Chương 33: Chốn ăn chơi

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 33: Chốn ăn chơi

Chương 33: Chốn ăn chơi

Cùng lúc đó tại phòng bao số hai của quán bar Tên Lửa.

Nhạc Dương kẹp điếu xì gà Arturo Fuente đắt đỏ trên tay, chậm rãi đưa lên miệng bập bập vài hơi, sau đó lại khoan thai nhấp thêm một ngụm whisky.

Hắn ngửa người ra đằng sau, tựa lưng vào chiếc ghế salon bên trong căn phòng rộng rãi ngập tràn tiếng nhạc ồn ào, từ từ hưởng thụ hương vị của sự giàu sang này.

Bên cạnh Nhạc Dương, có hai cô gái trẻ ăn mặc nóng bỏng đang chăm chú phục vụ cho hắn.

Cả hai người này đều chỉ khoảng chừng mười tám đôi mươi, khoác trên mình một bộ váy ôm sát ngắn cũn cỡn, dường như muốn tận lực khoe ra tất cả những đường cong quyến rũ mê hoặc bên trên cơ thể đang độ xuân sắc kia vậy.

Thoạt nhìn mỗi người trong số họ đều rất khả ái, dù chưa tới độ khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng có thể coi là tương đối nổi bật, trong trăm người chỉ chọn ra được một hai.

Có điều lớp trang điểm trên mặt hai cô gái trẻ này lại được tô vẽ quá đậm, dễ dàng khiến cho người đối diện cảm thấy vẻ ngoài của họ hơi thiếu tự nhiên.

Nếu đổi lại là Sở Thiên, có lẽ hắn sẽ không cảm thấy hứng thú gì với hình mẫu phụ nữ như vậy.

Tuy nhiên định nghĩa về cái đẹp của mỗi người đều khác nhau, không hề có một thước đo cụ thể nào chính xác mười mươi, phần nhiều đều là dựa vào cảm quan cá nhân để đánh giá cao thấp.

Về mặt này, Nhạc Dương dễ dãi hơn Sở Thiên rất nhiều, cho nên đối với hai cô gái này hắn vẫn cảm thấy khá hài lòng.

Trước đây khi còn học phổ thông, Nhạc Dương luôn bị gia đình quản thúc chặt chẽ, từ vấn đề tiền nong cho tới chuyện chơi bời, bạn bè... Hết thảy bị giới hạn rất nhiều, chứ không được tự do tự tại như bây giờ.

Tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn là năm ngàn đồng, không hơn không kém một xu.

Đối với một học sinh phổ thông bình thường, thì số tiền mấy ngàn đồng kia đã quá đủ để tiêu xài thoải mái mà không cần đắn đo, tính toán gì nữa rồi.

Hơn nữa, mỗi khi Nhạc Dương bước chân ra đường, thì gia đình hắn luôn có sẵn xe đưa xe đón, mưa không tới mặt nắng không tới đầu, cũng chẳng cần phải chen chúc trên những chuyến xe bus chật hẹp, hay dậy sớm thật sớm để tới ga tàu điện ngầm cho kịp giờ học.

Trong mắt những bạn học đồng trang lứa khác, vị trí mà hắn đang đứng quả thực rất đáng ao ước, bởi ngay cả phần đông những người đã đi làm cũng chưa chắc đã có được đãi ngộ tốt như vậy.

Thế nhưng Nhạc Dương lại không hề cảm thấy sung sướng hay thỏa mãn, mà ngược lại trong lòng hắn lúc nào cũng mang theo sự ấm ức, bất mãn không nguôi.

Gia đình của Nhạc Dương thường được coi là một trong số những "danh gia vọng tộc" hiếm hoi đã tồn tại lâu đời ở mảnh đất Đông Hải này.

Cụm từ đó tuy rằng hơi có mùi phong kiến cổ hủ, nhưng lại phản ánh một cách rất chính xác hoàn cảnh thực tế của nhà họ Nhạc.

