơn rất nhiều, chí ít là về phương diện ái tình.

Thẩm Tiểu Ái là ví dụ điển hình cho mẫu phụ nữ truyền thống, tính cách của cô tương đối đơn giản, hòa ái và bao dung, hơn nữa còn rất biết cách chăm sóc người khác, hứa hẹn tương lai sẽ trở thành một nàng dâu thảo vợ hiền.

Mà Lưu Khiết lại thắng ở chỗ dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ, những đường cong từ trên xuống dưới đều vô cùng nóng bỏng, hấp dẫn.

Tuy nhiên có một điểm trừ khiến cho Lý Vân Long luôn cảm thấy hơi không thoải mái, đó là tính tình Lưu Khiết dường như lại có phần trái ngược với vẻ ngoài của cô.

Từ khi hai người chính thức qua lại với nhau tới nay, Lưu Khiết đối với Lý Vân Long cũng rất tốt, vừa cho hắn tiền tiêu xài, lại giới thiệu công việc cho hắn, thỉnh thoảng còn cùng hắn đi ăn nữa.

Nhưng mà... Xét về mặt tình cảm, không biết vì lý do gì mà Lưu Khiết vẫn luôn duy trì thái độ có phần lãnh đạm, xa cách với Lý Vân Long.

Thoạt đầu Lý Vân Long cũng không có ý kiến gì về vấn đề này.

Dù sao quãng thời gian mà hắn theo đuổi Lưu Khiết đã không phải là ngày một ngày hai, mà trước đó rất lâu đều không hề có tiến triển gì, cho nên chỉ riêng việc cô chấp nhận hẹn hò với hắn thôi cũng đã tính là một bước dài trong quan hệ của hai người rồi.

Thứ gì càng khó có được, lại càng khiến cho người ta e ngại sẽ đánh mất nó.

Lý Vân Long cũng vậy, hắn không dám quá gấp gáp, đành phải tạm thời nhẫn nhịn xuống.

Tuy nhiên trải qua mấy tháng tiếp theo, càng ngày Lý Vân Long càng cảm thấy hình như tình cảm của hai người không hề có chút tiến triển chút nào, cứ mãi dậm chân tại vạch xuất phát.

Điều này không chỉ làm cho Lý Vân Long cảm thấy sốt ruột, mà còn bất giác nảy sinh tâm lý ngờ vực.

Hay là... Trong lòng cô ấy vẫn còn chưa quên được tên khốn họ Sở kia...?

Hoặc cũng có thể là do gia cảnh của mình quá kém nên mới khiến cô ấy cảm thấy không muốn tiến xa hơn?

Vốn dĩ Lý Vân Long không phải là kẻ tự tin, từ xưa tới nay đều không hề thay đổi.

Trước đây khi còn ngồi trên ghế nhà trường, hắn không dám giao tiếp quá nhiều với bạn bè, đặc biệt là bạn khác giới, bởi vì hắn lo rằng sự nhàm chán và tẻ nhạt của bản thân sẽ chẳng thể gây được chút hứng thú nào với người đối diện.

Hắn tránh né những buổi tụ họp, càng không muốn đặt chân tới bất kỳ buổi tiệc tùng nào, từ lễ kỷ niệm cho tới sinh nhật của bạn học, hay thậm chí là cả lễ tốt nghiệp phổ thông.

Với vẻ ngoài lôi thôi lếch thếch của mình, Lý Vân Long sẽ luôn cảm thấy lạc lõng giữa một đám người ăn vận chỉn chu, lịch thiệp.

Mọi người rủ nhau đi ăn uống, hát hò sau giờ học, hắn đều viện lý do bận việc đọc sách để từ chối, đơn giản là bởi chiếc ví của hắn đã lép kẹp, trống rỗng.

Bắt nguồn từ sự tự ti đó, một thứ tâm lý ghen ghét với những người có vẻ ngoài ưa nhìn, có tiền, giao thiệp rộng rãi... Dần hình thành trong đầu hắn.

Trong mắt một tên mọt sách đầu bù tóc rối, không xu dính túi như Lý Vân Long, thì Sở Thiên quả thực không khác gì mặt trời giữa trưa, vừa tỏa sáng chói lọi, lại có hàng tá hành tinh vây quanh.

Mà hắn, chỉ là một cục đá cuội nằm trong góc tối, xù xì và im lặng.

Sự ghen tị này bị Lý Vân Long giấu rất kỹ trong lòng, nhưng không có nghĩa là nó sẽ biến mất, mà ngược lại theo thời gian nó lại càng lớn dần lên.

Nếu một ngày nào đó mình có thể vượt qua hắn, chắc chắn mình sẽ chẳng ngần ngại đặt hắn dưới chân, tùy ý dẫm đạp tới khi thỏa mãn mới thôi.

Con người, đôi khi chính là như vậy, có những điều ác cảm vô lý tồn tại trong lòng mà gốc rễ của nó chỉ bắt nguồn từ sự ghen tị đơn thuần, chứ chẳng phải thâm thù đại hận gì lớn lao.

Đương nhiên Sở Thiên không biết được Lý Vân Long lại ghen ghét với mình như vậy, bởi từ trước tới nay trong mắt hắn Lý Vân Long chỉ luôn giống như một người vô hình.

