Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 29: Gia cảnh

Chương 29: Gia cảnh

Chín giờ rưỡi tối, phía trước một khu tập thể tồi tàn nằm cách bệnh viện nhân dân Đông Hải khoảng chừng mười lăm phút lái xe.

Tòa nhà năm tầng này là một trong số những chung cư cũ được xây dựng hàng loạt ở Đông Hải từ hơn ba mươi năm trước.

Khi ấy chỉ có số ít các cán bộ, nhân viên công vụ có thâm niên công tác trên mười lăm năm mới đủ tiêu chuẩn để được xét vào diện cấp nhà ở đây.

Trải qua nhiều năm tháng, khi mà chất lượng cơ sở hạ tầng đô thị càng ngày càng tăng lên, thì gần như tất cả bọn họ đều đã lần lượt rời đi tìm nơi ở mới.

Cho tới ngày hôm nay, những khu tập thể kiểu cũ như thế này đã biến thành chốn cư ngụ của một bộ phận người dân thuộc tầng lớp lao động có thu nhập thấp, không đủ điều kiện để chi trả cho một căn hộ tử tế hơn.

Chẳng cần phải bước chân vào bên trong làm gì, mà chỉ xét riêng vẻ bề ngoài cũng có thể thấy được tòa nhà này đã xuống cấp khá nghiêm trọng.

Từng mảng vữa tróc ra để lộ gạch đỏ nằm bên trong, lớp vôi ve cũ đã phai nhạt tới mức chẳng thể nhận ra màu sắc vốn có của nó nữa.

Những đám rêu xanh đen phủ khắp trên bề mặt bức tường vốn đã gồ ghề lồi lõm, tựa như một bức tranh xấu xí loang lổ - thứ mà người họa sĩ cố tình vẽ ra nhằm miêu tả một cách rõ nét nhất sự tàn khốc của thời gian.

Không gian bên trong, có lẽ sẽ càng khiến cho nhiều người khó chấp nhận hơn, bởi lẽ những căn hộ ở đây phần nhiều đều rất chật hẹp, tối tăm và ẩm mốc.

Giống như bao khu tập thể xuất hiện từ thập niên tám mươi khác, đằng trước tòa nhà xập xệ này cũng có một cái sân bê tông khá rộng, trên đó có bố trí vài bồn hoa cỏ linh tinh, một cái cây lớn và hai tấm lưới cầu lông rách rưới.

Toàn bộ những thứ cũ kỹ, nham nhở ấy hòa quyện lại với nhau, tạo nên một khung cảnh xám xịt và tồi tàn, tương phản hoàn toàn với những con phố đông đúc cùng cao ốc tráng lệ ngoài kia.

Dân cư ở đây khá đông đúc, trai gái, già trẻ đều đủ cả, mà đặc điểm chung của tất cả mọi người chỉ gói gọn trong một chữ: Nghèo.

Phần lớn bọn họ là công nhân của các xí nghiệp trong thành phố, làm vài công việc tay chân lặt vặt thời vụ, hoặc là các tiểu thương buôn thúng bán mẹt ngoài chợ.

Cá biệt, có một bộ phận nhỏ thuộc tầng lớp tri thức, có bằng cấp đàng hoàng, tuy nhiên cũng đều là những kẻ xui xẻo gặp thất bại trong sự nghiệp, sống một cuộc đời tạm bợ, bất đắc chí mà thôi.

Là một phần tử trung kiên trong giai cấp công nông liên minh, cha mẹ của Thẩm Tiểu Ái đã gắn bó với nơi này không dưới mười lăm năm.

Cả đời họ đều lao động rất chăm chỉ, thế nhưng với tất cả số tiền tích lũy sau nhiều thập kỷ, cộng thêm phải đi vay mượn khắp nơi, thì cũng chỉ đủ cho hai người mua được một căn hộ nhỏ trong tòa chung cư xập xệ này mà thôi.