Từ nhỏ Nhạc Dương đã được tiếp xúc với rất nhiều con em của những gia đình giàu có, quyền lực, cho nên cũng có cái nhìn tương đối rõ ràng về tầng lớp này.

Mà đa phần những cậu ấm cô chiêu kia lại không bị gia đình quản thúc nghiêm ngặt như hắn.

Bọn họ thả cửa xài tiền như nước, tùy tiện vung tay mua sắm cả đống hàng hiệu xa xỉ, ăn những món ăn sang trọng đắt đỏ, vi vu trên những chiếc siêu xe tiền triệu...

Chẳng cần nói đâu xa, chỉ cần nhìn ngay tên bạn thân nối khố của hắn - Sở Thiên - là có thể tìm thấy được một ví dụ kinh điển nhất.

Thằng oắt con này, từ hồi đi học tiểu học đã được ngồi Bentley tới trường, mỗi năm vài lần du lịch nước ngoài, mà đều là những chuyến đi dài ngày tới châu u, Hoa Kỳ...

Tới khi lên phổ thông thì hắn lại càng khoa trương hơn gấp bội phần.

Quần áo trên người đều là loại được đặt may riêng từ những nhà thiết kế danh tiếng, túi tiền thì lúc nào cũng rủng rỉnh, một bữa ăn cả chục ngàn đồng mà Sở Thiên chỉ việc rút thẻ ra quẹt cái vèo, chẳng cần suy nghĩ đắn đo.

Người so với người tức muốn chết!

Tại thời điểm đó, mỗi lần Nhạc Dương ăn chơi đàn đúm cùng Sở Thiên, thì toàn bộ số tiền tiêu phí của hắn đều được thằng bạn này đài thọ.

Mặc dù Nhạc Dương rất vui vẻ hưởng thụ những thú vui xa hoa kia, thế nhưng trong lòng hắn vẫn không khỏi cảm thấy ghen tị vô cùng.

Mãi tới khi lên đại học, chị gái cũng đã làm ăn phát đạt, thì Nhạc Dương mới dần có điều kiện để sống phóng túng hơn.

Hàng tuần hắn đều tới quán bar Tên Lửa này uống rượu, đánh bạc, mỗi lần đều dẫn theo mấy người phụ nữ khác nhau, có thể nói là một tay ăn chơi trác táng khét tiếng trong vùng.

Hai cô gái hôm nay cũng không ngoại lệ, bọn họ là người mẫu thực tập của một công ty giải trí lớn ở Đông Hải, cho nên nhan sắc của cả hai đều thuộc loại không tầm thường.

Nhạc Dương dựa vào quan hệ với nhân viên chủ quản của công ty kia, lại bỏ ra một số tiền không nhỏ mới đưa được hai người tới đây.

Mất tiền mua mâm phải đâm cho thủng, đương nhiên Nhạc Dương sẽ không dẫn theo hai cô gái này chỉ để uống rượu, hát hò đơn thuần.

Hắn cầm ly rượu đã được rót sẵn trên bàn, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, chậm rãi cảm nhận ngụm chất lỏng nóng cháy kia đang thiêu đốt trong cơ thể.

Nhạc Dương thở ra một tiếng khà đầy khoan khoái, sau đó vươn tay đặt lên đùi cô gái ngồi bên phải, xoa xoa vuốt vuốt mấy cái.

Ừm, không tệ, làn da rất mịn.

"Lạc Lạc, không biết đã có ai nói với em điều này chưa, nhưng cặp giò này của em xứng đáng được gọi là cực phẩm đấy!"

Cô gái tên Lạc Lạc kia hơi run lên, trong mắt thoáng lộ ra một tia chán ghét, tuy nhiên vẫn phải lựa chọn ngồi im chịu trận, không dám tỏ ra phản kháng với hành động thô lỗ của Nhạc Dương.

Nói trắng ra thì nghề nghiệp của cô chính là bán nụ cười để kiếm miếng ăn, mà đối tượng tiếp xúc thì đủ loại tam giáo cửu lưu, cho nên sẽ khó tránh khỏi những trường hợp bất khả kháng, gặp phải khách hàng cố ý đụng chạm thô thiển như thế này.

