Chương 35: Đặt cược tương lai

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 35: Đặt cược tương lai

Chương 35: Đặt cược tương lai

Sở Thiên ngồi cùng Nhạc Dương gần hai tiếng đồng hồ, nói đủ thứ trên trời dưới biển, mà những gì đang xảy ra với tập đoàn JK cũng không nằm ngoài câu chuyện của hai người.

Nhạc Dương vốn không quan tâm nhiều tới việc trong thương trường, nhưng ông già hắn lại là Giám đốc Sở Công thương Đông Hải, cho nên Nhạc Dương cũng nghe ngóng được ít nhiều thông tin liên quan.

Trong suốt quãng thời gian ở đây, Nhạc Dương và Sở Thiên đã nốc gần hết cả chai rượu mạnh.

Lúc này chất cồn đã bắt đầu ngấm sâu vào trong người, khiến cho đầu óc của cả hai dần mất đi sự tỉnh táo, bắt đầu xuất hiện các dấu hiệu say xỉn thường thấy.

Trước đây khi còn làm luật sư, tửu lượng của Sở Thiên thuộc vào hạng thượng thừa, nửa chai rượu này có lẽ còn chẳng đủ để hắn súc miệng, chứ chưa nói gì tới chuyện chỉ uống có bấy nhiêu mà đã quên cả trời đất.

Tuy nhiên cái thân thể mới này thì ngược lại, có vẻ rất mẫn cảm với men rượu.

Điều này khiến cho toàn thân Sở Thiên từ trên xuống dưới đã hơi có cảm giác quay cuồng, choáng váng.

Mà Nhạc Dương ở phía đối diện cũng không khá hơn là bao.

Sau khi uống hết ly rượu cuối cùng, thằng nhóc này đã có xu hướng sắp gục luôn trên bàn rồi, ngay cả lưỡi cũng líu lại tới mức không thể thốt ra nổi một câu trọn vẹn rõ ràng.

Sở Thiên lắc lắc đầu, cố gắng xua đi cảm giác chếnh choáng, chậm rãi nói ra từng chữ:

"Mày say quá rồi đấy, đi về ngủ đi!"

"Ai... Ai nói... Tao... Còn uống được..."

Hai mắt Nhạc Dương đã ríu vào thành một đường kẻ, cả người lắc lư qua lại, vậy mà trên mồm vẫn không thôi lèm bèm:

"Lấy thêm... Hai chai nữa... Rót rượu đi... Ách... Ọc ọc ọc...!"

Lời còn chưa dứt, thì một hỗn hợp chất lỏng không xác định được thành phần đã bắt đầu trào ra từ trong miệng hắn.

Nhạc Dương cố gắng kìm lại cảm giác buồn nôn, thế nhưng dù có dùng hết sức dồn nén thì vẫn chẳng có cách nào ngăn được từng cơn co thắt cuồn cuộn bên trong dạ dày.

Hắn chỉ vừa kịp cúi gập đầu, liền đã trực tiếp ói mửa ngay tại chỗ, thậm chí còn không nhịn được mà phun đầy lên bộ đồ của Tiểu Vũ - người lúc này đang ngồi sát bên cạnh hắn.

Cứ như vậy, một cuộc vui đã kết thúc trong hoàn cảnh không thể bết bát hơn được.

Sau khi Nhạc Dương nôn hết sạch toàn bộ rượu lẫn những thứ đã ăn buổi tối ra ngoài, thì cũng là lúc đầu óc không còn giữ nổi một chút tỉnh táo nào nữa.

Cả người hắn đổ rầm xuống ghế salon, chỉ trong chớp mắt đã ngủ thẳng cẳng không còn biết trời đất gì, mặc cho Tiểu Vũ có lay gọi thế nào cũng không tỉnh dậy nổi.

Sở Thiên nhìn thằng bạn thân đang nằm ngay trên bãi nôn mà ngáy khò khò, liền cảm thấy bên trong cổ họng hơi lờm lợm.

Cũng may là sức chịu đựng của hắn tốt hơn Nhạc Dương rất nhiều, cho nên mới cố dằn lại được, không phun hết những thứ bên trong dạ dày ra ngoài.

