Chương 31: Vị ngọt đầu tiên

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 31: Vị ngọt đầu tiên

Chương 31: Vị ngọt đầu tiên

Hai bàn tay của Sở Thiên đặt lên vai Thẩm Tiểu Ái, hướng ánh mắt nhìn thẳng vào cô, trên mặt xuất hiện một vẻ nghiêm túc hiếm có.

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói mềm mỏng nhưng lại không kém phần cương quyết.

"Anh không biết em có nghĩ rằng anh đang cố tình dùng tiền để thao túng em hay không, nhưng thực sự mục đích của anh đơn thuần chỉ là muốn giúp đỡ gia đình em mà thôi. Nếu như em vẫn đang nghi ngờ động cơ của anh, vậy thì chắc hẳn là chúng ta còn chưa thực sự hiểu rõ về nhau."

"Em... Em không có ý đó..."

Trông thấy thái độ của Sở Thiên lúc này hoàn toàn khác hẳn với vẻ dễ dãi thường ngày, Thẩm Tiểu Ái lập tức cho rằng lời nói vừa rồi của mình đã khiến cho hắn không hài lòng, cho nên cô liền không khỏi cảm thấy hơi áy náy.

"Em biết anh không phải người như vậy... Chỉ là... Những điều anh làm khiến em thực sự... Không biết nên báo đáp như thế nào cho phải..."

Sở Thiên lắc đầu, ngay lập tức gạt đi.

"Nếu em thực sự tin tưởng anh, thì sau này đừng bao giờ nhắc lại chuyện ân huệ gì nữa. Chỉ cần em có thể sống thật vui vẻ, như vậy đã đủ để anh cảm thấy thoải mái rồi. Nếu em cứ ngày ngày lo nghĩ những thứ không đâu, chẳng phải là muốn làm anh đau lòng hay sao?"

"..."

Những lời đường mật của Sở Thiên khiến cho Thẩm Tiểu Ái vô cùng cảm động.

Cô im lặng tiến sát hơn tới phía hắn, sau đó lại ngẩng đầu kiễng chân, đặt lên môi hắn một nụ hôn phớt nhè nhẹ như chuồn chuồn lướt qua mặt nước.

Sự chủ động của Thẩm Tiểu Ái khiến Sở Thiên cảm thấy rất vui vẻ, thế nhưng một cái hôn thoáng qua ấy lại chưa đủ để làm cho hắn thỏa mãn.

Hai cánh tay Sở Thiên vươn tới phía trước, mạnh mẽ ôm lấy thân thể mềm mại của Thẩm Tiểu Ái, dùng sức mà kéo cả người cô vào lòng, khuôn mặt cũng ghé sát xuống, tùy tiện mà chiếm đoạt.

Chiếc lưỡi không xương giống như một con rắn đang luồn lách tiến lên phía trước, chạm nhẹ vào cặp môi hồng thơm nhạt vị son kia.

Thoạt đầu Thẩm Tiểu Ái còn chưa quen với cảm giác này, cho nên vẫn cố gắng khép chặt hàm răng lại, khiến cho cả hai đều cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Thế nhưng trải qua một vài giây ngắn ngủi, dưới thế công mãnh liệt như vũ bão của Sở Thiên, rốt cuộc cô cũng phải xếp giáp quy hàng trước đối phương, để mặc cho hắn tùy ý tiến tới, muốn làm gì thì làm.

Mà Sở Thiên lúc này lại giống như một lão tướng thiện chiến trăm trận trăm thắng trên tình trường, công thành lược đất đối với hắn đã trở thành bản năng, càng đánh càng thuận tay.

Chiếc lưỡi kia nhẹ nhàng chậm rãi tách hai hàm răng của Thẩm Tiểu Ái ra, sau đó lại tiến tới như cuồng phong vũ bão, khuấy đảo không gian bên trong.