Vả lại, dù cho có thực sự nghe được tiếng lòng của đối phương đi chăng nữa, thì chắc hẳn Sở Thiên cũng sẽ cười xòa cho qua mà thôi.

Một người mà ngay cả nửa phần tự tin cũng không có, phải dựa vào những gì người khác ban phát cho mình để ra oai, dùng thủ đoạn rẻ tiền hòng kiếm chác chút thể diện, thì quả thực không xứng đáng để Sở Thiên phải lưu tâm.

Sở Thiên thong dong bước vào trong phòng, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tiểu Ái.

Hắn liếc nhìn đĩa đồ ăn vẫn còn hơn phân nửa trên bàn, sau đó lại trông thấy vẻ mặt đầy sự quan tâm của Thẩm Tiểu Ái, liền cười hỏi:

"Sao không ăn nữa? Không hợp khẩu vị à?"

Thẩm Tiểu Ái lắc lắc đầu, nói:

"Tôi ăn đủ rồi. Anh... Môi của anh bị sao vậy...?"

Sở Thiên đưa tay sờ sờ lên trên miệng, lập tức phát hiện ra môi mình đã sưng tấy lên rồi.

"À, cái này hả... Lúc nãy tôi ra ngoài, trót sàm sỡ con gái nhà người ta, cho nên liền bị cắn thành như vậy đó. Haiz, chơi dao mãi cũng phải có ngày đứt tay, thật đúng là thế sự khó lường..."

Nghe thấy câu trả lời của Sở Thiên, Thẩm Tiểu Ái chẳng những không tin tưởng hắn, mà còn phì cười, nhỏ giọng gắt lên:

"Anh thật là... Không đứng đắn chút nào!"

Sở Thiên vội vàng làm bộ giải thích, hay nói đúng hơn là cợt nhả...

"Tôi nói rồi, tôi có nhiều chỗ đứng được lắm, không thể nói là không có chút nào..."

"Được rồi, ngừng! Lưu Khiết đang trở lại đây, đừng để cô ấy nghe thấy anh nói hươu nói vượn."

Lưu Khiết từ ngoài cửa bước vào, vẻ chật vật lúc nãy cũng đã biến mất tăm, thay vào đó là khuôn mặt bình tĩnh như thể chưa từng phát sinh bất kỳ chuyện gì vậy.

Cô liếc nhìn Sở Thiên - lúc này đang thì thầm to nhỏ với Thẩm Tiểu Ái, trong mắt không khỏi thoáng qua một tia căm giận.

Thẩm Tiểu Ái có thể không chú ý, còn Sở Thiên lại không bỏ qua cử chỉ này của Lưu Khiết.

Lườm tôi à? Sợ quá đi mất!

Sở Thiên trực tiếp đối diện với Lưu Khiết, hoàn toàn không có chút ý tứ hối lỗi hay trốn tránh nào.

Hắn nháy mắt với cô một cái, sau đó lại đưa tay xoa xoa môi mình, miệng hơi nhếch lên lộ ra vẻ cười cợt trông rất gợi đòn.

Lưu Khiết phẫn nộ, nhưng lại không tiện phát tác ngay tại chỗ, cho nên chỉ có thể im lặng hậm hực.

Cô đi tới bên cạnh Thẩm Tiểu Ái, thấp giọng nói nhỏ:

"Chị Tiểu Ái, em cảm thấy trong người không được khỏe lắm, chắc là em phải về trước đây. Chị cứ tiếp tục ăn đi nhé, đừng có để bụng đói ra về đấy."

Dứt lời, Lưu Khiết quay đầu hướng về phía Lý Vân Long, gật gật đầu:

"Vân Long, anh gọi tài xế đi, chúng ta về thôi!"

Từ đầu tới cuối cô không hề nhắc một câu nào với Sở Thiên, hoàn toàn coi hắn giống như không khí.

Thái độ kỳ lạ của Lưu Khiết, cùng với những hành động của Sở Thiên, Lý Vân Long ngồi ở vị trí đối diện đã thu hết tất cả vào trong tầm mắt.

Trong lòng hắn không khỏi nảy sinh nghi ngờ, cảm thấy rất có thể giữa Sở Thiên và Lưu Khiết đã xảy ra chuyện gì đó, thế nhưng lại không dám chất vấn cả hai người ngay tại đây, cho nên chỉ đành hậm hực gật đầu đáp ứng.

Lý Vân Long nhấc điện thoại gọi cho tài xế, nói anh ta lấy xe chờ trước sảnh, sau đó vội vàng đi theo sau lưng Lưu Khiết, rời khỏi cái nơi đầy thị phi này.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Sở Thiên, Thẩm Tiểu Ái và chiếc bàn tròn đặt đầy đồ ăn...

"Này..."

Thẩm Tiểu Ái nghiêng đầu sang bên cạnh, hướng Sở Thiên hỏi nhỏ:

"Giữa anh và Lưu Khiết, có phải đã xảy ra chuyện gì không...?"

Sở Thiên mỉm cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô.

"Sao cô lại nghĩ như thế?"

"Hừ, tôi đang hỏi anh mà? Vết thương kia... Chắc không phải thật sự là bị cô ấy cắn đấy chứ...?"

"......"

Cô nàng này... Lúc cần thông minh thì rất khờ khạo, lúc cần ngốc thì lại bất ngờ tinh tường như vậy, có để cho người ta sống nữa không...!?