Thấy Tiểu Vũ còn đang cố tìm cách đánh thức Nhạc Dương, Sở Thiên không khỏi nhíu mày, nói:

"Nó say quắc cần câu rồi, có gọi nữa cũng không dậy nổi đâu. Cô ra ngoài kêu quản lý vào đây, sắp xếp cho nó một phòng ngủ tạm qua đêm."

Tiểu Vũ vâng vâng dạ dạ, sau đó nhanh chân rảo bước ra ngoài, hướng về phía quầy lễ tân ở cách đó không xa.

Sở Thiên cũng không định tiếp tục ở lại nơi này thêm nữa.

Dù sao thì hôm nay hắn tới chỗ này chủ yếu là để gặp mặt Nhạc Dương, mà hiện tại thằng nhóc này đã sập nguồn rồi, cho nên bản thân mình chẳng còn lý do gì mà không rời đi.

Khoảng chừng chưa tới một phút sau, Tiểu Vũ đã trở lại phòng bao, dẫn theo hai nam nhân viên phục vụ cao lớn.

Hai người này chào hỏi Sở Thiên một tiếng, sau đó cùng nhau đỡ Nhạc Dương dậy, đưa hắn trở về một gian phòng nghỉ dành cho khách hàng của quán bar.

Những trường hợp uống nhiều tới mức say khướt phải ngủ lại nơi này giống như Nhạc Dương không hề hiếm thấy, cộng thêm với việc lượng người tới đây một ngày vô cùng lớn, cho nên tất nhiên cũng sẽ nảy sinh nhu cầu về phòng nghỉ qua đêm.

Chủ quán bar Tên Lửa đã tính toán rất chu toàn, dành ra hẳn một tầng để làm khu vực nghỉ ngơi cho khách hàng.

Trông thấy Nhạc Dương được hai nhân viên kia cắp nách đưa đi, Sở Thiên thở hắt ra một hơi, nhanh chóng rời khỏi phòng, tiến tới khu vực vệ sinh.

Hắn khum tay bên dưới vòi nước, vốc một ngụm lên rửa mặt.

Nước lạnh khiến cho Sở Thiên tỉnh táo hơn đôi chút, mặc dù đầu óc vẫn còn tương đối choáng váng, nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới suy nghĩ và hành động.

Sở Thiên vừa vơ tạm một tờ giấy để lau khô tay, thì chiếc điện thoại trong túi cũng cùng lúc đổ chuông, mà người gọi tới không ai khác chính là ông bố hờ của hắn - Sở Luân.

"Alô, con nghe đây cha..."

Thú thực thì trong khoảng thời gian ba tháng này Sở Thiên đã không ít lần giáp mặt với Sở Luân, tuy nhiên một tiếng "cha" này vẫn khiến hắn cảm thấy hơi ngượng mồm, bởi lẽ tuổi tác thực tế của hắn so với "người cha" này chỉ kém vỏn vẹn sáu, bảy tuổi mà thôi.

"Con trai à, sao giờ này vẫn còn chưa về nhà? Bảo mẫu của con đã tới từ trưa rồi, người ta còn đang chờ con ở nhà kìa."

Sở Thiên thoáng cau mày, trong giọng nói mang theo vẻ bất mãn:

"Cha, người ta là hộ lý, không phải là bảo mẫu, con đâu phải là đứa trẻ lên năm lên ba!"

"À phải, là hộ lý, được chưa? Thằng nhóc này, đừng có mải chơi quá, liệu mà về nhà sớm đấy. Vừa phẫu thuật chưa đầy ba tháng, sức khỏe như vậy..."

"Biết rồi biết rồi, cha còn chuyện gì nữa không, nếu không con cúp máy trước đây!"

Nói đoạn, còn không để cho Sở Luân kịp trả lời, Sở Thiên đã vội vàng cúp máy.

Với tính cách của Sở Luân, nếu như hắn tiếp tục nói dông dài với ông già, thì nhất định còn phải nghe thêm một bài sớ mười mấy trang nữa là ít.

Sở Luân không gọi lại cho hắn, có lẽ ông ta cũng không muốn cằn nhằn quá nhiều, sợ rằng làm vậy sẽ khiến cho con trai cảm thấy khó chịu, ảnh hưởng không tốt tới thân thể.