Lạc Lạc gia nhập công ty giải trí được gần một năm, lại vẫn chưa được ký hợp đồng chính thức.

Thường ngày cô phải làm việc dưới chức danh thực tập sinh, hưởng mức lương thử việc bèo bọt, và dĩ nhiên là không có bất kỳ phúc lợi nào đáng kể.

Người như Lạc Lạc, mặc dù coi như có chút nhan sắc, vóc dáng cũng được xếp vào loại khá đẹp, nhưng để bứt phá được giới hạn, trở thành một ngôi sao nổi tiếng thì quả thực là không hề dễ dàng chút nào.

Số lượng thực tập sinh tại các công ty giải trí lên đến hàng trăm, thậm chí vài trăm người, mà chỉ một phần rất nhỏ trong số đó có thể may mắn nhận được sự ưu ái từ người hâm mộ, cũng như lọt vào mắt xanh của các nhãn hàng lớn.

Bởi vậy nên khi được giám đốc yêu cầu tiếp nhận công việc tiếp khách ngoài luồng như hôm nay, trong lòng Lạc Lạc tuy cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng chẳng dám chối từ.

Chí ít thì những chuyến "công tác" này có thể đem lại cho cô một món tiền kha khá, nhiều hơn hẳn so với tiền lương ba cọc ba đồng ở công ty.

Nếu may mắn lọt vào mắt xanh của một vị đại gia nào đó, thì sau này còn có thể trở thành phòng nhì, được đối phương bao nuôi chu cấp, thoải mái tiêu xài phủ phê mà không cần lo nghĩ nhiều.

Đương nhiên nói như vậy là một chuyện, còn bất cứ ai khi đã bước chân vào giới giải trí cũng đều mong muốn bản thân có ngày nổi danh, kiếm được tiền muôn bạc vạn, người người ngưỡng mộ săn đón.

Lạc Lạc cũng không ngoại lệ, cô đã tham gia công ty gần một năm, những chuyện tiếp khách như thế này không phải chỉ mới lần một lần hai.

Tuy nhiên trong đầu cô vẫn còn ôm giấc mơ nổi tiếng, cho nên mới kiên trì bám trụ lại, chờ một cơ hội đổi đời nào đó.

Nhạc Dương thấy Lạc Lạc không phản ứng gì, lại càng mạnh bạo hơn, trực tiếp đẩy bàn tay chui tọt vào trong chân váy ngắn cũn cỡn của cô, vuốt ve bắp đùi đầy đặn, mịn màng trắng nõn như đậu hũ kia.

"Haha, sao im thế, không thích anh chạm vào người à?"

Lạc Lạc biết người trước mặt không phải là đối tượng mà mình có thể đắc tội được, cho nên vừa thấy giọng nói của hắn có phần không đúng, cô liền lập tức làm ra vẻ mặt ngượng ngùng, líu ríu đáp lời.

"Người ta... Người ta xấu hổ mà..."

Cô gái đi cùng Lạc Lạc là Tiểu Vũ, đã vào nghề ngót nghét hai năm, cho nên những tình huống như vậy cô nhìn nhiều cũng thành quen.

Trông thấy bạn mình đang rơi vào thế khó, Tiểu Vũ nhanh chóng áp sát vào người Nhạc Dương, dùng chính thân thể của mình để đánh lạc hướng hắn.

"Nhạc thiếu gia không công bằng gì cả, chỉ toàn để ý tới Lạc Lạc, chẳng thèm quan tâm tới người ta chút nào!"

Nói đoạn, cô nàng này liền nắm lấy bàn tay của Nhạc Dương, nhẹ nhàng đặt lên trên bầu ngực căng tròn của mình, sau đó lại tiếp tục dùng giọng nũng nịu thì thầm.

"Người ta cũng muốn được chơi đùa với anh nữa!"

