Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 34: Khiêu khích

Chương 34: Khiêu khích

Sở Thiên vươn tay mở ra cánh cửa gian phòng bao số hai, nhanh chóng bước vào bên trong.

Lúc này trong phòng ngoại trừ hai cô gái trẻ tuổi lạ mặt ra, thì không còn bất kỳ ai khác.

Thằng nhóc Nhạc Dương này... Chính hắn gọi mình tới đây, mà bây giờ không biết lại biến đi đâu mất rồi.

Về phần hai cô gái kia, Sở Thiên chẳng cần phải hỏi cũng biết bọn họ chắc chắn là do Nhạc Dương dẫn theo tới đây.

Thằng bạn nối khố này của hắn có sở thích và thói quen thế nào, Sở Thiên đương nhiên hiểu rất rõ.

Mỗi khi đi uống rượu đều mang theo phụ nữ, hơn nữa tối thiểu cũng phải là hai người trở lên.

Thậm chí có lần Nhạc Dương cùng vài người bạn còn thuê hẳn một căn biệt thự ở gần bờ biển Đông Hải, lại gọi thêm mười mấy cô gái trẻ tới đó, ăn chơi nhảy múa mấy ngày liên tục, ồn ào náo loạn tới mức suýt nữa bị đưa về đồn cảnh sát.

Từ sau sự việc đó, ông già của Nhạc Dương bắt buộc phải hạ thiết quân luật, nghiêm cấm thằng con quý tử ra ngoài phô trương gây chuyện, tránh để cho người khác nắm lấy nhược điểm đó mà sinh sự phiền toái, ảnh hưởng tới danh dự của gia đình.

Dĩ nhiên Nhạc Dương cũng không vì vậy mà từ bỏ ham mê của bản thân, tuy vậy hắn lại không dám làm trái lời ông già, cho nên chỉ đành cố gắng thu mình lại một chút, tránh bị người ngoài dòm ngó.

Sở Thiên đã biết đại khái, cho nên cũng không quá để ý tới hai cô gái kia, mà chỉ thản nhiên bước vào trong phòng, đặt mông ngồi xuống vị trí đối diện với họ.

Hắn tự mình cầm lấy chai rượu whisky trên mặt bàn, rót vào một chiếc ly thủy tinh trong suốt, sau đó ngửa cổ một ngụm uống sạch.

Lạc Lạc nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc.

Kẻ này... Không biết ở đâu chui ra, cứ như vậy mà nghênh ngang bước vào phòng bao của người khác, lai còn trắng trợn uống ké rượu nữa...

Lạc Lạc muốn mở miệng ngăn cản đối phương, nhưng Tiểu Vũ ở bên cạnh ngay lập tức đã ấn nhẹ vào tay cô, lắc đầu tỏ vẻ không thể làm như vậy.

Rốt cuộc thì cả hai người bọn họ đều chẳng thể biết được đối phương có quan hệ như thế nào với Nhạc Dương, cho nên Tiểu Vũ không dám để cho Lạc Lạc tự tiện hành động.

Nếu chẳng may người vừa tới là bằng hữu, hay thậm chí là kẻ có vai vế cao hơn Nhạc Dương, mà Lạc Lạc lại nói ra những lời khiến hắn ta phật ý, vậy thì chẳng phải là tự chuốc lấy rắc rối về mình hay sao?

Đám người giàu này tính tình thường không dễ chịu, hỉ nộ vô thường, khiến cho người ta khó mà đoán được tâm tư của họ.

Vậy nên Tiểu Vũ liền đơn giản chọn cách im lặng, mặc kệ Sở Thiên tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm.

Đợi lát nữa Nhạc Dương trở lại, hắn sẽ tự biết cách xử trí sao cho phù hợp.

Sở Thiên uống liền vài ly, thở dài một hơi khoan khoái, lại liếc mắt nhìn sang phía hai người đối diện, mỉm cười hỏi:

"Hai cô đi cùng với Nhạc Dương à? Thằng nhóc đó trốn đâu mất rồi?"

Tiểu Vũ dè dặt đáp:

"Anh ấy vừa ra ngoài, có lẽ chỉ lát nữa là quay lại thôi..."

Sở Thiên gật đầu, không nói thêm lời nào nữa, mà lại nhặt lấy một điếu xì gà trong chiếc hộp gỗ được đặt ngay ngắn trên mặt bàn, đưa lên trước mắt ngắm nghía.

Arturo Fuente à? Thằng ranh con này càng ngày càng biết chơi đấy nhỉ?

