Chương 30: Tâm tư của thiếu nữ

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 30: Tâm tư của thiếu nữ

Chương 30: Tâm tư của thiếu nữ

Vừa bước chân vào trong nhà, Thẩm Tiểu Ái đã vội vàng đi tới trước mắc treo đồ, lấy từ trên đó xuống một cái khăn tương đối sạch sẽ, sau đó nhanh chóng lau chùi qua bàn ghế một thoáng.

Dù cho khu tập thể này nằm cách đường lớn một quãng khá xa, nhưng vẫn không thể tránh khỏi có bụi bặm trong không khí, đây là tình trạng chung của cả thành phố Đông Hải chứ không riêng gì một khu vực nào.

Mà mấy ngày gần đây Thẩm Tiểu Ái lại phải dành phần lớn thời gian ở bệnh viện, không có lúc nào rảnh để dọn dẹp nhà cửa, cộng với việc cha mẹ cô đã tới thủ đô được hơn một tuần, cho nên đồ đạc bên trong nhà lúc này đã bị bao phủ bởi một tầng bụi mỏng.

Còn về phần Thẩm Hoàng, tên nhóc này từ nhỏ được cha mẹ nuông chiều, tuy rằng hoàn cảnh gia đình khó khăn, vất vả hơn những nhà khác, nhưng hắn lại chưa từng phải động tay động chân vào bất cứ việc lớn nhỏ nào trong nhà cả.

Có lẽ bởi vì lý do này, mới khiến cho hắn trở thành một kẻ ngông nghênh và ích kỷ, chỉ biết thỏa mãn nhu cầu của bản thân, hoàn toàn không hề quan tâm tới những người xung quanh mình sống ra sao.

Nếu như không có cuộc gặp gỡ định mệnh giữa hắn và Sở Thiên ở bệnh viện, thì có lẽ con đường nhân sinh của Thẩm Hoàng sẽ tiếp tục đi theo quỹ đạo bi kịch đã được định trước.

Hắn sẽ vẫn ngổ ngáo, vẫn phá phách bất chấp tất cả, vẫn tiếp tục trên con đường sa ngã, càng ngày càng đi xa hơn, tới khi không còn cơ hội quay đầu nữa.

Có lẽ khoảng chừng cỡ mười năm, mười lăm năm sau đó, hắn sẽ chết trong một con ngõ bẩn thỉu tối tăm nào đó vì sốc thuốc, sau khi đã chích hết vài liều ma túy rẻ tiền mua từ mấy tay buôn thuốc cò con.

Hoặc cũng có thể hắn sẽ nhập bọn với đám xã hội đen cộm cán, trở thành một tên ma cô chạy vặt, chuyên đi làm mấy công việc như dắt gái, thu nợ, cuối cùng bị người ta chém thành mấy mảnh trong một cuộc thanh toán băng đảng.

Đời thực, đối với những kẻ giống như Thẩm Hoàng trước đây, hoàn toàn chẳng tồn tại một viễn cảnh tương lai tươi đẹp nào chờ đợi hắn cả, tất cả chỉ có sự nghèo khổ, đau đớn, bệnh tật, và cuối cùng là cái chết mà thôi.

Thế nhưng Thẩm Hoàng lại may mắn hơn những kẻ đã đi hết con đường đời bi kịch kia, đó là hắn lại gặp Sở Thiên, và được đối phương trao cho một cơ hội mới.

Đương nhiên đây chỉ là việc giữa Sở Thiên và Thẩm Hoàng, còn Thẩm Tiểu Ái chẳng hề có một chút quan hệ nào, dẫu rằng chính cô cũng là một phần nguyên nhân gây nên sự việc rùm beng lần trước.

Trong lòng Thẩm Tiểu Ái luôn luôn có một phần cảm kích Sở Thiên, cô hiểu rằng em trai mình có thể thay đổi tâm tính, trở thành một người đàng hoàng tử tế hơn, phần nhiều trong đó là do Sở Thiên giúp đỡ.

Bất kể phương pháp của hắn có phần cực đoan và bạo lực, thì cũng vẫn không thể phủ nhận được độ hiệu quả của nó.

Với một người đã phải thất vọng hết lần này tới lần khác như Thẩm Tiểu Ái, đây đã là kết quả quá rất rất khả quan rồi, cho nên trong lòng cô không hề có khúc mắc nào với Sở Thiên, dẫu rằng bởi vì hắn mà em trai cô đã phải nói lời tạm biệt với mấy chiếc răng cửa...

Thẩm Tiểu Ái im lặng nhìn Sở Thiên - lúc này đang lấy từ trong chạn bát ra một chiếc cốc mẻ, sau đó lại tự rót cho mình một ly nước, ngửa cổ uống ừng ực chẳng nề hà gì.

Thái độ thoải mái của hắn khiến cho tâm tư của cô cũng được thả lỏng vài phần, dù cho rất có thể những hành động đó chỉ là thứ hắn đang cố gắng thể hiện ra ngoài, để khiến cô không cảm thấy tự ti mà thôi.