Không thể không công nhận rằng hành động này của Tiểu Vũ đã thành công thu hút sự chú ý của Nhạc Dương.

Hắn mở miệng cười ha hả một tiếng, dùng sức nắn bóp hai trái đào tiên vừa to vừa mềm kia, ngả ngớn đáp lời:

"Haha, được được, anh sai rồi, uống một ly tạ tội với Tiểu Vũ!"

Nhạc Dương cầm ly rượu đang đặt trên mặt bàn lên, uống ực một ngụm lớn.

Tiếp đó hắn lại luyến tiếc mân mê cặp gò bồng đảo kia thêm vài lần, sau đó mới nói:

"Hai người đẹp ngồi chờ ở đây, anh ra ngoài vài phút!"

Thấy bóng dáng Nhạc Dương đã khuất sau cánh cửa phòng bao, Tiểu Vũ quay đầu nhìn sang phía Lạc Lạc, nhỏ giọng hỏi:

"Không sao chứ?"

Lạc Lạc nhíu mày lắc đầu, lấy khăn tay từ trong túi xách ra, nhanh chóng lau qua phần da thịt vừa bị Nhạc Dương sờ soạng.

Mãi tới khi đã lau qua bốn năm lần, Lạc Lạc mới ngừng lại, chép miệng làu bàu:

"Lần nào tiếp khách của giám đốc cũng gặp loại người như vậy, gớm chết đi được! Chị Tiểu Vũ, lúc nãy khi hắn sờ vào người em, cảm giác thực sự ớn luôn ấy, nổi hết cả da gà!"

Tiểu Vũ lắc đầu cười nói:

"Do em chưa quen đấy thôi, một thời gian nữa liền sẽ thấy bình thường. Cứ coi như bị chó cắn một miếng thôi, đổi lại thu được một mớ tiền, không lỗ vốn đúng không?"

"Tên họ Nhạc này cũng coi như còn tạm được, vẻ ngoài không quá xấu xí, lại còn trẻ nữa. Lần trước chị gặp một lão già, hừ, tuổi của lão ấy chắc cũng phải gấp ba lần mình, thế mà cứ một tiếng anh hai tiếng em, hôn hít sờ soạng phát tởm lên được..."

Lạc Lạc ngập ngừng một chút, nhỏ giọng hỏi:

"Chị đi làm thế này... Người yêu chị không có ý kiến gì à?"

Tiểu Vũ lắc đầu, trên mặt hiện ra một nét buồn bã pha lẫn chán nản.

Cô cầm chén rượu trên bàn lên, nhấp môi uống một ngụm nhỏ.

"Chị giấu hắn, nói là đi làm người mẫu quảng cáo xe hơi. Tên khốn đó tiêu xài như phá của, lại chẳng chịu làm ăn gì cả, suốt ngày chỉ biết nhậu nhẹt đàn đúm. Chị nếu không làm như thế này, thì chắc cả hai đều đã chết đói từ lâu rồi."

"Em nghe mấy chị trong công ty nói chuyện, bảo là anh người yêu chị tính tình không tốt lắm, thường ngày... Haiz, sao chị không bỏ quách hắn đi cho rồi! Người như chị Tiểu Vũ còn sợ không kiếm được anh chàng nào tốt hơn sao?"

Tiểu Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bàn tay của Lạc Lạc, thấp giọng lầm bầm:

"Em chưa có người yêu, thì không hiểu được tình yêu đâu..."

Trông thấy sắc mặt của Tiểu Vũ đã kém đi vài phần, Lạc Lạc cũng chỉ có thể im lặng, dường như đang cảm thấy tiếc hận thay cho đối phương.

Vài phút sau, Nhạc Dương vẫn chưa trở lại, mà cánh cửa phòng bao lại bất ngờ bị một người khác đẩy ra.

Một thanh niên cao ráo, thoạt nhìn có phần gầy gò ốm yếu, nhưng khuôn mặt lại vô cùng điển trai, đang từ phía ngoài hành lang thong thả bước vào.