Tuy rằng nghe qua có vẻ thật đáng buồn, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cha mẹ Thẩm Tiểu Ái vẫn còn tính là tương đối may mắn, bởi họ đã mua được nhà từ hàng chục năm trước - thời điểm bất động sản ở Đông Hải vẫn còn chưa quá nóng.

Chứ nếu như chờ tới hiện tại, thì có lẽ cả hai người có gom góp thêm mười năm nữa cũng chỉ đủ tiền thuê nhà qua ngày, chứ đừng mơ tới việc sở hữu một nơi trú mưa che nắng của riêng mình.

Thành phố Đông Hải này có thể rất giàu có và phát triển, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là tất cả những người đang sống ở đây đều được hưởng thụ một phần của sự thịnh vượng đó.

Một khoảng trời hoa lệ... Hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo.

Đối với những người ăn bữa nay còn lo bữa mai như cha mẹ của Thẩm Tiểu Ái, thì một mái nhà dù có xấu xí, bẩn thỉu đi chăng nữa cũng là thứ mà họ phải đánh đổi thật nhiều mồ hôi, nước mắt, và thậm chí là cả máu mới có được.

Nằm im lìm bên vệ đường, đối diện với khung cảnh tồi tàn ảm đạm kia, chiếc Bentley Mulsanne hào nhoáng lại càng trở nên nổi bật hơn bội phần, giống như một đốm sáng kỳ ảo rọi lên trên bức tranh vốn chỉ thuần một sắc màu xám tối.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt hiu hắt, Sở Thiên từ trong xe bước ra, nheo nheo mắt nhìn ngắm xung quanh, trong lòng thầm cảm thán không thôi.

Thật không ngờ, giữa lòng thành phố Đông Hải vẫn còn tồn tại một nơi như vậy...

Lúc này Thẩm Tiểu Ái đang đứng trước mặt hắn, dường như cô cũng nhận ra được vẻ ngạc nhiên trong mắt Sở Thiên, cho nên liền không khỏi cảm thấy hơi lúng túng, bàn tay vân vê vạt áo, nói nhỏ:

"Nơi này... Có phải là rất tồi tàn không..."

Không cần nói ra cũng biết Thẩm Tiểu Ái đang băn khoăn về điều gì.

Thân phận của cô và hắn, hoàn toàn không xuất phát từ cùng một giai tầng, giống như một người đang đứng ở trên trời và một người đang bò trên mặt đất vậy.

Mỗi khi đối diện với Sở Thiên, trong đầu Thẩm Tiểu Ái luôn tồn tại tâm lý tự ti và mặc cảm, mà đáng buồn hơn là sự tự ti này của cô lại không hề vô căn cứ.

"Cũng không hẳn... Nơi này mặc dù tương đối cũ nát, nhưng vị trí lại không tệ chút nào..."

Sở Thiên lắc lắc đầu, chậm rãi nói.

Hắn biết ý nghĩa ẩn bên trong lời nói cũng như hành động của Thẩm Tiểu Ái, và dĩ nhiên là cũng không thích cái cách mà cô nàng này cứ tự làm khổ bản thân với những suy nghĩ tiêu cực như thế.

Tuy vậy, ở thời điểm hiện tại Sở Thiên cũng không biết làm thế nào để khiến cho Thẩm Tiểu Ái buông bỏ sự tự ti của cô trong một sớm một chiều được.

Chỉ tới khi gia cảnh của cô dần cải thiện, điều kiện kinh tế trở nên tốt hơn, dư dả hơn, thì lúc đó Thẩm Tiểu Ái mới có thể dần dần trở lại với cuộc sống của một thiếu nữ bình thường, bình yên vô lo vô nghĩ.

Muốn làm được điều này thực ra cũng không khó, nhất là đối với một kẻ đã quá dư thừa về mặt tiền bạc như Sở Thiên.