Có đồ tốt mà không xài thì phí quá, bạn mình đã có lòng thì mình cũng đành phải miễn cưỡng thụ lộc vậy.

Nghĩ tới đây, Sở Thiên liền thản nhiên ngậm điếu xì gà lên miệng, từ tốn châm lửa.

Hắn bập vào vài hơi nhỏ, không vội vàng thu hết làn khói đậm đặc kia vào cổ họng, mà chậm rãi để cho nó từ từ lan tỏa trong khoang miệng, cảm nhận hết toàn bộ mùi hương thảo mộc đặc biệt của loại lá thuốc tới từ bên kia bán cầu này.

Ở phía đối diện với hắn, Lạc Lạc đang chăm chú quan sát từng cử chỉ, hành động của người đàn ông trước mặt này.

Trong lòng cô không tránh khỏi nảy sinh một chút tò mò về hắn.

Sức hút của Sở Thiên đối với nữ giới nói chung là không cần phải bàn cãi thêm, mà Lạc Lạc cũng không phải ngoại lệ.

Khuôn mặt điển trai cùng với khí chất thư sinh nho nhã của đối phương đã thu hút sự chú ý của cô ngay khi hắn vừa mới mở cửa bước vào.

Bằng cách xưng hô của Sở Thiên với Nhạc Dương, thì có thể đoán được hai người họ là bạn bè thân thiết, cũng có nghĩa là địa vị của người này chắc chắn không thấp hơn vị thiếu gia họ Nhạc kia quá nhiều.

Trẻ tuổi, đẹp trai, gia thế tốt... Trên đời quả thực còn có người hoàn mỹ như vậy hay sao?

Sở Thiên chậm rãi hút xì gà, trên mặt phảng phất một nét bất cần lạnh nhạt, hoàn toàn chẳng hề ăn nhập với vẻ ngoài lịch lãm cùng thân thể có phần gầy yếu của hắn.

Thế nhưng điều này chẳng những không khiến cho Sở Thiên trở nên kỳ quái, mà ngược lại còn có thể tạo ra nét mê hoặc đầy bí ẩn, khiến cho Lạc Lạc không tự chủ mà tròn mắt ngắm nghía.

Cứ như vậy, Lạc Lạc liền buột miệng mở lời bắt chuyện với hắn, dẫu rằng ở vị trí của cô hiện tại thực sự không nên làm như vậy.

"Anh... là bạn của Nhạc thiếu gia sao?"

Vừa nói dứt câu, lại thấy đối phương từ từ chuyển ánh mắt tới phía mình, trong lòng Lạc Lạc lập tức cảm thấy hối hận rồi.

Nếu như hắn vốn dĩ không có quan tâm tới hai người họ, mà bản thân mình lại chủ động dò hỏi trước, như vậy có phải sẽ khiến hắn nảy sinh tâm lý chán ghét hay không?

Cũng may những suy nghĩ này của cô ngay lập tức đã bị một nụ cười thân thiện từ Sở Thiên xóa bỏ đi.

"Haha, thằng ranh đó từ nhỏ tới lớn chỉ toàn bám theo tôi để ăn chực. Nói là bạn, thì chẳng bằng gọi tôi là bảo mẫu kiêm máy rút tiền của nó còn chính xác hơn!"

Sở Thiên không bỏ qua cơ hội nói xấu Nhạc Dương, đồng thời cũng là để cho hai cô gái kia đỡ cảm thấy căng thẳng.

Hắn không có quá nhiều hứng thú với hai người họ, nhưng dù gì thì đối phương cũng là phái nữ, hơn nữa ngoại hình cũng không tệ chút nào, cho nên Sở Thiên không ngại nói chuyện thêm vài câu, coi như là giải sầu, giết thời gian cũng được vậy.

"Đúng rồi, tôi là Sở Thiên, còn hai cô là...?"

Lạc Lạc không ngờ Sở Thiên lại là người dễ nói chuyện như vậy, hoàn toàn khác xa với hình tượng con nhà giàu kiêu căng phách lối trong tưởng tượng của cô.

"Tôi là Lạc Lạc, chị ấy là Tiểu Vũ, cả hai chúng tôi đều là người mẫu ở công ty giải trí X."

"À, tôi biết rồi, mấy sự kiện triển lãm xe ở Đông Hải có phải đều do công ty cô tổ chức không?"

Sở Thiên gật đầu nói:

"Vài năm gần đây tôi cũng thường xuyên tới đó. Thế thì trước đây có thể chúng ta đã từng gặp nhau rồi cũng nên."