Sở Thiên tham lam nếm thử hương vị ngọt ngào kia, chẳng khác nào một con gấu đang nhấm nháp món mật ong ưa thích, chậm rãi tận hưởng từng chút từng chút một, hoàn toàn không bỏ sót lại một giọt nào.

Ở phía đối diện, Thẩm Tiểu Ái lúc này cũng đã ngất ngây trong men say tình ái, cả người lâng lâng tựa như đang đi trên mây, không còn sót lại một chút cảm giác thiếu tự nhiên nào nữa.

Đây là lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm sống trên đời, Thẩm Tiểu Ái được thưởng thức hương vị của một nụ hôn chân chính.

Thoạt đầu cảm giác có hơi kỳ lạ, nhồn nhột ngứa ngáy, rất ngượng ngùng nhưng lại hàm chứa trong đó sự kích thích vô hạn khó mà miêu tả bằng lời.

Mà càng về sau, Thẩm Tiểu Ái lại càng cảm thấy đầu óc mình rối bời, mọi suy nghĩ đều bị trộn lẫn vào nhau như mớ bòng bong, chẳng thể tập trung vào bất kỳ điều gì khác.

Cô giống như một chú thỏ con lần đầu chạy ra khỏi hang, tiếp xúc với thế giới thiên nhiên bên ngoài, để mặc cho con sói già lão luyện Sở Thiên dẫn dắt mình đi tới bất kỳ nơi đâu hắn muốn.

Trải qua vài phút điên cuồng thân mật, cuối cùng Sở Thiên cũng hạ lệnh gióng trống thu quân, thả cho tên tù binh khả ái trước mặt một con đường sống.

Đôi mắt Thẩm Tiểu Ái long lanh, như thể đang có từng đợt sóng nước lưu chuyển bên trong.

Khuôn mặt của cô lúc này đã đỏ ửng, trái tim bị kích động đập thình thịch liên hồi, hơi thở dồn dập có chút chật vật.

Sở Thiên mỉm cười gian xảo nhìn cô, trong làm cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Cũng phải thôi, một cô gái xinh đẹp như Thẩm Tiểu Ái, đổi lại bất cứ người đàn ông nào có thể ôm cô vào lòng mà âu yếm, thì cũng sẽ đều có cảm giác giống như vậy.

Hắn ghé sát tai đối phương, phả ra từng luồng hơi thở đậm hương nam tính, nhỏ giọng trêu đùa:

"Cảm giác không tệ đúng không... Muốn thử lại một lần nữa chứ?"

Thẩm Tiểu Ái cúi thấp đầu, hai tai nóng bừng như lửa đốt, không biết phải đáp lời hắn thế nào cho phải, cho nên chỉ có thể lúng túng lắc lắc đầu.

Sở Thiên còn đang muốn nói thêm điều gì đó, thì ngoài cửa lại vang lên một tiếng lạch cạch, ngay lập tức hủy đi bầu không khí tình tứ đầy ám muội giữa hai người.

"Chị về lúc nào thế? Hôm nay không phải trực à..."

Thẩm Hoàng cầm theo một chiếc cặp da nhanh chóng mở cửa bước vào.

Còn chưa kịp nói hết câu, Thẩm Hoàng liền nhận ra sự có mặt của Sở Thiên bên trong nhà mình, cho nên không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

"... Sở thiếu gia, sao anh lại ở đây?"

Sở Thiên âm thầm giơ ngón tay giữa về phía đối phương, hậm hực đáp:

"Hừ, hôm nay tôi được xuất viện, thuận đường nên đưa chị cậu về nhà luôn, có vấn đề gì không?"

Thấy thái độ của Sở Thiên hơi có vẻ bất thiện, Thẩm Hoàng ngờ vực nhìn về phía hai người, rất nhanh liền ý thức được hoàn cảnh hiện tại hình như có gì đó sai sai.

Hai người này... Đang đứng rất gần nhau, chỉ thiếu điều muốn dính vào làm một...

Sắc mặt của chị mình tại sao lại đỏ như vậy, quần áo trên người còn có phần xộc xệch...