Tuy nhiên chiếc điện thoại của Sở Thiên thì không chịu im lặng.

Chỉ vài giây sau khi hắn vừa kết thúc cuộc gọi với Sở Luân, thì nó lại tiếp tục đổ chuông dồn dập.

Lần này kẻ gọi tới cũng không phải ai xa lạ, mà chính là Lâm Đại Bưu - người đầu tiên liên lạc với Sở Thiên sau khi hắn xuất viện.

"Sở thiếu gia, tôi nhắn tin cho cậu từ lúc chập tối, không biết cậu đã nhận được chưa?"

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói oang oang hào sảng của Lâm Đại Bưu.

"Vốn dĩ còn định tới tận nơi đón cậu xuất viện, nhưng mà bên phía công ty có việc đột xuất không thể vắng mặt, cho nên chỉ đành cáo lỗi với cậu vậy."

Trong mắt Sở Thiên lóe lên một tia đắc ý, hắn biết được Lâm Đại Bưu đã không còn đủ kiên nhẫn nữa, vậy nên mới vội vàng gọi điện cho mình vào lúc nửa đêm thế này.

"Haha, anh Lâm khách khí quá. Tôi nhận được tin nhắn của anh rồi, nhưng mà ban nãy bận việc, quên khuấy đi mất. Vài ngày nữa tôi sẽ hẹn mấy người bạn cùng ăn cơm, lúc đó anh Lâm qua ngồi chung cho vui, tiện thể giới thiệu anh làm quen với bọn họ."

Lâm Đại Bưu nghe Sở Thiên nói như vậy thì vô cùng mừng rỡ, lập tức đáp lời:

"Được, như vậy ngày mai chúng ta gặp mặt. Sở thiếu gia, lần này Lâm Đại Bưu tôi nợ cậu một ân tình rồi, sau này có việc gì cần cậu cứ trực tiếp nói một tiếng, tôi nhất định sẽ dốc sức làm, tuyệt đối không dám qua loa."

" n tình gì chứ, thêm một người bạn là thêm một con đường, chuyện này đối với tôi cũng là một việc tốt, anh Lâm không cần quá đặt nặng vấn đề."

Hai người lại nói thêm vài lời xã giao qua lại, sau đó Sở Thiên mới cúp máy.

Từ trong nhà vệ sinh bước ra, Sở Thiên không khỏi bất ngờ khi thấy cô gái tên Lạc Lạc kia vẫn còn đang đứng chờ mình ở bên ngoài.

Hắn tiến lên vài bước, quan sát một chút vẻ mặt của đối phương, sau đó mới hỏi:

"Cô còn chưa về à?"

Lạc Lạc hơi đỏ mặt, thấp giọng đáp:

"Tôi... Buổi tối hôm nay tôi uống hơi nhiều rượu, cho nên đầu óc không được tỉnh táo lắm... Anh có thể đưa tôi về được không?"

Ban nãy ở trong phòng bao khá tối tăm, lại thêm những ánh đèn led xanh đỏ quay cuồng, khiến cho Sở Thiên không nhìn được rõ ràng vẻ ngoài của đối phương.

Mà lúc này trên hành lang rất sáng sủa, cũng thuận tiện cho hắn đánh giá lại gương mặt và vóc dáng của Lạc Lạc.

Cô gái này... Mặc dù so với Thẩm Tiểu Ái thì kém hơn một chút, thế nhưng cũng có thể tạm gọi là mỹ nhân xuất chúng, tương đối xinh đẹp gợi cảm.

Nhớ lại những hành động khêu gợi ban nãy bên trong phòng, lại thêm thái độ mập mờ của Lạc Lạc hiện tại, đã đủ để Sở Thiên hiểu được cô gái này đang muốn gì.

Tình một đêm, dù là kiếp trước hay kiếp này, thì đối với hắn cũng đều không phải là thứ gì quá mới mẻ, lại càng không khiến cho hắn phải đắn đo, phân vân nhiều.

Dĩ nhiên Sở Thiên sẽ chẳng tin rằng đối phương đang trúng phải tiếng sét ái tình, yêu mình say đắm tới mức muốn chủ động dâng hiến ngay trong lần gặp gỡ đầu tiên.