Nhưng làm thế nào để vừa có thể giúp đỡ Thẩm Tiểu Ái, lại vừa không đụng chạm tới lòng tự ái của cô, thì Sở Thiên vẫn cần phải có thời gian và thêm một chút tinh tế mới được.

Nếu hắn cứ trực tiếp đưa tiền ra một cách đường đột, thì dám chắc với tính cách của cô gái này, sẽ chẳng đời nào Thẩm Tiểu Ái chịu tiếp nhận sự hỗ trợ đó của hắn.

Chẳng những không giúp được, mà làm vậy còn có thể khiến cho tâm lý của đối phương bị tổn thương, ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai người.

Cho nên đối với vấn đề này, hắn vẫn quyết định sẽ chậm lại một chút, tính toán cho cẩn thận, không để xảy ra những hiểu lầm đáng tiếc...

Sở Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm Tiểu Ái, sau đó nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng mình.

Hắn khoác tay qua eo cô, dùng sức ôm chặt lấy thân thể mềm mại kia, nhẹ nhàng nói:

"Không sao đâu, từ từ rồi mọi thứ sẽ tốt dần lên mà... Em cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ tập trung làm tốt công việc của mình là được."

Thẩm Tiểu Ái từ từ hưởng thụ vòng tay ấm áp của người đàn ông trước mặt, trong lòng đã không còn chút ngượng ngùng nào, mà chỉ ngập tràn toàn là ngọt ngào mà thôi.

Trải qua cả chuỗi sự kiện ngày hôm nay, quan hệ giữa hai người đã có một bước chuyển hóa kỳ diệu.

Dẫu cho cả hai vẫn chưa chính thức thừa nhận, nhưng mỗi người đều đã ngầm đặt đối phương vào một vị trí quan trọng trong lòng mình, chứ không còn đơn giản chỉ là bạn bè bình thường nữa.

Sở Thiên cũng đổi lại cách xưng hô, gọi Thẩm Tiểu Ái là "em", mặc dù nói đúng ra thì tuổi tác của hắn so với cô còn nhỏ hơn vài tuổi.

Đương nhiên Thẩm Tiểu Ái cũng không hề phản đối việc này, mà ngược lại cô cảm thấy như vậy tốt hơn nhiều, cảm giác rất thân mật...

Trải qua vài phút im lặng, cuối cùng Sở Thiên cũng từ từ buông lỏng ra, nói:

"Muộn rồi, để anh đưa em lên nhà nhé?"

Thẩm Tiểu Ái ngước nhìn khuôn mặt nho nhã pha lẫn nét hào hoa kia, tự nhủ nếu có thể ở cùng hắn lâu hơn nữa thì tốt biết bao.

Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua một chốc, liền lập tức bị cô gạt đi, sau đó nhẹ giọng đáp lời:

"Không cần đâu, để em tự đi là được rồi. Ở đây không có thang máy, mà anh lại vừa mới xuất viện..."

Sở Thiên ngắt lời đối phương, cười nói:

"Chỉ là mấy tầng lầu mà thôi, thân thể của anh dù có yếu đuối đi chăng nữa, thì cũng không nát tới mức độ đó được. Để anh đi cùng em!"

Nói đoạn, hắn liền không để cho Thẩm Tiểu Ái có thời gian từ chối, lập tức kéo tay cô, nhanh chóng đi về phía bên trong sân tòa nhà.

Căn hộ của Thẩm Tiểu Ái nằm trên tầng bốn, mà cầu thang của tòa nhà này vừa hẹp lại vừa trơn như đổ mỡ, cộng với việc không có bất cứ đèn đóm nào chiếu sáng, khiến cho mỗi bước chân của Sở Thiên đều phải vô cùng thận trọng.

Vừa dò dẫm đi lên cầu thang tối thui, trong lòng Sở Thiên vừa âm thầm đưa ra quyết định, phải để cho Thẩm Tiểu Ái rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Chưa cần kể tới những bất tiện trong sinh hoạt, mà chỉ riêng điều kiện an ninh cùng vệ sinh ở khu vực này đã đủ để khiến cho người ta phải cảm thấy ái ngại vô cùng.