Về lý mà nói, suy nghĩ này của Thẩm Tiểu Ái quả thực không phải là không có căn cứ.

Chỉ có điều, khác với những gì cô tưởng tượng, Sở Thiên bây giờ lại không hẳn là đang diễn kịch.

Có lẽ ban đầu Sở Thiên còn hơi ngạc nhiên vì hoàn cảnh tồi tàn của nơi này, nhưng rất nhanh hắn liền có thể thích nghi được với nó, không cảm thấy khó chịu hay ghét bỏ chút nào.

Đối với những người giàu có quen sống trong nhung lụa, thì việc phải bước vào căn phòng bụi bặm, bẩn thỉu này đối với họ không khác gì vừa bị ép phải nuốt một con ruồi, vô cùng khó chịu và ghê tởm.

Mà Sở Thiên thì lại khác, hắn đã trải qua mười mấy năm đầu đời trong cô nhi viện - một nơi mà điều kiện sinh hoạt còn kém hơn ở đây rất nhiều.

Kể cả khi hắn đã rời khỏi nơi đó hơn hai thập kỷ, cũng đã có cuộc sống đủ đầy ở thành phố đắt đỏ bậc nhất nước Mỹ, thì như vậy vẫn không có nghĩa là hắn đã quên đi những cảm giác từng trải qua khi còn nhỏ.

Trong thâm tâm Sở Thiên hoàn toàn chẳng hề khinh ghét gia đình Thẩm Tiểu Ái, mà ngược lại còn cảm thấy có một sự đồng cảm khó mà diễn tả bằng lời được.

Sở Thiên đi tới vòi nước trong nhà vệ sinh, rửa qua hai bàn tay mình một lát, sau đó lại chụm tay vào, vốc một ngụm nước lên mặt.

Làn nước mát lạnh lướt qua trên da Sở Thiên, khiến cho tinh thần của hắn trở nên tỉnh táo và khoan khoái hơn đôi chút.

Ở đằng sau lưng Sở Thiên, Thẩm Tiểu Ái đã lặng lẽ mang theo trên tay một chiếc khăn mặt sạch sẽ, đứng im một chỗ chờ đợi.

Sở Thiên nhận lấy chiếc khăn kia, chậm rãi lau sạch những giọt nước trong suốt đang đọng trên mặt mình, sau đó mỉm cười gật đầu:

"Cảm ơn em..."

"Cảm ơn gì chứ, thật là..."

Thẩm Tiểu Ái vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, vừa đưa đôi bàn tay non mềm trắng muốt lên, tỉ mỉ chỉnh lại phần cổ áo hơi xộc xệch của Sở Thiên.

"Có phải nhà em khác rất nhiều so với trong tưởng tượng của anh không? Gia đình em sống ở đây mười mấy năm, cho nên cũng đã quen với hoàn cảnh này rồi... Ngày trước khi còn đi học em rất ghen tị với những người bạn có nhà cao cửa rộng, được ba mẹ mua cho nhiều quần áo đẹp, đồ ăn ngon..."

Sở Thiên yên lặng lắng nghe từng lời của Thẩm Tiểu Ái, hắn biết những cử chỉ nhỏ nhặt của mình đã làm cho cô nàng này thả lỏng được một phần nào đó sự khúc mắc bên trong nội tâm, cho nên cô ấy mới có thể nói ra những chuyện này với hắn.

"... Nhưng tới khi lớn hơn một chút, đã biết suy nghĩ rồi, thì em lại cảm thấy thương cha mẹ nhiều hơn... Cả hai đều là người lao động chân tay, không thể kiếm được nhiều tiền, tất cả đều để dành cho chị em em... Hai người họ rất nhiều năm đều không mua nổi một bộ đồ mới, phải mặc đi mặc lại vài ba chiếc áo cũ mèm đã sờn rách bạc màu..."

Ánh mắt của Thẩm Tiểu Ái trong suốt, hoàn toàn không còn sót lại một chút vẻ lúng túng và gượng gạo nào, cô chỉ đơn thuần giống như đang kể lại câu chuyện lặt vặt trong cuộc sống thường ngày của mình mà thôi.

"Trước đây chỉ cần cha mẹ có đủ tiền chữa bệnh, không phải bị những cơn đau dai dẳng hành hạ ngày này qua ngày khác, là em đã rất mãn nguyện rồi. Căn phòng này, dù thật sự rất chật hẹp, cũng không được đẹp đẽ như những ngôi nhà ngoài kia, nhưng vẫn đủ để gia đình em trú ngụ..."

"Tiểu Hoàng ăn chơi thành tính, cha mẹ cũng hết cách, mà tiền lương của em... Sau khi trừ đi chi phí thuốc men cho cha mẹ, cũng không còn dư ra bao nhiêu. Ngay cả sinh hoạt phí còn thiếu, thì càng không cần nói tới việc tích góp để đổi tới nơi ở mới..."

Thẩm Tiểu Ái ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên, lần đầu tiên chủ động nắm lấy bàn tay hắn.

Liền sau đó, khuôn mặt trắng mịn của cô từ từ dựa lên vai của đối phương, chậm rãi cảm thụ một tia rung động phát ra từ sâu trong tâm can.