Tuy rằng Sở Thiên tự ý thức được sức hút của bản thân với người khác giới là không nhỏ, thế nhưng chuyện tình cảm không thể được quyết định chỉ bằng ấn tượng ban đầu, mà quan trọng hơn là cần có thời gian để tích lũy, vun đắp.

Tình dục và tình yêu vốn dĩ là hai khái niệm hoàn toàn tách bạch, không nhất thiết phải song hành cùng nhau trong mọi trường hợp.

Sở Thiên là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, lại chưa có gia đình, cho nên nếu có một cô gái xinh đẹp đi tới trước mặt hắn, muốn tìm một chút cảm giác kích thích, thì hắn sẽ chẳng có lý do gì mà từ chối.

Nhất là trong hoàn cảnh Sở Thiên đã bị nhốt trong bệnh viện ba tháng trời, hoàn toàn không được nếm qua hương vị của nhục dục.

"Được, vậy thì chúng ta cùng đi."

Sở Thiên mỉm cười gật đầu, sau đó lại tiến tới gần Lạc Lạc, ghé sát vào tai cô nói nhỏ vài chữ:

"Nhưng mà có đi đến nơi về đến chốn hay không... Thì tôi cũng không dám chắc đâu nhé..."...

Lạc Lạc bước lên chiếc Bentley Mulsanne của Sở Thiên, mang theo trong lòng một mớ cảm xúc rối bời, hỗn loạn.

Tới tận lúc này cô vẫn không dám chắc chắn rằng bản thân mình làm như vậy là đúng hay sai.

Cô không phải là một đứa nhóc mới bước chân ra xã hội, quan sát cả thế giới xung quanh bằng một màu hồng phấn đơn thuần nữa.

Mặc dù tuổi đời còn chưa lớn lắm, thế nhưng do đặc thù của nghề nghiệp mà Lạc Lạc đã nhìn thấy được không ít mặt trái trên đời.

Đơn thương độc mã bước vào vũng nước đục mang tên "Giới giải trí" này, không có gia thế lớn mạnh chống đỡ, cũng chẳng có tài năng xuất chúng tới mức trăm vạn người chọn một, thì việc giữ cho bản thân luôn luôn thanh bạch quả thực là khó hơn lên trời.

Những người bình thường như cô, một khi đã dấn thân vào đó, sớm muộn gì cũng sẽ bị ép phải đưa ra lựa chọn.

Một là cương quyết không chịu thuận theo những quy luật ngầm mà đám người trên đặt ra, cuối cùng nhận lấy kết cục bị đào thải.

Hai là để mặc cho cơn sóng ngầm ấy cuốn mình đi, chậm rãi hòa nhập vào đó, trở thành một phần tử bên trong đại dương rộng lớn mà hỗn tạp ngoài kia.

Lạc Lạc đương nhiên biết những chuyện như vậy đang xảy ra hàng ngày, hàng giờ, mà bản thân mình có lẽ cũng khó lòng tìm ra được con đường khác để đi.

Nhưng mà cô vẫn cảm thấy không cam tâm, cho nên từ trước tới giờ luôn ôm trong lòng thái độ chống đối với những quy củ kia, dù cho một chút hành động kháng cự nhỏ nhoi đó cũng chẳng biết sẽ có thể tồn tại bao lâu.

Nếu như... Sau lưng mình có một ngọn núi đủ cao, đủ vững chãi để dựa vào, vậy thì cũng không cần phải vùng vẫy một cách bất lực trong vũng nước đục kia nữa.

Lạc Lạc liếc nhìn Sở Thiên đang ung dung ngồi bên cạnh mình, lại nhìn dòng xe thưa thớt chạy vùn vụt qua ô cửa kính trong suốt của chiếc xe bạc triệu này.

Cô âm thầm cắn răng, trong lòng rốt cuộc cũng đã đưa ra quyết định của riêng mình.

Chỉ cần có hi vọng mở ra con đường tương lai cho bản thân, thì dù có phải đánh đổi bất cứ giá nào, Hàn Gia Lạc cô cũng chấp nhận đánh cược một phen.