Ai dà, chẳng trách thái độ của Sở thiếu gia không tốt, lời nói còn lộ rõ vẻ bực bội như thế, thì ra là bởi mình trở về không đúng lúc, vô tình phá hỏng chuyện vui của hắn.

Tuy nhiên... Thật không ngờ quan hệ giữa hai người họ đã tiến triển tới mức này rồi...

Uổng công mình còn chuẩn bị sẵn một vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân để thúc đẩy hai người xích lại gần nhau hơn.

Giờ nghĩ lại mới thấy bản thân đúng là lo bò trắng răng, con mẹ nó, tên thiếu gia đào hoa này mà chịu bỏ qua một người đẹp như chị gái mình thì mới là ngược đời đấy.

Thẩm Hoàng thầm mở cờ trong bụng, giữa hắn và Sở Thiên có được một tầng quan hệ như vậy, sau này chẳng phải sẽ càng dễ dàng nở mày nở mặt hơn sao?

"Không, không có vấn đề gì hết, một chút cũng không có..."

Thẩm Hoàng xoa xoa hai bàn tay vào nhau, cười giả lả:

"Haha, em thực sự không nhìn thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục... Khụ khụ, tiếp tục bàn chuyện nhân sinh đi nhé..."

Thẩm Tiểu Ái vốn dĩ đã vô cùng ngượng ngùng, lại nhìn thấy thái độ đáng ăn đòn của tên nhóc kia, cho nên liền không khỏi càng thêm xấu hổ bội phần.

Cô hờn dỗi dậm dậm chân, líu ríu nhỏ giọng mắng:

"Toàn nói hươu nói vượn... Không để ý tới mấy người nữa..."

Nói đoạn, Thẩm Tiểu Ái liền nhanh chân chạy vào trong nhà vệ sinh, đóng cửa lại cái rầm, bỏ lại hai người đàn ông đứng nhìn nhau trân trối.

Sở Thiên trừng mắt lườm Thẩm Hoàng, lạnh lùng hừ mũi một tiếng.

"Đúng là thành sự không đủ, bại sự lại có thừa! Một buổi tối vui vẻ của tôi, bằng vào dăm ba câu ngu ngốc của cậu, coi như tan thành mây khói luôn rồi."

Cảm thấy hành động của bản thân giống như thể đang chữa lợn lành thành lợn què, Thẩm Hoàng không khỏi hơi ngượng nghịu, lập tức tìm cách đánh trống lảng sang chuyện khác:

"Sở thiếu gia, mấy chuyện anh căn dặn, em đã..."

Thẩm Hoàng còn chưa kịp nói hết câu, Sở Thiên đã phất tay ngắt lời hắn.

"Ra ngoài nói chuyện."

Bên dưới sân khu tập thể lúc này đã không còn một bóng người, xung quanh im lặng như tờ.

Cột đèn cao áp cũ mèm đã không còn đủ sức chiếu sáng toàn bộ nơi này nữa, chỉ có thể gắng gượng rót xuống mặt đất vài tia hiu hắt, soi rọi một góc nhỏ bên trong khoảng sân tối tăm đó mà thôi.

Thẩm Hoàng ngó nghiêng xung quanh, chỉ thấy tài xế của Sở Thiên đang đứng từ phía xa xa quan sát bọn họ.

Cảm thấy hoàn cảnh như vậy đã tạm ổn, hắn liền bắt đầu trình bày:

"Sỏ thiếu gia, những việc anh dặn lúc trước, em đã làm theo rồi... Chà, không thử thì không biết, thử rồi mới thấy hình như năng khiếu ngoại ngữ của em cũng không tệ lắm. Chỉ dùng một tháng mà đã có thể nói tiếng Anh tương đối thành thạo rồi..."