Lạc Lạc hơi ngượng nghịu, nhỏ giọng líu ríu đáp lời:

"Tôi... Chúng tôi chỉ là thực tập sinh, cho nên... Những sự kiện lớn hầu hết đều là do các tiền bối đảm nhiệm..."

"Thật à? Cả hai người đều xinh đẹp như vậy, mà vẫn là thực tập sinh sao? Có vẻ những tiêu chuẩn của công ty cô hơi quá khắt khe rồi nhỉ?"

"Hihi, anh Sở thật biết nói đùa..."

"..."

Cuộc trò chuyện giữa hai người cứ kéo dài thêm ra, mãi cho tới khi cánh cửa phòng bao bị Nhạc Dương thô lỗ đá văng cái rầm.

Hắn vừa bước vào bên trong, liền lập tức nhận ra Sở Thiên đang ngồi chình ình ngay trước mặt, trên miệng còn ngậm một điếu xì gà cháy dở - chắc chắn tới chín mươi chín phần trăm là tiện tay lấy trong hộp xì gà của mình, vừa hút vừa cười nói tự nhiên như ruồi.

Nhạc Dương bĩu môi, tiến tới vỗ mạnh lên vai Sở Thiên, lớn giọng chửi mắng:

"Con mẹ mày thằng ranh này, vừa ra viện cũng không thông báo cho anh em một câu, ra vẻ bí ẩn cái quái gì chứ! Tiểu Vũ, Lạc Lạc, thằng ranh này đang nói xấu gì tôi thế?"

Sở Thiên ngoảnh đầu lại nhìn Nhạc Dương, trong miệng phun ra một ngụm khói dày đặc.

"Mới có mấy tháng không gặp mà mày đã lại lên đời rồi à? Hút cả Arturo Fuente cơ đấy! Nói đi, mỗi tháng bòn rút của chị Dung được bao nhiêu?"

"Hừ, bòn rút quái gì, dạo này còn đang bị giảm bớt tiền tiêu vặt đây. Lúc trước một tháng bà ấy cho tao hơn trăm ngàn, giờ hạ xuống còn chưa tới sáu mươi... Có lúc túng quá phải về xin thêm của ông già, bị chửi cho rát cả mặt..."

"Haha, thời buổi bây giờ kinh tế khó khăn, mỗi tháng còn phải cho em trai cả mấy chục ngàn tiêu vặt, thật là thương thay cho chị ấy."

Sở Thiên cười ha hả, nói:

"Mấy tháng nay tao nằm trong bệnh viện, nảy ra không ít ý tưởng đặc sắc. Sau này mày cứ theo tao, cùng nhau làm vài phi vụ, kiếm lấy ít tiền mà dằn túi. Nhiều thì không dám chắc, chứ mấy chục triệu thì đảm bảo trong tầm tay."

"Chứ mày cứ tiêu tiền của chị Dung như vậy khó coi lắm! Vả lại chẳng sớm thì muộn chị ấy cũng phải lấy chồng, làm sao mà chu cấp cho mày được mãi."

Nhạc Dương trố mắt nhìn Sở Thiên, không dám tin vào lỗ tai mình nữa.

Hắn là bạn thân của Sở Thiên từ thuở tóc còn để chỏm, cho nên đã hiểu quá rõ thằng nhóc này tròn méo ra sao.

Kêu nó đi tán gái, chắc chắn không thành vấn đề, thậm chí còn có thể tự xưng là bách chiến bách thắng, đánh đông dẹp bắc không ai địch lại.

Nhưng để cho Sở Thiên đi làm kinh doanh, vậy thì... So với ném tiền qua cửa sổ cũng không khác là mấy...

Càng đừng nói tới chuyện kinh doanh kiếm được vài chục triệu, điều này so với đi mua xổ số trúng vài chục triệu khó xảy ra hơn.

Nhạc Dương thả mình xuống ghế salon, ngồi vào vị trí giữa Lạc Lạc và Tiểu Vũ, nhấc ly rượu trên bàn lên uống một ngụm.

"Mày mới nằm viện có mấy tháng mà đầu óc đã bất thường như vậy rồi, có phải là di chứng sau tai nạn không? Kiếm vài chục triệu? Chuyện hoang đường như thế cũng nghĩ ra được, nể mày rồi đó!"

Số tiền này, nói lớn thì chẳng phải là quá lớn, so ra cũng chỉ ngang ngửa một hai chiếc siêu xe đang nằm trong gara của Sở Thiên mà thôi.