Bốn tầng cầu thang thấp lè tè, lại tiêu tốn của hai người gần năm phút đồng hồ mới đi được hết.

Thẩm Tiểu Ái dừng lại đằng trước một căn hộ nằm ở ngay đầu hành lang, quay đầu liếc nhìn Sở Thiên đang chậm rãi đi sát phía sau mình, trong lòng phảng phất có mấy phần lưu luyến không muốn rời.

Sở Thiên liếc nhìn cánh cửa gỗ đã bạc màu, bên trên còn có vô số những nét tô vẽ linh tinh mà đám trẻ con hàng xóm nghịch ngợm để lại.

Hắn mỉm cười bước lên trước thêm một bước, đứng kế bên Thẩm Tiểu Ái, nhỏ giọng hỏi:

"Không mời anh vào nhà ngồi chơi một lát à?"

"Ừm... Nhưng mà..."

Thẩm Tiểu Ái hơi ngập ngừng, dường như vừa muốn ở cùng với hắn thêm một lát nữa, lại xấu hổ khi để cho hắn chứng kiến gia cảnh của mình vậy.

"Mấy hôm nay em phải trực đêm, mà bố mẹ em lại đang lên thủ đô chữa bệnh, cho nên... Trong nhà không được ngăn nắp lắm..."

Sở Thiên xua tay, đáp:

"Không cần phải ngại, anh không ý kiến gì đâu."

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết, đã bảo là không sao mà! Hay là em không muốn cho anh vào nhà...? Có điều gì muốn giấu anh đúng không? Chắc không phải là em đã có chồng con, mà họ lại đang đợi sẵn bên trong đấy chứ...?"

Thẩm Tiểu Ái vội vàng lắc đầu, ngượng nghịu nói:

"Làm gì có chuyện đó..."

"..."

Rốt cuộc cô cũng không có cách nào thuyết phục được Sở Thiên, cho nên đành lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, lúi húi xoay mở ổ khóa cũ kỹ rỉ sét.

Căn hộ của gia đình Thẩm Tiểu Ái chỉ rộng cỡ trên dưới bốn mươi mét vuông, chỉ có một nhà vệ sinh nhỏ nằm ở góc phòng, và tất nhiên là không có ban công.

Nơi này nếu như để cho một hoặc hai người ở cũng miễn cưỡng đủ, chứ với một nhà bốn miệng ăn thì quả thực là quá chật hẹp, vô cùng bất tiện.

Cũng chẳng rõ là bởi diện tích nhỏ, không thể bày biện quá nhiều thứ, hay là do không có tiền để sắm sửa những đồ dùng trong nhà, mà toàn bộ những gì Sở Thiên nhìn thấy ở đây chỉ là một bộ bàn ghế gỗ, hai chiếc giường, một chiếc chạn bát nhỏ cùng với bếp ga kiểu cũ.

Ngoài ra còn một số món đồ gia dụng lặt vặt khác như nồi niêu xoong chảo, móc treo quần áo... Thiết nghĩ cũng chẳng cần phải kể tới.

Không có tivi, không có điều hòa hay máy giặt, thậm chí ngay cả tủ lạnh cũng không... Tất cả những gì có thể gọi là đồ điện trong nhà chỉ có vỏn vẹn hai chiếc bóng đèn sợi đốt vàng vọt, cùng với một chiếc quạt lùn han rỉ mà thôi.

Sở Thiên không khỏi sửng sốt, cảm thấy giống như đang bước vào trong khung cảnh của một bộ phim nhàm chán vô vị, mà bản thân mình lại phải vào vai gã nhân vật chính xui xẻo bị xuyên không về thời điểm cuối thế kỷ hai mươi vậy.