Sở Thiên cũng thuận thế đưa một bàn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon của Thẩm Tiểu Ái, hơi kéo cô dựa sát vào người mình.

"Nhưng từ sau khi gặp anh, Tiểu Hoàng đã thay đổi rất nhiều. Nó không tiếp tục làm những việc ngỗ ngược như trước, còn bắt đầu chăm chỉ học hành, có thời gian rảnh thì lại ở nhà đọc sách..."

Thẩm Tiểu Ái vẫn tiếp tục câu chuyện của mình, dường như muốn nói ra hết tất cả những suy nghĩ mà cô luôn giữ trong lòng bấy lâu nay.

"Mấy tuần trước Tiểu Hoàng mang về hơn năm mươi ngàn, nói rằng số tiền đó là nó dành dụm để cho cha mẹ đi chữa bệnh. Hừ, thằng nhóc đó mà để dành cái gì chứ, nó không bán cả nhà đi để tiêu xài thì đã được coi như phúc đức lắm rồi."

Sở Thiên ngẩn người, không ngờ Thẩm Hoàng lại lấy tiền mình đưa cho để mang về giúp gia đình.

Vốn dĩ với tính cách của đối phương, Sở Thiên cũng chẳng hi vọng gì tên nhóc ấy có thể lột xác trở thành người đàng hoàng, sống tốt đời đẹp đạo gì cho cam.

Chỉ cần hắn dành thời gian để lao động, bỏ bớt cái tính ngông cuồng ngu ngốc, không khiến cho Lâm Đại Bưu quá mức chướng mắt mà xua đuổi là đủ rồi.

Miễn sao Thẩm Hoàng còn quan hệ với A Cẩu, thì hắn sẽ vẫn có thể theo dõi được hành động của Lâm Đại Bưu, đó mới là điều quan trọng.

Xem ra thằng nhóc này cũng không phải là hoàn toàn hỏng bét, chí ít còn có thể hiểu được lãng tử hồi đầu...

"Số tiền kia... Là anh đã đưa cho Tiểu Hoàng sao?"

Câu hỏi của Thẩm Tiểu Ái khiến cho Sở Thiên không khỏi suy nghĩ, tuy nhiên trải qua một phen cân nhắc, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn nói thật với cô.

"Đúng vậy, tiền là anh đưa... Nhưng mà khoản tiền đó là anh cho cá nhân Tiểu Hoàng vay, còn việc dùng chúng ra sao thì anh cũng không quản. Sau này khi thằng nhóc đó đi làm, sẽ phải trả lại không thiếu một xu, cộng thêm với cả tiền lãi nữa..."

"Anh không cần giải thích..."

Thẩm Tiểu Ái ôm chặt Sở Thiên hơn một chút, khẽ nói:

"Em hiểu anh muốn giúp đỡ gia đình em. Mặc dù ban đầu em cũng cảm thấy hơi tự ái, muốn bắt nó đem trả tiền lại cho anh, nhưng bệnh tình của cha mẹ em..."

Nói đoạn, Thẩm Tiểu Ái khẽ ngẩng đầu ngước lên nhìn Sở Thiên, trong ánh mắt long lanh ẩn chứa một tia do dự phức tạp, nhưng càng nhiều hơn đó là tình cảm và sự biết ơn.

"Nhờ anh mà cha mẹ em bây giờ đã khỏe lên nhiều rồi, mà Tiểu Hoàng cũng không còn lông bông như trước đây nữa... Món nợ này, quả thực không biết nên trả như thế nào mới phải... Nếu như anh vẫn muốn..."

Sở Thiên không phải kẻ ngu, đương nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Thẩm Tiểu Ái.

Hắn không nhịn được mà nuốt nước bọt đánh ực một cái, cảm giác bên trong cơ thể xuất hiện một ngọn lửa vô hình, thiêu đốt tâm can phế phủ, khiến cho toàn thân hắn từ trên xuống dưới không khỏi nhộn nhạo ngứa ngáy.

Vốn dĩ Sở Thiên không phải là người quá để ý tới những chuyện trai gái, tuy nhiên sau khi đã dung hợp với ký ức của thân xác này, tính cách của hắn lại vô tình bị thay đổi đi rất nhiều.

Thậm chí chẳng cần phải tính tới vấn đề đó, thì chung quy lại Sở Thiên vẫn là một tên thanh niên đang tuổi sung sức, đương nhiên nhu cầu cũng không hề thấp, nhất là khi đã trải qua ba tháng cấm dục trong bệnh viện.

Nhưng ở thời điểm hiện tại, nếu như hắn thực sự chiếm lấy Thẩm Tiểu Ái, thì rất có thể quan hệ giữa hai người sẽ phát sinh một nút thắt, mà đây là điều là Sở Thiên không hề mong muốn.

Làm đàn ông, nhất thiết không thể để cho thân dưới lấn át thân trên được, phải dùng cái đầu để suy nghĩ và quyết định hành động.

Cho nên... Hôm nay nhất định phải nhịn!