Sau đó như để minh chứng cho lời nói của mình, Thẩm Hoàng bắt đầu ríu rít hót ra mấy câu tiếng Anh bồi nửa nạc nửa mỡ, khiến cho Sở Thiên chỉ có thể nhíu mày nhăn mặt, hoàn toàn chẳng hiểu nổi hắn đang nói gì nữa.

Cái này cũng tính là sử dụng ngoại ngữ thành thạo?

Trình độ của Thẩm Hoàng hiện tại tối đa cũng chỉ tương đương với một học sinh lớp sáu lớp bảy gì đó, thậm chí cách phát âm của hắn còn hài hước hơn, giống như đang cố gắng tìm cách lai tạo ra một loại ngôn ngữ cách tân vậy.

Sở Thiên nhìn vẻ mặt hào hứng đầy mong đợi của Thẩm Hoàng, cũng không biết nên cười hay nên giận, chỉ có thể đưa tay lên vuốt nhẹ hai bên thái dương.

"Chú mày... Trước đây học hành không được tử tế lắm phải không...?"

Thẩm Hoàng cười ha hả, hoàn toàn không nghe ra ý vị châm biếm trong lời nói của Sở Thiên, mà còn tự hào đáp:

"Haha, thú thực với anh, ngày xưa em cũng không hiểu sao mình lại lên được lớp nữa. Có thể gắng gượng bò tới bậc phổ thông, cũng coi như một nỗ lực lớn nhất trong cuộc đời em rồi."

"Khó trách..."

Sở Thiên lắc lắc đầu, sau đó lại vỗ vai Thẩm Hoàng mấy cái, nói:

"Chú có tự tin như vậy là rất tốt, nhưng anh vẫn phải khuyên mày nên đi tìm một trung tâm tiếng anh nào đó mà học cho tử tế đi. Còn nữa, tiếp theo đây anh tìm cách để sắp xếp cơ hội cho chú mày, phải làm mọi cách để tiến vào công ty vận tải của Lâm Đại Bưu."

"Em hiểu rồi, Sở thiếu gia cứ yên tâm."

"Cứ xưng hô như bình thường đi, không cần phải gọi anh là thiếu gia gì đâu, nghe phiền lắm. Còn nữa, quan hệ giữa anh và chị gái chú, đừng có để lộ cho người khác biết, bất kể đối phương là ai đi nữa, hiểu chưa?"

Thẩm Hoàng gật đầu như giã tỏi, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, nếu như không phải thời gian này hắn quá bận rộn với việc sách vở, tới mức không có thời gian để tâm tới chuyện khác, thì có lẽ bây giờ bản thân đã phạm phải sai lầm không thể sửa chữa rồi.

Vốn dĩ trước đó Thẩm Hoàng còn muốn kể chuyện của Sở Thiên và Thẩm Tiểu Ái với A Cẩu, để thằng bạn thân tới phối hợp, giúp đỡ hắn dựng lên một màn kịch nhỏ.

Ví dụ như cho người giả làm lưu manh, chặn đường Thẩm Tiểu Ái, sau đó gọi điện thoại cho Sở Thiên tới cứu.

Mấy trò như vậy nghe qua thì có vẻ rất dở hơi, nhưng trên thực tế chúng lại có thể mang tới tác dụng cực kỳ khả quan.

Chẳng cần nói đâu xa, ngay chính bản thân Thẩm Hoàng hồi còn đi học cũng nhờ vào chiêu này mà tán đổ được không ít nữ sinh.

Bây giờ nghĩ lại, hắn mới cảm thấy mình quả thực còn chưa suy tính cặn kẽ vấn đề.

Nếu thực sự làm như vậy, chẳng phải là đã gián tiếp nói cho A Cẩu biết mình và Sở Thiên còn có một tầng quan hệ khác thông qua chị gái mình hay sao?

Suýt chút nữa làm hỏng chuyện lớn...

Thẩm Hoàng hơi chột dạ, lập tức đứng thẳng lưng, dùng giọng mười phần nghiêm túc nói:

"Sở thiếu gia... À không, anh rể yên tâm đi, em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"