Nhưng nếu để tự mình kiếm ra chừng đó tiền, thì thực sự không hề dễ dàng gì, nếu không muốn nói là rất rất khó khăn, nhất là với loại tay mơ chưa từng kinh doanh như Sở Thiên.

Trên đời này người giống như Nhạc Dung có thể khởi nghiệp khi còn đang là sinh viên cũng không có bao nhiêu, ngược lại những kẻ táng gia bại sản ngay khi vừa bước chân lên thương trường lại nhiều không đếm xuể.

Thấy đối phương hoàn toàn coi lời mình nói chỉ là trò đùa, Sở Thiên lại không tỏ ra bất mãn chút nào, bởi lẽ nếu đổi lại bản thân mà là Nhạc Dương, thì cũng sẽ chẳng tin tưởng một tên nhãi ranh cả kinh nghiệm lẫn kiến thức đều bằng không như mình.

Tuy nhiên Nhạc Dương lại là một phần quan trọng bên trong bố trí của Sở Thiên, cho nên trước sau gì hắn cũng phải tìm cách để lôi kéo thằng nhãi này cùng gia nhập với mình.

Tự biết việc này không thể quá gấp gáp, Sở Thiên không tiếp tục dài dòng thêm nữa, mà chỉ lắc đầu cười nói:

"Mày không tin cũng được, nhưng mà tao làm vậy là muốn tốt cho mày thôi. Với trình độ của mày, thì khó mà có thể nối nghiệp ông già được, chính trường so với thương trường còn khó đi gấp cả trăm lần. Tao cũng không cần góp vốn, chỉ cần mày làm chân chạy vài việc lặt vặt, như vậy sau này lợi nhuận sẽ chia cho mày hai phần. Ok không?"

Nhạc Dương nửa tin nửa ngờ hỏi:

"Có chuyện tốt như vậy sao? Nhưng mà mày cần tao làm gì?"

"Cái này tạm thời chưa nói cho mày được. Mày chỉ cần biết là chuyện tốt, không phạm pháp cũng chẳng gây hại cho ai là được."

"Hừ, ra vẻ thần bí cái quái gì chứ? Mà thôi, thế nào cũng được, chỉ cần kiếm ra tiền sạch thì ông đây cũng chẳng quản mày làm gì. Uống rượu đi!"

Nói đoạn, Nhạc Dương cầm ly rượu đã được Tiểu Vũ rót đầy lên, uống ực một hơi cạn sạch.

Liền sau đó hắn lại quay sang phía bên cạnh, vỗ nhẹ vào vai Lạc Lạc, cười nói:

"Lạc Lạc, qua kia ngồi cùng Sở thiếu gia đi! Haha, nó là thiếu gia hàng thật giá thật đấy, không phải loại tự phong như anh đâu. Chăm sóc cho kỹ vào nhé!"

Lạc Lạc vâng dạ một tiếng, lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh Sở Thiên, ngồi xuống rót rượu cho hắn.

"Sở thiếu gia, uống với em một ly nhé?"

Sở Thiên không từ chối, ngửa cổ uống sạch ly rượu mà Lạc Lạc vừa rót cho hắn.

Lạc Lạc cũng uống một ly, sau đó lại tiến sát hơn tới bên người Sở Thiên, đầu khẽ dựa vào vai của hắn.

Bàn tay của cô không biết là vô tình hay cố ý mà lại rơi tại trên đùi của Sở Thiên, nhẹ nhàng gãi gãi mấy cái.

Vốn dĩ trước kia Sở Thiên vẫn thường xuyên lui tới những khu vực sàn nhảy, vũ trường, tụ điểm ăn chơi ở New York, cho nên đối với hắn những chuyện như thế này tương đối bình thường, hoàn toàn chẳng có gì đáng phải ngại ngùng hay lúng túng cả.

Buổi tối hôm nay cưỡng hôn Lưu Khiết, sau đó lại bị Thẩm Tiểu Ái dụ dỗ tới mức suýt nữa không kiềm chế được, cho nên lúc này bên trong người Sở Thiên đã có một luồng lửa dục đang âm ỉ thiêu đốt, chực chờ cơ hội phát tác.

Mà dưới tác dụng của rượu, hành động của Lạc Lạc lại giống như đổ thêm một can dầu vào trong đốm lửa đó đó, khiến cho Sở Thiên sắp không nhịn được mà bùng cháy lên rồi.